banlong q12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN XII : CHÚNG THẦN HÀNG LÂM

Chương 1 : Hồi gia

"Chúng Thần mộ đia..." Lâm Lôi quay lại thoáng nhìn, dù đã đi được hơn 10 dặm nhưng với chiều cao vạn dặm thì vẫn có thể thấy được Chúng Thần mộ địa từ đằng xa. Nhìn lên bức điêu khắc cự long không cánh khổng lồ trên vách, nhìn bức điêu khắc này Lâm Lôi không khỏi xuất hiện một cảm giác quen thuộc trong lòng.

"Mặc kệ, bất kể Chúng Thần mộ địa này có cái gì gọi ta, ta cũng không thể tìm chết được, ở nhà đang có Địch Lỵ Á, Thái Lặc,Toa Toa." Lâm Lôi không khỏi nhớ đến thê tử cùng nhi tử của mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp.

...

Nam hải đại dương khôn cùng, mặc dù lúc này gió không lớn lắm nhưng sóng biển mênh mông ngoài khơi vẫn vỗ về, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xạ lên mặt nước làm cho những cơn sóng trở nên lung linh huyền ảo.

Mịch mịch ~~~

Sóng biển đột ngột tách ra, một thân ảnh quỷ dị mặc trường bào đen, đó là Bối Lỗ Đặc người đầu tiên rẽ sóng bay lên, tiếp sau đó lần lượt là Vũ Thần Áo Bố Lai Ân, Đại Tế Ti, Hi Tắc, Đế Lâm, Tháp La Sa lần lượt lên theo, cuối cùng là những người còn bảo toàn được từ Chúng Thần mộ địa - ba mươi vị Thánh vực cường giả.

"Phù!" Lên được mặt nước, Lâm Lôi tham luyến hít sâu một hơi.

"Đây là khí tức của Ngọc Lan đại lục." Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát, hắn không khỏi mỉm cười.

"Về đến nhà, cảm giác thật là tốt." Lâm Lôi tự nhủ.

Không chỉ riêng Lâm Lôi mà Ba Khắc, Pháp Ân, Đức Tư Lê một đám người cũng mỉm cười, là người của Ngọc Lan đại lục vị diện, trở lại vị diện này linh hồn bọn họ cũng cảm thấy rất là thư thái.

"Bối Lỗ Đặc đại nhân, ta đưa đến đây thôi." Tháp La Sa cung kính nói.

Bối Lỗ Đặc quay đầu lại nhìn, gật đầu: "Được rồi, nhưng mà Tháp La Sa, ngươi hẳn là biết quy củ của ta, tin rằng ngươi sẽ không vi phạm nữa." Bối Lỗ Đặc lạnh lùng liếc Tháp La Sa một cái, Tháp La Sa chỉ cười trừ.

"Đại nhân, người yên tâm đi, dù sao ta cũng không phải là Tháp La Sa của ngàn năm trước."

"Được rồi, chúng ta đi." Bối Lỗ Đặc lạnh nhạt hạ lệnh.

Lập tức mọi người theo phương hướng của Bối Lỗ Đặc, cực nhanh phi hành về phía bắc.

Chỉ còn lại Tháp La Sa với hải dương khôn cùng xung quanh. "Rốt cuộc ta cũng trở về rồi..." Tức thì cả người hắn lao xuống mặt biển.

....

Đám người Lâm Lôi đang phi hành trên bầu trời phương bắc.

"Lâm Lôi đại nhân, lần này trở về Ngọc Lan đại lục, mở ra không gian chi môn là do Tháp La Sa, như vậy mở được không gian chi môn thực lực phải là trung vị Thần a." Ba Khắc nhỏ giọng đàm luận.

Lâm Lôi gật đầu.

"Hẳn nhiên là như thế, hắn lại tha cho ngươi một mạng vậy là chúng ta nợ hắn một điểm ân tình."

"Ừm, chỉ là bây giờ ta vẫn không hiểu sao hắn lại làm như vậy." Ba Khắc gật đầu.

