banlong q13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 13: Qua Ba Đạt

Chương 1: Vị diện giam ngục, gây ra đại họa!

Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê ba người vừa mới khổ cực giết được Ba Mông Đặc thì từ trong chỗ nứt của Bác Sa Đại Đê (con đê cát lớn) xuất hiện một số lượng lớn cường giả, trong đó thậm chí có những cường giả mà chỉ cần một hơi thở đã làm bọn Lâm Lôi phát run.

Ngay sau đó, Bối Lỗ Đặc xuất hiện, một chưởng vung ra liền đã dễ dàng phong ấn vô số cường giả về trở lại động khẩu.

Nhìn thấy sắc mặt của Bối Lỗ Đặc, bọn họ ba người trong lòng đều cảm thấy hoang mang, bối rối.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Liên tiếp những chuyện phát sinh đã làm trong lòng Lâm Lôi mấy người phát hoảng.

"Chút nữa sẽ nói chuyện với các ngươi." Bối Lỗ Đặc quay về bọn họ hừ lạnh một tiếng, tức thì bay xuống phía dưới làm nước của sông Ngọc Lan đều tách ra. Lúc này bọn Lâm Lôi mới phát hiện ra phía dưới của Bác Sa Đại Đê là một cái không gian chi môn.

Lúc này không gian chi môn này đang hoàn toàn bị phong bế.

"Bên dưới Bác Sa Đại Đê này là con đường dẫn tới không gian khác." Bọn Lâm Lôi ba người rút cuộc đã hiểu.

Đức Tư Lê dùng linh hồn truyền âm nói: "Áo Lợi Duy Á, một kiếm vừa rồi của ngươi hẳn đã phá hủy cự hình ma pháp trận, ngươi xem đi, chung quanh không còn dấu vết của ma pháp trận nào hoàn hảo cả." Chính xác là dưới Bác Sa Đại Đê có một ma pháp trận vô cùng phức tạp.

Chính ma pháp trận này dùng phong bế không gian chi môn lại.

Thân thể Bối Lỗ Đặc xuất ra một đạo khí lưu màu đen, bên dưới một ma pháp trận phức tạp chậm rãi một lần nữa hình thành. So với tất cả những ma pháp trận Lâm Lôi gặp từ trước tới nay thì cái này phức tạp hơn trăm ngàn lần. Ngay cả ma pháp trận nằm trong sơn cốc chỗ cắm Tử huyết nhuyễn kiếm cũng không bằng.

"Cái ma pháp trận này..."

Lâm Lôi nhìn cái ma pháp trận chưa hoàn chỉnh dưới đáy sông, khí tức cổ xưa, các đường trạm trổ huyền ảo phức tạp. Bình thường Lâm Lôi có thể miễn cưỡng hiểu được ma trận cấp bảy, cấp tám, nhưng đối với cái ma pháp trận này, Lâm Lôi một chút cũng không hiểu thấu.

Phức tạp!

Thâm ảo!

Khoảng gần một giờ, Bối Lỗ Đặc mới khôi phục hoàn toàn ma pháp trận đã bị phá hủy.

"Xuy xuy..." Song thủ Bối Lỗ Đặc vung lên, nhất thời một khoảng quáng thạch màu đen vỡ vụn ra, phảng phất bị ngọn lửa hòa tan, dung hợp hình thành một thể Bác Sa Đại Đê. Bác Sa Đại Đê này huyền phù trước người Bối Lỗ Đặc rồi chậm rãi hạ xuống, che lấp cự hình ma pháp trận.

"Oanh!"

Bác Sa Đại Đê rơi sâu vào trong lòng sông, đồng thời nước sông lập tức đánh vào Bác Sa Đại Đê rồi tiếp tục chảy xuôi dòng.

"Một kiếm vừa rồi của Áo Lợi Duy Á đã tách Bác Sa Đại Đê ra, phá hủy cự hình ma pháp trận, một lượng cường giả từ bên kia của không gian chi môn nhân lúc đó trực tiếp vọt qua." Lâm Lôi trong lòng suy tự nhiên suy đoán.

