Chương 4: Cái tin đồn hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái hôm biết chuyện của Phong với cái Ánh, Trâm lánh mặt đi hẳn. Lúc đầu, cô còn không tin, chỉ cho đó là tin đồn, tính bỏ ngoài tai. Ấy vậy mà tối đến, cô lại thấy cái Ánh up story trên Facebook với dòng cap ngập mùi tình yêu kèm thêm một bức ảnh chụp tay nó làm hình trái tim với một cậu con trai. Trâm nhìn chiếc áo len của người con trai kia qua bức ảnh có chút quen thuộc. Chiếc áo len màu xám nhạt, có thêu hoạ tiết nhỏ nhỏ ở phần tay áo... Nghĩ ngợi một hồi lâu, đột nhiên cô "A!" lên một tiếng. Chẳng trách cô lại thấy nó quen quen. Đây chẳng đâu xa là chiếc áo Phong từng mặc vào thứ hai lần trước.

"Ơ? Hai người này... hẹn hò thật à?" Trâm sững người, những suy nghĩ trong đầu bỗng chốc bị cô nói ra thành tiếng. Thế là cả buổi tối hôm đấy, cô chẳng thể ngủ ngon. Vốn dĩ, từ lúc mới thích Phong, cô có đi tìm hiểu về cậu thì được biết cậu ta học giỏi, mặt mày sáng sủa nên các bạn nữ rất khó tiếp cận. Bởi vậy mà ai cũng nói cậu ta chắc chắn sẽ không hẹn hò với ai trong trường này. Ấy thế mà cái người cậu ta hẹn hò lại chẳng ai khác là Ánh - bạn cùng lớp của cô.

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, cái Trâm dậy rất sớm để học bài, làm nốt bài tập. Mắt cô cũng bởi trận khóc tối qua mà sưng lên. Hôm nay, cô không đi bộ như thường ngày mà đi đến nhà kho sân sau nhà mình tìm chiếc xe đạp ba mẹ cô mua cho lúc Hè năm ngoái. Chiếc xe đạp được sơn màu be, phía trước có gắn một cái giỏ xe nho nhỏ màu nâu. "Mẹ ơi! Cái xe đạp này còn đi được không?"

Mẹ cô đang tưới hoa ngoài vườn nhìn thấy con gái mình đang dắt xe đạp ra liền tiến lại gần xem xét một hồi, sau đó nói: "Vẫn còn đi được. Nay lại còn nổi hứng đi xe đạp cơ đấy."

Cái Trâm chỉ khẽ gật đầu, chào hỏi mẹ rồi đi học. Bởi vì từ hôm nay, cô đã chính thức uncrush để quyết tâm tập trung vào học hành. Vì đi xe đạp nên cô đi khá muộn, vừa kịp lúc Tuấn Anh cũng dắt xe ra. "Nay cũng biết đi xe đạp cơ đấy. Tao tưởng mày không biết đi xe đạp." Nó nhìn thấy cô đột nhiên buông câu đùa.

"Tao biết đi xe đạp lâu rồi, chả qua là đi bộ giữ dáng thôi." Thế là suốt cả quãng đường cái Trâm đều nói chuyện với thằng Tuấn Anh, thi thoảng nó còn doạ cô sẽ tạt đầu xe cô giữa đường. Mãi cuối cùng mới vào đến trường.

Cô và nó mới cất xe xong thì vấn đề mới liền nảy sinh. Vốn dĩ, lớp 9A3 bọn cô ở trên tầng 2, muốn đi lên lớp thì phải chọn đi qua một trong hai chiếc cầu thang của trường. Một cái là lối dẫn phải đi qua lớp A2, theo thông thường cô sẽ đi đường đấy vì vừa nhanh vừa có thể đi cùng Phong một đoạn nữa. Nhưng kể từ lúc cái quyết tâm uncrush hiện lên trong đầu, Trâm liền quyết đi vòng qua lối dẫn còn lại. Thật ra chính cô cũng không muốn đi lối này lắm. Cũng bởi cái lớp 9A4 rất nghịch ngợm, mỗi lần cô đi qua đều sẽ bị lũ con trai đùa ghẹo, không riêng cô mà đứa con gái nào cũng bị vậy. Nếu hôm nay, cô phải đi một mình, chắc chắn cô vẫn chọn đi lối bên A2. Nhưng hôm nay đã có thằng Tuấn Anh đi cùng nên cô chẳng có chút sợ nào đi qua lớp A4.