Lâm Lôi nở nụ cười: "Được rồi, bảo toàn được tính mạng đã là cao hứng rồi, nhưng mà thật kỳ lạ, ta không nghĩ tới là Thần thú 'Ba Xà' cũng thuộc Ngọc Lan đại lục vị diện, mà còn là Nam hải Thần thú."

"Lâm Lôi." Hi Tắc đang phi hành phía trước đột nhiên chậm lại, hoà cùng đám người Lâm Lôi rồi thấp giọng cười gọi.

"Ngươi nói Tháp La Sa? Vị này ngàn năm trước có uy danh rất lớn lao đó, năm đó được gọi là Nam hai vương giả, khi đó là chỉ có Đế Lâm so bì được với hắn, tất nhiên với Bối Lỗ Đặc đại nhân thì không tính."

"Vây ư?" Lâm Lôi cả kinh, Ba xà quả nhiên bất phàm.

"Lâm Lôi, lần này cám ơn ngươi." Hi Tắc nói tiếp.

"Hi Tắc đại nhân, ý này là..." Lâm Lôi sửng sốt.

Hi Tắc cũng vẫn thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi đã cứu La Toa Lỵ một mạng, La Toa Lỵ này cũng thật là nữ nhân có cá tính, muốn tự mình đi đến Chúng Thần mộ địa. Cũng may có ngươi, nếu không lúc này đây..."

Lâm Lôi giờ mới hiểu được ý tứ của Hi Tắc.

Hi Tắc bất đắc dĩ nói tiếp: "Đáng tiếc, chúng ta là Thần cấp cường giả, tới Chúng Thần mộ địa phải bắt đầu từ tầng thứ 12. Muốn lấy cho La Toa Lỵ một khoả hạ vị Thần Thần cách cũng rất khó."

"Từ tầng thứ 12?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.

"Đúng, dù sao đối với chúng ta Thánh vực sinh vật một điểm uy hiếp cũng không có." Hi Tắc cười nhẹ. "Ồ, sa mạc nóng bỏng, chúng ta tới Ngọc Lan đại lục rồi."

Lâm Lôi cũng đã nhìn thấy sa mạc nóng bỏng vô tận.

"Tới Ngọc Lan đại lục rồi, mọi người tự đi đi." Bối Lỗ Đặc nói.

"Vâng, Bối Lỗ Đặc đại nhân." Mọi người đều cung kính tuân mệnh, lập tức cả đám tản ra. Trong đó ma thú cường giả hoặc là hướng về Hắc Ám chi sâm, hoặc là về Ma Thú sơn mạch, nhân loại cường giả cũng bay về các nơi. Về phần Bối Lỗ Đặc, thân hình chợt loé lên rồi biến mất trong mắt mọi người.

"Tốc độ thật kinh sợ!" Lâm Lôi kinh hãi.

Cho dù thực lực tăng tiến, nhưng mà so thực lực với Bối Lỗ Đặc tựa như chênh lệch so với trời và đất.

"Về nhà!" Bối Bối trên vai Lâm Lôi cũng tỏ ra rất hưng phấn, Lâm Lôi, Ba Khắc cũng tươi cười, dĩ nhiên cũng đang nghĩ đến quê nhà.

Bay qua sa mạc nóng bỏng, lướt qua Lai Nhân đế quốc, La Áo đế quốc, nam trung bộ đại lục Lai Nhân và La Áo đế quốc tiết trời tương đối ấm áp, lá xanh trải dài, thực vật đều rất tươi tốt.

Qua hai đại đế quốc, rốt cuộc bọn họ đã tới địa phận Ba Lỗ Khắc đế quốc. Ba Lỗ Khắc đế quốc ở phương bắc, mặc dù không như Bắc vực mười tám công quốc quanh năm giá rét, nhưng so với phương nam cũng lạnh hơn nhiều. Bây giờ là tháng ba, vậy mà phía dưới những cổ thụ mới bắt đầu hé lộc cây, thậm chí trên những nóc nhà vẫn còn có chút ít tuyết đọng.

Đám người Đức Tư Lê tách ra, tiếp tục phi hành về phía bắc.

"Mười năm, trước đó là Hỗn loạn chi lĩnh nhưng không ngờ lại thành ra thế này." Cực nhanh phi hành, nhìn mặt đất bao la Lâm Lôi có chút tự hào.