Đồng thời trong lòng cũng than thở: "Ma pháp trận này uy lực thật sự kinh người, ngay cả các cường giả cũng có thể bị phong ấn."

Ma pháp trận này không những rất huyền bí, mà còn bác đại tinh thâm. Thế nhưng Lâm Lôi cũng chưa nghiên cứu qua, mà cũng không có thời gian để nghiên cứu.

Bối Lỗ Đặc nhìn xa xa, quan sát động tĩnh ở nơi này, đồng thời làm cho một lượng lớn thường nhân phía xa xúm lại nhìn.

"Các ngươi đi theo ta." Bối Lỗ Đặc liếc nhìn Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê ba người một cái, rồi trực tiếp bay về hướng bắc. Ba người bọn họ không dám mở miệng, bám theo sau Bối Lỗ Đặc.

Trên đường, Đức Tư Lê dùng thần thức truyền âm: "Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, chúng ta vừa rồi trong lúc vô ý đã để bao nhiêu cường giả thoát ra vậy?"

Áo Lợi Duy Á cũng không lên tiếng.

Lại nói, vết nứt trên Bác Sa Đại Đê này chính là do một kiếm của Áo Lợi Duy Á phá ra.

"Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng ta nghĩ..." Lâm Lôi chợt nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi một đoàn người dày đặc lao ra: "Trong đoạn thời gian ngắn đó, chắc phải có tới hơn một ngàn cường giả đã lao ra." Lâm Lôi cũng không thể xác định được chính xác là bao nhiêu cường giả tiến nhập Ngọc Lan đại lục.

"Cái phiền toái này là do ta làm ra nên ta phải gánh chịu." Thanh âm của Áo Lợi Duy Á vang lên trong đầu của Lâm Lôi và Đức Tư Lê.

"Hừ, gánh chịu? Ngươi định gánh chịu như thế nào đây?" Bối Lỗ Đặc hừ lạnh, thân hình đang cực tốc phi hành bất chợt dừng lại.

Phía dưới là núi non trập trùng nối tiếp nhau, Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê cũng dừng lại, đứng cung kính trước mặt Bối Lỗ Đặc. Lúc này ba người phi thường khiếp sợ... Vừa rồi Áo Lợi Duy Á chỉ truyền âm cho Lâm Lôi và Đức Tư Lê, thế mà Bối Lỗ Đặc lại nghe được.

"Áo Lợi Duy Á, ngươi có biết ngươi đã gây ra họa lớn tới mức thế nào không?" Bối Lỗ Đặc lạnh nhạt hỏi.

Áo Lợi Duy Á cắn răng, cố gắng ngẩng đầu nói với Bối Lỗ Đặc: "Bối Lỗ Đặc đại nhân, tất cả hậu quả ta sẽ cố gánh chịu."

"Gánh chịu? Chỉ riêng đại trận phong ấn của Chí cao thần, ngươi còn chưa có cách nào khôi phục, vậy ngươi lấy gì mà gánh chịu?" Bối Lỗ Đặc hừ lạnh.

Chí cao thần bố trí?

Lâm Lôi ba người trợn mắt, há hốc mồm, vị Chí cao thần đó thật sự thật sự là khoảng cách quá xa, đó căn bản có phải là một bộ phận của thiên địa pháp tắc không?

"Lần này, hình như là lớn chuyện rồi." Lâm Lôi cảm giác được chuyện lần này là một đại họa.

"Muốn tu phục phong ấn đại trận này, ít nhất cũng phải có thực lực của Thượng vị Thần cấp, Áo Lợi Duy Á ngươi có khả năng sao?" Bối Lỗ Đặc liếc nhìn hắn một cái. Áo Lợi Duy Á một tiếng cũng không dám phát ra. Hắn cũng hiểu sự tình lần này nghiêm trọng đến cỡ nào.

Lâm Lôi chợt động tâm.

Rất hiển nhiên là...