Trâm vừa rời khỏi nhà xe, vẫn đang cười đùa với bạn mình rất vui vẻ. Theo thói quen trước đây, cô lại khẽ ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn lan can trên tầng 2. Cô thấy được bóng hình Phong trong đám con trai ở cửa lớp A2. Cậu ta hơi nheo nheo mắt, vẻ mặt không mấy vui vẻ, có lẽ sáng sớm vừa gặp điều gì đó xui rủi. Đột nhiên lúc này cô vấp phải phần xi măng lồi lên ở sân trường làm cho suýt ngã.

"Trâm! Đi đứng kiểu gì đấy? Mắt mày để dưới chân à?" Thằng Tuấn Anh một tay kéo cặp cô, cau mày, có vẻ bực bội, "Con gái con lứa đi đứng không cẩn thận ngã lại tím cả chân ra đấy. Đến lúc đó chó cũng chẳng thèm yêu mày." Dù là nhắc nhở nhưng nó vẫn không quên doạ nạt cô thêm mấy câu. Thằng nhóc này càng ngày càng mỏ hỗn.

Trâm gật đầu "Ừ" một tiếng, sau đó đột nhiên dừng lại nghĩ ngợi mấy giây. Hình như có gì đó sai sai thì phải. Đột nhiên, cô nghĩ ra, đánh cho nó một cái vào tai: "Mày dở à? Mày bắt đầu nói chuyện giống mẹ tao rồi đấy, hở ra là chó nó yêu với chả không yêu."

Thế rồi, cái Trâm được Tuấn Anh vệ sinh hộ tống đến tận lớp. Nay cũng đúng lúc bàn cô trực nhật, thế mà lại quên khuấy mất, báo hại giữa thời tiết mùa Đông phải chạy đi chạy lại đi giặt giẻ lau. Cô giặt tới nỗi cái tay tê cứng vì lạnh. "Diệp ơi! Lạnh quá." Cô vừa nói vừa đưa tay ra xoa xoa cho ấm.

Cái Diệp cũng lạnh không khác gì, nó bị lớp phó lao động bắt đi quét hành lang, lạnh đến mức người run lên. Cả cái Oanh bàn dưới cũng chung số phận, nó bị bắt đi đổ rác, lúc đổ xong còn bị thầy cô giám thị đi qua nhờ quét ít rác ở sân. Bàn có bốn người trực nhật nhưng thằng Hưng lại nghỉ mất, báo hại ba đứa con gái bọn cô phải làm hết mọi việc. Trâm đã xem thời khoá biểu hôm nay rồi, các môn học đều rất ổn cho đến khi biết hai tiết cuối là Toán. Vốn dĩ, cô rất thích môn học này nhưng lại chẳng có tí thiện cảm nào với vị giáo viên dạy Toán cả. Cô giáo này vừa khó tính vừa khó hiểu, khó hiểu ở đây là giảng khó hiểu. Cô ý giảng bốn bài dài dằng dặc chỉ trong 15 phút đầu giờ, thời gian còn lại đều cho làm đề nâng cao.

Điều đó khiến cho lớp cô chỉ biết ngơ ngác cười trừ. Lớp cô vẫn chưa mua phấn mới, vì vậy mới vừa học xong tiết Địa thì đã hết mất phấn. Ấy thế mà không ai để ý đến việc đó cho đến khi vào tiết Toán. Cô Minh vẫn vào lớp như thường lệ, sau khi nghe lớp trưởng báo cáo sĩ số xong liền tiến lại bàn lấy phấn ghi tiêu đề bài học. Nhưng lần này cả hộp phấn rỗng hoàn toàn, chẳng còn soát lại viên nào. Thấy vậy, cô Minh chỉ ngồi xuống ghế nhìn cả lớp một lượt rồi nói lớn: "Hôm nay bàn ai trực nhật?"