Lúc trước kiến tạo Ba Lỗ Khắc đế quốc, chỉ có thể từ chiến tranh mới có thể tiến hành nên. Mà bây giờ Ba Lỗ Khắc đế quốc dân cư cũng phát triển, thành trì kiến tạo cũng đẹp đẽ hơn, hoàn toàn có thể so sánh với Thần Thánh đồng minh năm đó.

Phía dưói xuất hiện một toà thành. Phía trên có một lớp tuyết đọng bao phủ, rất nhiều hộ vệ đang tuần tra. Đây là toà thành trong truyền thuyết Ba Lỗ Khắc vương quốc - 'Long Huyết Thành Bảo', năm đó sau khi khai thác xong ma tinh thạch quáng mạch đã lập nên toà thành trở thành chỗ ở của bọn người Lâm Lôi.

"Lâm Lôi, chúng ta giã biệt ở đây, sau này muốn tìm ta hãy tới Cực bắc băng nguyên." Áo Lợi Duy Á nói.

"Nhất định!" Lâm Lôi gật đầu cười.

Lập tức Áo Lợi Duy Á cùng mấy vị Cực bắc băng nguyên cường giả phi hành tiếp về phương bắc, còn Bối bối, Lâm Lôi, Ba Khắc hướng tới Long huyết thành bảo.

........

Long huyết thành bảo, trụ cột tinh thần của Ba Lỗ Khắc vương quốc trong truyền thuyết -Lâm Lôi ở chỗ này. Long huyết thành bảo thường xuyên xuất hiện cự long hộ trì, hơn nữa hộ vệ toà thành đều là chiến sĩ tối ưu của Ba Lỗ Khắc đế quốc.

Ba đạo lưu quang lao xuống thành, khí tức khổng lồ tự nhiên phát ra tràn ngập cả toà thành.

"Lâm Lôi đại nhân?" Khí tức quen thuộc, nhất thời cường giả trong thành cũng có phản ứng. Bất luận Tái Tư Lặc, Cái Tì bọn họ, còn có nhi tử Thái Lặc cũng hướng về phía hậu hoa viên chạy tới. Bởi vì Lâm Lôi bọn họ đáp xuống hậu hoa viên.

Tuyết vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ, trên mỗi bụi hoa đều có thể thấy một chút ít tuyết đọng.

"Lâm Lôi đã trở về?" Đang phơi nắng ở phía sau hậu hoa viên, Hi Nhĩ Mạn cùng quản gia Hi Lý lập tức nhìn ra xa.

Lam sắc trường bào, Lâm Lôi cùng với Ba Khắc sóng vai đứng chung một chỗ, trên vai còn có Bối Bối khả ái.

"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Hi Lý gia gia." Lâm Lôi lập tức nghênh đón.

"Hảo hảo." Hi Lý quản gia cực kỳ hưng phấn. "Mười năm, suốt mười năm ta còn tưởng lão già ta còn không được nhìn thấy Lâm Lôi ngươi trở về nữa."

Hi Lý quản gia trông coi Ba Lỗ Khắc gia tộc giờ đây cũng đã hơn trăm tuổi, mà tính ra Lâm Lôi cũng đã hơn năm mươi tuổi; nhưng Thánh vực cường giả tu luyện mấy ngàn năm cũng không có gì thay đổi, Lâm Lôi vẫn chỉ có thể xem như là tiểu tử trước kia.

"Lâm Lôi đại nhân, a, đại ca!" Cái Tì cùng An Khoa, hai đại khối đầu tiến vọt lên, vẻ mặt vô cùng kích động.

"Phụ thân." Một âm thanh hùng hậu vang lên.

Một thanh niên khoác trường bào tiến đến, thanh niên cá tử này cũng cao chừng 2 thuớc 2, hắn tiến đến kích động nhìn chung quang, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lôi.

"Phụ than." Thanh niên cao lớn hướng về Lâm Lôi, nhìn qua thanh niên này có bảy tám phần giống Lâm Lôi, chỉ có điều có chút cường tráng hơn.

Lâm Lôi kinh ngạc vui mừng: "Thái Lặc?"