"Vị Bối Lỗ Đặc này hẳn là Thượng vị thần." Lâm Lôi trong tâm phán đoán.

"Bối Lỗ Đặc đại nhân!" Lâm Lôi nhìn Bối Lỗ Đặc lên tiếng.

"Nói đi!" Bối Lỗ Đặc lạnh nhạt gật đầu.

"Bối Lỗ Đặc đại nhân, không biết không gian chi môn này rốt cuộc là thông với nơi nào vậy?" Lâm Lôi đưa ra nghi vấn: "Tại sao trong đó lại thoát ra nhiều Thần cấp cường giả như vậy? Trong thời gian gần đây sao lại có nhiều vị diện cường giả ở Ngọc Lan đại lục như thế?"

Bọn Lâm Lôi ba người, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bối Lỗ Đặc liếc mắt: "Kỳ thật chuyện này cũng không phải là bí mật gì lớn. Những người vừa thoát ra hồi nãy đều là từ Qua Ba Đạt vị diện giam ngục."

Qua Ba Đạt vị diện giam ngục? Lâm Lôi cũng đã từng nghe qua địa phương này vài lần. Đế Lâm cũng đến từ chỗ đó.

"Không biết là Qua Ba Đạt vị diện giam ngục là địa phương nào? Tại sao lại có nhiều cường giả như vậy lại chạy đến Ngọc Lan đại lục vị diện của chúng ta?" Lâm Lôi dò hỏi, còn hai người kia không dám lên tiếng.

Đức Tư Lê nhìn Bối Lỗ Đặc, đáy lòng đã phát run, Áo Lợi Duy Á thì biết chính mình đã gây ra tai họa, chính vì thế nên trong ba người, cũng chỉ có Lâm Lôi là dám mở miệng hỏi.

"Qua Ba Đạt vị diện giam ngục này..." Bối Lỗ Đặc lắc đầu cười: "Trên thực tế, nó với Ngọc lan đại lục vị diện là cùng một thể."

"Là một thể?" Ba người đều ngạc nhiên.

Bối Lỗ Đặc nhìn xa xăm, tựa hồ lẩm bẩm: "Trong vô hạn không gian có vô số vị diện. Thông thường, mỗi một vị diện đều có tương ứng một vị diện giam ngục. Vị diện giam ngục và vị diện, có thể nói là hai mặt của một thể."

Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê đáy lòng đều khó có thể tin.

Vốn ban đầu họ nghĩ Qua Ba Đạt vị diện giam ngục là của vô số không gian, là nơi giam giữ các cường giả. Nhưng hiện tại nghe ra, mỗi vị diện đều có một vị diện giam ngục, dĩ nhiên là hai mặt của một thể rồi.

"Ba người có biết Ngọc Lan đại lục vị diện đã tồn tại bao lâu rồi không?" Bối Lỗ Đặc nhìn về phía Lâm Lôi ba người bọn họ.

Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê ba người nhìn nhau, có chút mờ mịt. Ai biết Ngọc Lan đại lục vị diện rốt cục đã tồn tại bao lâu? Tóm lại, lịch sử chỉ có ghi lại mơ hồ, còn phần ghi lại rõ ràng là chỉ trong hơn mười ngàn năm gần đây.

"Ta nói cho biết, ta đây tại Ngọc Lan đại lục vị diện đã sống mấy trăm ngàn năm." Bối Lỗ Đặc nói: "Còn Ngọc Lan đại lục vị diện đã xuất hiện bao lâu, các ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu."

"Một ức năm?" Lâm Lôi tùy tiện nói ra một con số phi thường lớn.

Một ức năm thật sự là một thời gian rất dài.

"Một ức năm?" Bối Lỗ Đặc lắc đầu: "Ta nói cho ngươi hay, Ngọc Lan đại lục vị diện đã trải qua rất nhiều kiếp nạn. Trước đây rất lâu, hơn chín phần của đại lục đều là mặt đất."

Hơn chín phần đều là mặt đất? Nhưng hiện nay Nam Hải hải vực lại chiếm quá chín phần của đại lục. Vì sao mặt đất lại biến thành biển hết cả?