"Bàn em ạ." Ba đứa Trâm, Diệp Oanh lí nhí trả lời.

Không ngờ cô Minh liền trực tiếp giảng bài mà không viết một ít gì lên bảng, đến cả công thức cũng đều bắt buộc phải đọc đi đọc lại trong sách giáo khoa. Mãi mới đánh trống ra chơi. "Tiết sau vẫn là tiết Toán. Nếu lớp mình còn muốn học thì đi tìm phấn, còn không thì tiết sau lớp được nghỉ luôn." Cô Minh đứng dậy, nói bằng cái giọng hiền hậu nhưng từng câu từng chữ lại chẳng hiền tí nào.

Thế là Trâm lại phải cắn răng sang lớp 9A2 xin phấn. Cái Diệp với Oanh cũng chẳng khác cô là mấy, mỗi đứa chúng nó bị cô Minh cử đi làm một việc với lí do lớp vẫn còn bẩn.

Cô đứng thập thò ở cửa lớp A2 một hồi, ngại quá liền muốn đi về lớp. Đúng lúc vừa quay đầu lại thì đụng vào Phong đang định đi vào lớp. "Đứng đây làm gì?" Phong đột nhiên hỏi.

Trâm vừa ngại vừa sợ tiết sau bị cô Minh phạt vì tội không phấn nên cũng đành lí nhí nói: "Lớp cậu còn phấn không? Cho tớ xin một viên được chứ?" Cô dùng cái giọng này để xin đồ ăn ngon của cái Diệp mấy lần rồi, riết cũng thành quen.

Phong nhìn cái chóp mũi cô vì lạnh mà đã đỏ lên, không biết vì sao mà lại nhăn mày. Cậu ta đi vào lớp nhặt ra hai, ba viên phấn trắng dài sau đó đưa cho cô, "Sau này tự đi mua phấn đi. Lớp tôi cũng sắp hết rồi." Cậu ta nói bằng cái giọng như thấy cô phiền lắm ý.

Trâm hơi cau mày nhưng vẫn cảm ơn cậu ta. Bởi dù gì cũng xin được phấn, lần này liền không bị cô Minh phạt nữa. Mang phấn về lớp xong, cô nhanh chóng mò xuống canteen mua ít đồ uống. Cô đang hí hửng mang túi bánh ngọt, chai trà ô long yêu thích về lớp thì đột nhiên gặp Tuấn Anh. Trời lạnh như này mà nó chơi bóng đá đến ướt đẫm mồ hôi, cởi cả cái áo khoác ấm bên ngoài ra. Thấy vậy, cái Trâm tốt bụng đưa cho nó ít giấy, lấy trà ô long ra cho nó uống ké một ít.

"Thằng Phong A2 nay dẫm phải shit chó hay sao ý? Trông quạo ra mặt, nhìn lũ lớp mình như muốn ăn tươi nuốt sống." Tuấn Anh uống một hớp nước, sau đó lấy hơi nói tiếp: "Chiều mai lớp mình đá bóng với A2 đấy, mày đi cổ vũ tao đá bóng nhá."

Cái Trâm thấy nó nói không sai, quả thật hôm nay Phong khó chịu ra mặt. Nghĩ đến lời mới của nó, cô nhíu mày tựa như suy nghĩ cái gì đó một hồi rồi liền đồng ý: "Được! Nhưng lúc về mày nhớ đưa tao đi ăn nem chua rán đấy. Đi cổ vũ xong tao thường hay đói."

"Rồi rồi... Tao đưa mày đi ăn cả bánh nếp nướng luôn được chưa?" Tuấn Anh đưa cái tay ấm của nó áp vào cái má đang ửng hồng của cô nói.

Nghe vậy, Trâm liền gật đầu đồng ý. Miễn là có cái ăn thì cổ vũ một Tuấn Anh đá bóng hay mười Tuấn Anh đá bóng cũng không thành vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC