banlong51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiến Trương Dương kinh ngạc chính là, tài xế lái xe đều là đại tá. Có thể thấy được địa vị tướng quân này được tôn sùng cỡ nào.

"Tướng quân, ta có thể hỏi một vấn đề không?"

"Tự nhiên là có thể."

"Người lợi hại như ngài có nhiều không?"

"... Vì sao lại hỏi chuyện này, ngươi thường gặp được thứ người như ta sao?" Viên tướng quân không khỏi sửng sốt.

"Cái đó... tháng trước ta đã từng ở tỉnh thành gặp được một người rất lợi hại. Hắn cũng có thể phi hành trong không trung..."

"Người kia ngươi nói ta có biết... Ngươi xem quá nhiều phim khoa học giả tưởng rồi. Đó không phải là phi hành. Con người không thể phi hành như phi cơ.

Trên thực tế, như vừa rồi cái thứ đạp không phi hành ta thật chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn. Đương nhiên, nếu một người tu luyện đến cảnh giới tối cao, chân khí thể nội sinh ra liên miên không ngừng, dùng năng lượng trong không khí chuyển hóa thành năng lượng bản thân, vậy thì có thể duy trì thời gian phi hành dài hơn....

Đương nhiên, cái tình huống đó đều là chuyện trong tiểu thuyết thôi..." Vị tướng đột nhiên ngừng lại một chút, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngưng lại.

Chương 143: Sát Nhân Vương

Dịch: Neopunk1

Biên dịch : Sessiromaru

Biên tập : Thiên Hạ Hội

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bắt Đầu Chiến Dịch Đè CPGD của TTL - THH

"Mặt khác, người mà ngươi nói cả nhân loại cũng không tới ba mươi người. À, à, có thể nói vận khí của ngươi khá, liên tục gặp được hai người. Đương nhiên, cái này cùng với phương thức ngươi tu luyện có quan hệ. Cứ như ta vừa rồi đi ngang qua liền bị ngươi hấp dẫn." Vị tướng quân dừng một chút rồi tiếp tục nói.

"Tướng quân làm sao biết ta là Trương Dương?"

"À à, rất nhiều người chú ý tới ngươi, sau này ngươi sẽ hiểu rõ."

"...Nhưng..." Trương Dương không khỏi sửng sốt. Hắn trước giờ chưa hề nghĩ qua có một viên tướng quân quan tâm tới hắn.

"Rất nhiều vấn đề, thời gian tới, tự nhiên sẽ minh bạch. Ngươi không nghĩ rằng ngươi giết bao nhiêu người như vậy mà chính phủ thực sự không biết sao?" Vị tướng quân cười nói.

"À..."

Trương Dương đột nhiên đứng dậy, lỗ chân lông toàn thân bùng mở, trong thân thể không ngờ trỗi dậy một cổ sát khí điên cuồng. Hắn không ngờ nổi lên một ý niệm sát nhân diệt khẩu trong đầu.

"Sát tính của ngươi quá nặng, mà lại không có quyền để làm cân bằng nó lại. Sát tính của ngươi càng lúc càng nặng, then chốt nhất là ngươi hiện tại nhập vào một cục diện không cách nào phá giải được. Người có thể giúp được ngươi không nhiều. Ta giới thiệu người này cho ngươi. Người này, sẽ cho ngươi biết chỗ nào an toàn, chỗ nào bất an. Tóm lại, vô luận có bao nhiêu người giúp cho ngươi, tối hậu ngươi cũng chỉ có thể dựa vào mình. Ít nhất ngươi cần phải nhịn chờ cơ hội. Bằng không, ai cũng không cứu được ngươi. Đương nhiên, nhìn xa một chút, ngươi sẽ từ từ phát hiện ra, thế giới này, ngoại trừ sát tử Mãi Mãi Đề, còn có rất nhiều chuyện đáng cho ngươi đi làm." Vị tướng quân thản nhiên nói, đối với sát cơ đang điên cuồng dâng trào của Trương Dương không hề để ý chút nào.

"Chẳng lẽ ta không thể giết hắn?" Đề cập tới Mãi Mãi Đề, Trương Dương liền nổi sát khí trầm trọng. Gần đây hắn đã chán nản với lối sinh hoạt đào vong. Hắn ở GZ thuê phòng chính là muốn kết thúc lối sinh hoạt đào vong kia.