"Đại lục này đã trải qua rất nhiều thời đại. Theo ta biết thì có Thú nhân thời đại, Man hoang thời đại... Đã chỉ mới trải qua một thế hệ, thế nhưng con người đã xuất hiện từ rất lâu, rất lâu trước đó. Chỉ là cho đến một ức năm trước thì Ngọc Lan đại lục vị diện mới do loài người chính thức làm chủ."

Bọn Lâm Lôi ba người lẳng lặng lắng nghe, không dám mở miệng.

"Ta nói cho các ngươi hay, hình thành nên thiên địa vật chất của vị diện này, không phải là do Chủ thần, mà chính là do Chí cao thần sáng tạo nên. Hình thành thiên địa vật chất của vị diện, tồn tại cùng năm tháng, so với thất đại thần vị diện, tứ đại Chí cao vị diện còn lâu đời hơn nhiều." Bối Lỗ Đặc nghiêm túc nói.

Lâm Lôi trong lòng âm thầm gật đầu.

Thiên địa hình thành, tự nhiên đã từ rất sớm.

"Ta cũng không biết chính xác thời gian, nhưng ta biết Ngọc Lan đại lục này đã tồn tại ít nhật một ức ức năm!!!" Bối Lỗ Đặc nói đến đây, cũng nhịn không được có chút kích động.

Lâm Lôi ba người hoàn toàn trợn tròn mắt.

Một ức ức năm!

Nghe thì đơn giản, chỉ là vài từ, nhưng thực tế là rất kinh người.

Nói một cách chính xác, ngay cả khi Ngọc Lan đại lục một vạn năm mới xuất hiện một Thần cấp cường giả. Thực tế tình huống như vậy diễn ra không ngừng, thì trong một ức ức năm, trong lịch sử Ngọc lan đại lục số lượng Thần cấp cường giả xuất hiện cũng đã vượt quá một vạn ức người.

Đây chỉ là tính riêng Ngọc lan đại lục vị diện.

"Một ức ức chỉ là theo nhận thức của ta mà thôi, muốn biết chính xác bao nhiêu năm tháng, sợ rằng chỉ có thể đi hỏi Chí cao thần, mới có câu trả lời." Bối Lỗ Đặc dù sao cũng chỉ là tu luyện chậm rãi mà lên Chủ thần. Chỉ có tứ đại Chí cao thần, là bốn đại quy tắc mà thành.

Khai thiên lập địa, đã tồn tại Chí cao thần.

Chỉ có bọn họ mới biết chính xác thời gian tồn tại của vị diện.

Lâm Lôi cố gắng hít sâu, trái tim lồng ngực chậm rãi đập. Đức Tư Lê, Áo Lợi Duy Á cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ hiện tại, nhưng một ức ức năm là một thời gian cực dài, sợ rằng trong vô số những thiên tài, bọn họ chỉ là những nhân vật bình thường mà thôi.

"Giật mình rồi hả?" Bối Lỗ Đặc cười lạnh nói: "Mỗi một vị diện có tương ứng một vị diện giam ngục. Qua Ba Đạt vị diện giam ngục chính là giam ngục của Ngọc Lan đại lục vị diện. Trong lịch sử Ngọc Lan đại lục, phàm là Thánh vực hoặc là Thần cấp, nếu dám chọc giận vị giám ngục của vị diện, đều sẽ bị bắt vào vị diện giam ngục."

"Giám ngục của vị diện?" Lâm Lôi không khỏi nhớ lại Hoắc Đan.

Bối Lỗ Đặc điềm nhiên nói: "Đương nhiên, cũng là có nguyên nhân. Giám ngục của Ngọc Lan đại lục vị diện chính là Hoắc Đan. Nhưng quê quán của ta ở đây, tự nhiên mọi chuyện của Ngọc Lan đại lục vị diện đều do ta quản lý, không tới lượt Hoắc Đan."