"Phụ thân, đã mười năm rồi." Thái Lặc trực tiếp ôm cổ Lâm Lôi.

Năm đó, khi Lâm Lôi rời đi, Thái Lặc mới chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi. Sau mười năm Thái Lặc cũng đã hai mươi hai tuổi, nếu cùng Lâm Lôi đứng gần nhau chỉ sợ có người tưởng bọn họ là huynh đệ của nhau. Dù sao dung mạo Lâm Lôi không có gì biến đổi.

"Phụ thân dung mạo người so với mười năm trước giống hệt nhau à." Thái Lặc rất kích động, tròng mắt đã đỏ, dù sao với một thanh niên hai mươi hai tuổi thì mười năm là rất dài.

Lâm Lôi xoa đầu Thái Lặc, mặt tươi cười. Đối với Thái Lặc, hắn cảm thấy rất áy náy, giai đoạn thiếu niên phát triển rất là trọng yếu, vậy mà đối với nhi tử mình lại không thể bồi dưỡng.

"Tỷ tỷ ngươi, Toa Toa đâu?" Lâm Lôi dò hỏi.

Thái Lặc lắc đầu: "Tỷ không có nhà, đang ở đế đô, chắc lại một thời gian nữa mới quay lại được."

"Vậy mẫu thân ngươi đâu rồi?" Lâm Lôi phát hiện Địch Lỵ Á cũng không có ra đây.

Lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp tay bồng một hài nhi đi ra, thiếu phụ này chứng kiến Lâm Lôi trong mắt xuất hiện một tia sùng bái. Lâm Lôi nghi hoặc.

"Thái Lặc, nàng ta là?"

"Trân Ny, mau tới đây." Thái Lặc hô to.

Thiếu phụ này đi tới, có chút cẩn thận nói: "Phụ thân."

"Phụ than?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.

Thái Lặc lập tức cười nói: "Phụ thân, người nhìn nhi tử bảo bối của người đi, mới hạ sanh được ba tháng." Thái Lặc lập tức chỉ vào hài nhi trong lòng thiếu phụ đó, hướng nó đến trước mặt Lâm Lôi. "Phụ thân, người xem nó thật đáng yêu."

"Tôn tử?" Lâm Lôi cảm thấy mơ hồ.

Mười năm mình không trở về, không những nhi tử mình trưởng thành mà lại còn có cả tôn tử nữa.

"Ha ha, vẻ mặt lão Đại huynh thật là buồn cười đó." Bối Bối lúc này bật cười, những người khác cũng đều đã cười, chỉ là bọn họ không dám khoa trương.

Lâm Lôi không khỏi vỗ lên người Thái Lặc.

"Thái Lặc tiểu tử ngươi, phụ thân ngươi còn chưa trở về mà ngươi đã kết hôn, lại còn có cả nhi tử nữa a."

Lâm Lôi dở khóc dở cười, nhìn đứa nhỏ trước mặt, da thịt mũm mĩm, đặc biệt đôi mắt nghi hoặc chằm chằm nhìn Lâm Lôi, đôi mắt to đen nhánh hoàn toàn không chút vẩn đục.

Lâm Lôi nhìn tôn tử mình lập tức cảm thấy yêu thích. Hướng tay về phía đứa nhỏ, cẩn thận phi thường, dù là tại tầng thứ 11 cầm lấy ba khoả Thần cách, Lâm Lôi cũng chưa từng cẩn thận như thế.

"Ha ha." Ôm lấy tôn tử của mình, Lâm Lôi không khỏi tươi cười.

Thái Lặc cùng thê tử 'Trân Ny' của hắn mỉm cười nhìn nhau. Trân Ny lặng lẽ đến bên Thái Lặc nói:

"Thái Lặc, huynh không phải nói phụ thân đại nhân tựa như Địa ngục hoả phượng hoàng sao? Mà đây phụ thân đại nhân đâu có đáng sợ như vậy?"

Thái Lặc nhìn phụ thân mình như đang ôm tâm can bảo bối vậy.

"Thái Lặc, đứa nhỏ này tên là gì vậy?" Lâm Lôi ngẩng đầu hỏi.

"Nó tên là A Nặc."