"Giết hắn không là gì cả, giết được hắn, phiền phức của ngươi càng lớn. Chuyện này không phải là mấu chốt. Mấu chốt là năng lực hiện tại của ngươi, đừng nói giết hắn, chỉ tiếp cận hắn cũng không được. Hắn mặc dù là một người bình thường, nhưng bên cạnh hắn còn có vài nhân vật lợi hại. Mặc dù không phải là đặc biệt lợi hại, nhưng đối phó với ngươi hiện giờ thì dư sức." Viên tướng quân cười nói.

Trong xe trở nên trầm mặc. Trương Dương thủy chung đối với việc không thể giết được Mãi Mãi Đề vẫn canh cánh trong lòng. Càng nhiều người cảnh cáo, hắn càng tăng lên thứ tâm lý phản nghịch.

Nếu như tìm lý do để không giết Mãi Mãi Đề, Trương Dương tình nguyện vì mình đeo cái mũ chính nghĩa lên đầu. Tỷ như, sợ vì cái chết của Mãi Mãi Đề mà khiến cho thế lực của Cương Độc phát triển.

Nếu như vì người khác báo thù, Trương Dương không cách nào tiếp nhận lý do này. Đây là một thứ tâm lý mất cân bằng.

Cuối cùng trong lúc trầm mặc, đội xe đã tới một ngôi nhà biệt thự bình thưòng. Chủ nhân tựa hồ đã nhận được tin báo, cửa biệt thự mở rộng, vài đại hán mặc tây phục màu xám đứng cung nghênh ở cửa. Ở giữa có một người đàn ông mặc y phục đời Đường bằng vải tơ trắng, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Người này khiến cho người ta có một thứ cảm giác đặc biệt, rất đạm bạc, nhưng lại rất uy nghiêm. Không ngờ cũng có khí thế như vị tướng quân này. Nhưng Trương Dương khẳng định, người này là một người mà người bình thường không thể nào gặp được. Hiện giờ giác quan thứ sáu của Trương Dương rất là nhạy bén.

Viên tướng quân xuống xe, dường như rất kích động, đứng cạnh cửa xe ngưng thị nhìn người đàn ông kia thật lâu. Sau đó hai người bước tới vài bước, mạnh mẽ ôm lấy nhau.

Không có một câu dư thừa, hai người đại nam nhân này ôm chặt lấy nhau. Trương Dương nhìn ra được, vị tướng quân vẻ mặt thiết huyết cương nghị kia, không ngờ lại rơi lệ thủy. Hiển nhiên, đây là hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp mặt.

"Cà Lăm, vẫn còn cà lăm không?" Lão nhân vỗ vỗ vai vị tướng quân, cứ như là nhìn thấy đứa con của mình vậy.

"Không còn." Viên tướng quân khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.

Hai người dắt tay nhau đi về hướng đại sảnh. Đại sảnh không lớn lắn, rất bình thường, vô cùng đơn giản gọn gàng. Từ bố cục có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này rất đạm bạc với danh lợi. Từng món đồ trưng bày nho nhỏ đều để lộ ra tâm tình của chủ nhân.

Nhìn hai người vô cùng nhỏ giọng nói chuyện, Trương Dương có chút chẳng biết làm sao, chỉ đành tự mình ngồi xuống sofa. Vừa xong lập tức có một người phụ nữ trông như nữ chủ nhân bưng mấy chung trà tới. Nữ chủ nhân đặt trà xuống ngay ngắn rồi quay sang gật đầu mỉm cười với vị tướng quân, không có quấy nhiễu tướng quân cùng người đàn ông kia, rồi quay sang Trương Dương nhẹ nhàng chào hỏi một câu để hắn khỏi phải thấy gò bó. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng một câu nhưng lại khiến Trương Dương ấm người hẳn lên. Bởi vì từ khi hắn vào phòng khách, nữ chủ nhân là người thứ nhất nói chuyện với hắn. Dường như cả cái đại sảnh này đều nhìn xuyên qua không thấy hắn vậy.

Rốt cục hai người cũng nói chuyện cũ xong.

"Ngươi là Trương Dương à?" Vị chủ nhân đưa mắt nhìn Trương Dương rồi hỏi.

"Đúng vậy."

Trương Dương đứng lên. Hắn không biết xưng hô với đối phương thế nào, chỉ cung kính gật đầu một cái. Vô luận là từ địa vị hay tuổi tác, Trương Dương đều cho rằng lão nhân này rất đáng được tôn trọng. Tuổi tác đương nhiên không cần phải nói. Từ việc một viên thượng tướng tự mình tới cửa bái phỏng thì thấy được lão nhân này không tầm thường cỡ nào.