Cho dù số cường giả vô tình hay hữu ý chọc giận giám ngục của vị diện mặc dù không tính là nhiều, nhưng góp gió thành bão, bây giờ cũng đã cộng lại thành số lượng rất kinh người.

Bối Lỗ Đặc cảm thán nói: "Không nói tới hắn, một mình ta chưởng quản Ngọc Lan đại lục vị diện này đã một vạn năm, cũng đã tống giam vô số cường giả, cộng lại cũng hơn một ngàn. Đương nhiên, đó cũng là có nguyên nhân. Bình thường, mỗi một vạn năm cũng sẽ có mấy người bị tống giam như thế."

"Bị tống giam, nhưng đó ít nhất cũng là Thánh vực, bọn họ ít nhất cũng không sợ chết. Cho dù không có ra được, nhưng cũng không bị gì." Bối Lỗ Đặc nhìn ba người Lâm Lôi: "Lâm Lôi, tính thử xem, một vạn năm thì được ba người, nếu một ức ức năm thì được bao nhiêu đây?"

Ba người Lâm Lôi tính toán, nhất thời trợn tròn mắt.

Con số này, thật sự là một con số kinh người.

Chương 2: Ly khai

Lỗ Đặc lại nói tiếp: "Trong giam ngục của Qua Ba Đạt vị diện, hầu như lúc nào cũng là cảnh chém giết, ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù như thế, số lượng cường giả trong giam ngục Qua Ba Đạt vị diện vẫn còn đông đến kinh người. Đám cường giả này đều có một nguyện vọng!"

"Rời khỏi giam ngục vị diện!" Bối Lỗ Đặc trịnh trọng nói.

"Trong vật chất vị diện, một khi đạt tới Thánh vực sẽ có tư cách rời khỏi vật chất vị diện, đi đến Chí cao vị diện, Thần vị diện. Nhưng trong giam ngục vị diện, cho dù là đạt đến Thượng vị thần, cũng chưa đủ tư cách ly khai." Bối Lỗ Đặc cảm thán nói.

Ba ngươi Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Áo Lợi Duy Á đều nhớ đến cảnh tượng Bác Sa Đại Đê bị phá ra vừa rồi.

"Trở về rồi!"

"Chúng ta đã trở về!!!"

Tiếng kêu ầm ĩ, cuồng loạn, hưng phấn tới cực điểm vang vọng bên tai. Từ trong những thanh âm này, bọn Lâm Lôi hoàn toàn cảm nhận được sự phấn khích, kích động của đám cường giả từ giam ngục vị diện lao ra.

"Một khi bị giam cầm, chẳng lẽ sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra?" Lâm Lôi dò hỏi.

"Đương nhiên không phải như vậy." Bối Lỗ Đặc lắc đầu nói: "Bị giam cầm trong giam ngục của Qua Ba Đạt vị diện, có ba phương pháp có thể từ trong đó thoát ra. Hơn nữa, dựa theo quy định, một khi bọn họ thoát ra, ngay cả người trông coi vị diện cũng không có tư cách giam cầm bọn họ thêm một lần nữa."

"Ba biện pháp?" Lâm Lôi có chút giật mình.Cái loại địa phương này, chẳng những có thể thoát ra, mà lại còn có ba biện pháp thoát ra!

"Biện pháp thứ nhất, tu luyện tới cảnh giới Thượng vị thần, sau đó trong giam ngục vị diện mở ra một khe nứt không gian, trực tiếp nhảy vào trong không gian loạn lưu, đánh cược với vận khí. Thượng vị thần trong không gian loạn lưu vẫn còn có thể sống một thời gian tương đối dài. Nếu vận khí tốt, có thể chạy trốn tới vị diện khác. Nếu vận khí không tốt, chết ngay trong không gian loạn lưu.

Đáy lòng Lâm Lôi run lên.

Tu luyện đến cảnh giới Thượng vị thần, vào không gian loạn lưu thử vận khí?

Không gian loạn lưu, chính là nơi nguy hiểm nhất, đi đến chỗ đó, đơn giản là chịu chết thôi.