"A Nặc?" Lâm Lôi nhìn cặp mắt trong suốt như trân châu kia nhẹ giọng gọi tên. Lần đầu tiên có tôn tử, cảm giác của hắn lúc này rất là thoả mãn.

Chương 2: Thành Thần?

Đi Chúng thần mộ địa 10 năm, nay quay trở về nhà lại có cháu, đích xác là tình huống này Lâm Lôi đối phó không kịp, nhưng ôm A Nặc khiến hắn thật là cao hứng.

"Thái Nặc, mẫu thân ngươi đâu?"

Thái Nặc nghe thế lập tức cười rộ lên.

"Phụ thân, sau khi người đi được hai năm, mẫu thân người đã đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới ..."

"Cái gì? Hai năm?" Lâm Lôi chẳng những vui sướng mà còn khiếp sợ.

Hắn tới Chúng Thần mộ địa, phải đợi đến tầng thứ mười cuối cùng mới đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới tính ra cũng là hơn chín năm. Nhưng mà so với tốc độ đạt Thánh ma đạo cảnh giới của Địch Lỵ Á còn chậm hơn rất nhiều

"Địch Lỵ Á, nàng thật là mạnh đó." Lâm Lôi thầm cười.

Thái Lặc tiếp tục: "Mẫu thân người sau khi đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới, đã tới tu luyện tại mật thất mà trước kia phụ thân ở đó để tiềm tu, một khoảng thời gian khi hạ sanh A Nặc mẫu thân có xuất quan, nhưng khi nó đầy tháng người lại trở lại tu luyện."

"Ồ!" Lâm Lôi có chút gật đầu. Quay lại mọi người nói: "Mọi người cứ ở đây đi, ta đi gặp Địch Lỵ Á một lúc, sau đó mọi người cùng nhau dùng cơm."

....

Phía sâu trong Long Huyết thành bảo, có một không gian chi môn thần bí, chỉ là không gian chi môn này trở ngại so với không gian chi môn tại Nam Hải yếu hơn. Lâm Lôi chỉ cần hình thành một tầng 'Mạch Động Phòng Ngự' là có thể dễ dàng đi vào.

"Mười năm."

Hắn đứng ở vi hình vị diện, bao phủ bên ngoài là không gian loạn lưu. Bên trong vị diện, Địch Lỵ Á đang khoanh chân lặng ngồi, trên mặt có ánh sánh thánh khiết sáng bóng lộng lẫy nhìn tựa như nữ thần.

"Ủa?" Lâm Lôi đột nhiên nhíu mày nghi hoặc. Địch Lỵ Á tu luyện thân thể phát ra khí tức tự nhiên khiến cho hắn cảm thấy căng thẳng.

Nhưng mà lúc này Địch Lỵ Á cũng đã mở mắt, quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Lôi lập tức kinh ngạc đứng dậy: "Lâm Lôi..."

Khóe mắt nàng đã đỏ hồng, cách biệt mười năm tư vị này thật là khó tiếp thụ đựơc. Địch Lỵ Á trực tiếp nhào tới ôm chặt lồng ngực Lâm Lôi.

Lâm Lôi cũng ôm lấy nàng, thì thầm bên tai: "Xin lỗi, Địch Lỵ Á."

"Lâm Lôi, ta rất sợ hãi, sợ chàng đi Chúng Thần mộ địa mà không trở lại." Địch Lỵ Á nói, Lâm Lôi cảm nhận vạt áo mình đã ướt, nàng đang khóc.

Ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lôi tự cười, lông mi vẫn còn vương nước mắt. "Lâm Lôi, chàng sẽ không đi nữa chứ? "

"Không đi nữa, không đi nữa." Lâm Lôi an ủi.

Rồi hai người đi tới ngồi tại thạch sang.

"Đúng rồi, Địch Lỵ Á, ta có cảm giác nàng so với trước kia không giống nhau." Lâm Lôi dò hỏi.

Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi, ra vẻ thần bí: "Chàng chắc chắn là ta so với trước kia không giống nhau chứ?"

"Là do tu luyện đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới?" Lâm Lôi đáp.