"Đương nhiên, biện pháp thứ nhất này, mặc dù đơn giản dễ hiểu. Nhưng không mấy người dám dùng." Bối Lỗ Đặc tiếp tục nói: " Biện pháp thứ hai là, vì Ngọc Lan đại lục vị diện và giam ngục vị diện là hai mặt của một thể, ngoại trừ cánh cửa không gian nối liền hai vị diện còn có mấy chỗ không gian gắn liền với nhau."

"Vùng không gian tiếp xúc giữa hai vị diện được gọi là chỗ yếu của không gian!"

Bối Lỗ Đặc cười nói: "Cứ tưởng tượng như hai tờ giấy, ở chỗ này xếp chồng lên nhau vậy. Nếu có cường giả trong giam ngục vị diện từ vị trí này mở rộng ra, có thể tạo thành một cái thông đạo tạm thời. Bọn họ có thể trong nháy mắt thoát ra, mà thông đạo này cũng sẽ trong nháy mắt lại đóng lại."

"Đế Lâm, Ba Mông Đặc nọ cùng với mấy cường giả xuất hiện tại Ngọc Lan đại lục trong vài năm gần đây đều là thông qua phương pháp này để tới Ngọc Lan đại lục vị diện".

Trong lòng Lâm Lôi đã hiểu rõ.

"Kỳ thật, mỗi một chỗ yếu của không gian, đều đã bị phong ấn, sẽ không thể dễ dàng đi xuyên qua." Bối Lỗ Đặc cảm thán: "Giam ngục Qua Ba Đạt vị diện và Ngọc Lan đại lục vị diện chúng ta, tổng cộng có chín chỗ yếu không gian, chín chỗ này đều đã bị phong ấn. Nhưng Lâm Lôi ..."

Bối Lỗ Đặc nhìn về phía Lâm Lôi: "Khi ngươi còn là thiếu niên, lúc tiến vào Ma thú sơn mạch, không phải từng rút ra một thanh kiếm sao?"

Lâm Lôi lập tức nhớ lại cảnh tượng năm đó trong Mê Vụ sơn cốc. Ở đó, hắn đã dẫn động dòng máu long huyết chiến sĩ trong cơ thể, đồng thời cũng đã phát hiện ra Tử Huyết nhuyễn kiếm. Lúc ấy Đức Lâm gia gia nhìn thấy Tử Huyết nhuyễn kiếm cắm vào ma pháp trận khổng lồ kia cũng chấn động. Ma pháp trận kia so với ma pháp trận cấp Thánh vực còn mạnh hơn.

"Bối Lỗ Đặc đại nhân, người nói sao?" Lâm Lôi kinh hãi trợn tròn con mắt.

Bối Lỗ Đặc gật đầu nói: "Phải, ngươi rút thanh kiếm đó ra, ma pháp trận lấy Tử Huyết thần kiếm đó làm chủ tự nhiên bị tổn hại, nhân khẩu trong giam ngục vị diện rất đông, chung quanh chỗ yếu không gian tự nhiên có người. Đế Lâm ở ngay cạnh đó và hắn là người duy nhất đạt đến Thần cấp ở gần chỗ yếu không gian nhất, hắn tự nhiên là người thứ nhất phát hiện, cũng đã tới Ngọc Lan đại lục."

"Là ta, quả nhiên là ta!!!"

Trong lòng Lâm Lôi hỗn loạn. Ngày hủy diệt đó, nói đến ngọn ngành, dĩ nhiên chính là do tự mình lúc đầu rút Tử Huyết nhuyễn kiếm ra. Hôm nay một số lượng lớn cường giả từ vị diện khác đến, cũng là có liên quan đến mình.

Trong lòng hắn cũng bắt đầu hiểu được, tại sao từ Đế Lâm cho đến ba Lục Mục Kim Nghê, con của hắn, đều từng cảm tạ mình.

"Chỗ yếu không gian này, rất khó phát hiện. Cũng phải một thời gian sau, mới từ từ có người từ đó mà chạy trốn tới Ngọc Lan đại lục." Bối Lỗ Đặc cảm thán: "Ta lúc ấy cũng không vội phong ấn nơi đó, chỉ là nghĩ, để cho những người đáng thương bị giam cầm ở giam ngục Qua Ba Đạt vị diện này, có thể trốn đi một vài người."

Thân phận Bối Lỗ Đặc cao cao tại thượng. Ở nơi như Ngọc Lan đại lục này, lại có ai có thể làm đối thủ? Phát hiện ra Lâm Lôi trong lúc vô ý phá hủy đại trận phong ấn nọ, Bối Lỗ Đặc ngược lại giống như xem kịch hay, chỉ muốn nhìn xem có mấy người có thể trốn thoát.

"Biện pháp thứ nhất là chịu chết, phương pháp thứ hai là vận khí." Trong lòng ba người Lâm Lôi cảm thấy tội nghiệp cho những người bị cầm tù trong giam ngục vị diện.

"Vậy biện pháp thứ ba là gì?" Lâm Lôi hỏi tiếp.

Bối Lỗ Đặc ngược lại liếc mắt nhìn Áo Lợi Duy Á: "Biện pháp thứ ba, chính là thấy nhân khẩu trong giam ngục vị diện đã quá đông, khi đó sẽ có một người tình cờ phá hư phong ấn ma pháp trận, mở ra một cánh cửa không gian, dễ dãi thả ra một ít người, sau đó lại đóng chặt cánh cửa không gian, sửa chữa phong ấn đại trận nọ, giống như vừa mới xảy ra lúc nãy. Bất quá, loại cơ hội này, không biết bao nhiêu ức năm mới phát sinh một lần."

Đáy lòng ba người Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư Lê trĩu nặng. Dù sao đại nhân vật này cũng sẽ chủ động mở ngẫu nhiên một cánh cửa không gian, nên xem như Áo Lợi Duy Á lần này cũng không tính là phạm sai lầm lớn.

Dù sao cũng tính là một lần mở ra.

"Đám người trốn thoát này, còn phải cảm tạ ngươi đấy." Bối Lỗ Đặc cười lạnh nhìn Áo Lợi Duy Á.

Áo Lợi Duy Á vẫn giữ nguyên sự trầm mặc như trước.

"Nếu là chủ động mở ra, vậy cánh cửa không gian chắc chắn sẽ bị bao vây. Ít nhất, những người thoát ra đó, ta đều hiểu rõ ngọn nguồn, một người cũng trốn không thoát. Bất kể Hạ vị thần, Trung vị thần, thần thức ta đều điều tra được. Nhưng cũng có một ít Thượng vị thần thực lực kinh người âm thầm đến, làm cho thần thức của ta điều tra không được. Chuyện này với họ cũng không phải việc khó. Nhưng chuyện này với ta thì có chút phiền toái rồi."

Bối Lỗ Đặc không sợ Hạ vị thần, Trung vị thần làm loạn. Hắn sợ chính là Thượng vị thần phá hoại!

"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bên kia của cánh cửa không gian vừa lúc có một Thượng vị thần, có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy." Lâm Lôi nói.

"Bỏ đi. Dù sao ta cũng sẽ xử lí chuyện này." Bối Lỗ Đặc hừ lạnh một tiếng: "Để đám người Áo Bố Lai Ân, Khải Sắt Lâm bọn họ trở về, xem bọn hắn dọn dẹp đống hỗn tạp này như thế nào. Các ngươi cũng nhớ kỹ. Sắp tới các ngươi nên cẩn thận một chút. Cảnh giới các ngươi là Hạ vị thần, đại lục ngày nay, có thể giết chết các ngươi, có không ít người đâu!"

Ba người Lâm Lôi chỉ có thể nghe.

"Các ngươi cũng trở về đi." Thân hình Bối Lỗ Đặc vừa động, liền trực tiếp biến mất không thấy đâu cả.

Giữa không trung, chỉ còn lại có ba người Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Đức Tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tienhiep