Nhưng Địch Lỵ Á lắc đầu , khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Sau đó nàng mỉm cười nhẹ giọng nói: "Lâm Lôi, ta nói cho chàng một cái bí mật lớn... ta đã thành Thần."

Lâm Lôi vẻ mặt ngưng trệ, tựa như bị lôi điện bổ trúng đầu, sửng sốt một hồi.

"Nàng nói gì, trở thành Thần?" Hắn khó có thể tin nhìn Địch Lỵ Á, sao có thể thành Thần dễ dàng vậy, Pháp Ân, Đức Tư Lê tu luyện bao nhiêu năm như vậy, ngay cả Lâm Lôi trải qua một tràng tử chiến, cơ duyên xảo hợp mới đột phá tại tầng thứ 11, mà cho dù thế cũng phải cần khoảng mười năm nữa mới có thể thành Thần.

Địch Lỵ Á thành Thần?

"Thật mà." Địch Lỵ Á gật đầu.

"Địch Lỵ Á, nàng đừng nói đùa chứ." Lâm Lôi nở nụ cười. "Nếu nàng thật sự muốn thành Thần cũng không khó, ta tại Chúng Thần mộ địa đã đắc thủ Thần cách, trong đó có một khoả Phong thuộc tính hạ vị Thần Thần cách, đủ để cho nàng thành Thần."

Địch Lỵ Á khe khẽ lắc đầu.

"Lâm Lôi, chàng cảm nhận đựơc rồi chứ?"

Đột nhiên có một cỗ áp lực xuất hiện bao trùm cả khu vực. Lâm Lôi cảm thấy như mình bị một lực lượng vô hình định trụ khiến thân thể không thể động đậy.

Thần chi lĩnh vực? Từng có kinh nghiệm nên trong nháy mắt đã có phản ứng lại. Nhưng mà đấu khí ngoại thân dựa theo Mạch động phòng ngự chấn động, chấn động lại đã trực tiếp thoát ra khỏi loại áp lực này. Điều này khiến Lâm Lôi không khỏi ngạc nhiên, Thần chi lĩnh vực tự mình có thể dễ dàng thoát khỏi thế sao?

Hắn khó có thể tin nhìn về phía Địch Lỵ Á.

Địch Lỵ Á xấu hổ nói: "Ta mới luyện hoá khoả Thần cách được tám năm, bên trong ẩn chứa pháp tắc huyền ảo, ta mới chỉ lĩnh ngộ một bộ phận rất nhỏ nên Thần cách chưa thể hoàn toàn luyện hoá. Thần chi lĩnh vực này chỉ có thể doạ người, nếu ta hoàn toàn luyện hoá Thần cách thì Thần chi lĩnh vực này mới chân chính là 'Thần Chi Lĩnh Vực'."

Tuy Địch Lỵ Á nói như vậy nhưng chính là khiến Lâm Lôi giật mình.

"Địch Lỵ Á, chuyện gì đã xảy ra?" Hắn mở miệng hỏi.

Lâm Lôi cảm thấy rất mơ hồ, mười năm trở lại đây mình đã có tôn tử, không những thế thê tử mình còn thành Thần?

"Lâm Lôi, chàng còn nhớ khi chúng ta kết hôn, Bối Bối có nói bằng hữu tử kim sắc thử vương đưa cho hắn một viên hắc sắc thạch không? Sau đó Bối Bối lấy hắc sắc thạch đó làm lễ vật mừng hôn lễ của chúng ta đó." Địch Lỵ Á nói.

Lâm Lôi cảm thấy chấn động.

"Địch Lỵ Á, nàng nói khoả hắc sắc thạch?" Lâm Lôi không phải là kẻ ngốc, khi Địch Lỵ Á nhắc tới hắn đã có chút hiểu được.

"Đúng, khoả hắc sắc thạch đó là hạ vị Thần Thần cách Phong thuộc tính."

Như vậy là sao? Lâm Lôi cảm thấy thật hoang đường. Thật là hoang đường, Thần cách hết sức quan trọng, Đức Tư Lê bọn họ hao phí rất nhiều năm, Lâm Lôi cũng trải qua liên tiếp nguy cơ, qua cửu tử nhất sinh mới đắc thủ ba khoả Thần cách. Nhưng bây giờ hắn mới đột nhiên phát hiện... trong đại hôn của mình người khác đưa đến hạ lễ lại chính là hạ vị Thần Thần cách.

"Lúc đầu ta cũng khó có thể tin được, nhưng về sau bắt đầu luyện hoá Thần cách này, như vậy làm sao có thể giả được." Địch Lỵ Á thành thật nói.

Lâm Lôi có chút gật đầu.

"Lúc đó đại hôn chúng ta, ta cũng đã trích huyết lên hắc sắc thạch rồi thu lại vào trong cơ thể. Nhưng khi đó ta cũng không cảm giác được sự tồn tại của nó... chỉ là về sau đó bất luận Ma pháp lực hay Tinh thần lực đều tăng rất nhanh."

Lâm Lôi cười: "Thần cách nhập vào cơ thể, có thể không tu luyện nhanh sao?"

"Nhưng chính là ta vẫn cảm giác không được sự tồn tại của Thần cách, mãi đến sau khi chàng đi hai năm, ta đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới, linh hồn sau đó cải biến ta mới cảm nhận được sự tồn tại của Thần cách nên nhờ đó mới hiểu được."

Lâm Lôi gật đầu: "Đúng rồi, chỉ sau khi đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới mới đủ để luyện hoá Thần cách."

Tại sao lúc trước không cảm nhận được tới hắc sắc thạch, tại sao Địch Lỵ Á tốc độ tu luyện lại nhanh đến vậy... nhất thảy đã hiểu được.

"Địch Lỵ Á, theo như nàng nói, nàng luyện hoá Thần cách này tám năm mới chỉ luyện hoá được một bộ phận nhỏ?" Lâm Lôi cũng hiểu được nếu không tự mình tu luyện, luyện hoá Thần cách thành Thần tốn rất nhiều thời gian.

Bây giờ Lâm Lôi đối với 'Cực Trường' (thật dài) đã có sự giải thích.

"Ừm." Địch Lỵ Á gật đầu. "Có thể lúc trước ta đối với nguyên tố pháp tắc không có một chút nào lĩnh ngộ. Bây giờ lại có thể như đọc một cuốn sách giống nhau, chậm rãi đọc, lĩnh ngộ pháp tắc huyền ảo trong Thần cách, khi ta hoàn toàn lĩnh ngộ sợ rằng mới hoàn toàn luyện hoá Thần cách."

Lâm Lôi gật đầu. Người thường muốn thành Thần, muốn hoàn toàn thành Thần phải từng bước từng bước một. Mà giờ lại có Thần cách ẩn chứa pháp tắc huyền ảo đặt trước mặt để cho ngươi xem, ngươi xem được là được.

"Theo ta đoán, tối thiểu phải mất mười hai mươi năm công phu mới hoàn toàn luyện hóa được Thần cách, luyện hoá pháp tắc huyền ảo ẩn chứa bên trong đó." Địch Lỵ Á bất đắc dĩ nói. "Nhưng mà bây giờ Phong nguyên tố pháp tắc ta đã mơ hồ cảm nhận được, chỉ là không hiểu thi triển ra thế nào..."

Lâm Lôi ngẩn ra, có chút không hiểu: "Địch Lỵ Á, nàng nói vậy là sao?"

"Chính là ta đối với Phong nguyên tố pháp tắc có chút lĩnh ngộ, nhưng.... không biết dùng thế nào để công kích." Địch Lỵ Á lúng túng.

"Ha ha..." Lâm Lôi đột nhiên cười, việc này thật ra rất đơn giản, tỷ như một viên hạ vị Thần Thần cách có ẩn chứa 'Đại Địa Mạch Động Áo Nghĩa'. Một Thánh vực luyện hoá khoả Thần cách này, hắn có thể hiểu được Đại địa mạch động áo nghĩa, nhưng hắn sẽ không thể vận dụng được như vận dụng chấn động 'Đại Địa Áo Nghĩa' công kích.

Như Lâm Lôi lĩnh ngộ Đại địa áo nghĩa, vận đụng phòng ngự tựu thành 'Mạch Động Phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tienhiep