Trương Dương nặn óc suy nghĩ tới những người lãnh đạo đã rời vị của Đông Quốc, nhưng hình như không có tư liệu gì về lão nhân này. Lúc này, trong lòng Trương Dương không khỏi tràn đầy hiếu kỳ tới thân phận của vị lão nhân này.

"Được rồi." Lão nhân chỉ nói hai chữ này, gật gật đầu ý nói Trương Dương cứ ngồi xuống.

"Lưu đại ca, đệ đi trước đây. Thời gian có chút khẩn trương. Đệ có thể phải ở lỳ tại Bắc Kinh một thời gian. Có thời gian thì lên Bắc Kinh, cùng Tiểu Chu uống một phen." Vị tướng quân đứng lên, cầm chặc lấy tay của lão nhân, tựa hồ có chút không muốn bỏ đi.

"À à, ta có chính là thời gian, chỉ sợ mấy người bận rộn các ngươi không có thời gian thôi." Lão nhân cười lớn nói.

"Lưu đại ca lên tới, ai dám nói không có thời gian thì Cà Lăm đệ sẽ là người đầu tiên xử đẹp hắn." Viên tướng quân cười lớn, tiếng cười tràn ngập một cổ khí phách ngập trời.

"Được được, đến lúc đó phải uống thêm vài ly rượu mới được. Gần đây buồn đến phát sợ, đã nghĩ tới chuyện đi rồi. Không biết Trương Hãn, Chính Minh bọn họ thế nào rồi, đã lâu không gặp, thật sự có chút nhớ bọn họ. Ta đây, già rồi nên hay nhớ chuyện xưa. Ài, không biết khi nào mới có thể ngồi cùng một chỗ uống trà." Lão nhân thở dài một tiếng.

".... Ta thấy nhanh thôi. Ta có dự cảm, sẽ nhanh thôi." Vị tướng quân trầm mặc một hồi rồi sau đó khẳng định nói:

"Hy vọng là không phải chờ mười bảy mười tám năm thì bọn ta đều phải quy thiên hết cả. À à, ngươi đi đi. Thay ta hỏi thăm Tiểu Chu khoẻ không. Ngày nào cũng thấy hắn trên truyền hình, muốn nhìn hắn thật không đễ dàng à. Thật là nhất nhập hầu môn, thâm tự hải(1) a..."

"Được, có chuyện gì thì cứ tìm bọn đệ. Tên tiểu tử này giao cho huynh. Quân khu thì đệ đã lên tiếng rồi, mấy chuyện khác không cần đệ lên tiếng, Lưu đại ca huynh mà ra tay thì so với mặt mũi đệ còn được việc hơn nhiều."

"Yên tâm, sẽ cho hắn một nơi để phát triển. Nhưng tới đó sống hay không sống được thì ta không dám bảo chứng, chỉ coi tạo hóa của hắn thôi."

"Thì vậy. Tận nhân sự thôi. Ít nhiều đối với chúng ta cũng có chút quan hệ."

Trương Dương ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, không biết bọn họ đang nói cái gì. Nhưng có thể khẳng định là đang nói về hắn.

"Đi đây. Trương Dương, có chuyện gì muốn nói với Vương Yến không?" Viên tướng quân quay sang Trương Dương hỏi.

"Cái đó... Khục khục... Không có gì nói, cô ta tự biết mà..." Trương Dương xấu hổ cười.

"À à, còn cứng đầu nói láo. Nghe Tiểu Chu nói, Vương Yến trong mộng cứ kêu tên của ngươi." Tướng quân cười nói.

"Tiểu Chu là ai?" Trương Dương không khỏi lấy làm hiếu kỳ. Bởi vì, bọn họ vừa rồi nói chuyện, có nhắc tới người này mấy lần, dường như rất quyền thế.

"Ha ha ha..."

"Ha ha ha..."

Viên tướng quân cùng lão nhân kia ngạc nhiên rồi đột nhiên cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, dường như mới nghe được một truyện rất là tức cười vậy. Trương Dương bị hai người cười mà cứ trơ như phỗng chẳng biết gì cả.

"À à, đi đây. Thật sự là không muốn nói gì với Vương Yến à?" Vị tướng quân nhìn chằm chằm lấy Trương Dương.

"Cái đó... cái đó... Nói với cô ta, ta thích xem mái tóc của cô ấy bây giờ..." Vẻ mặt Trương Dương đỏ lên.

"Chỉ có một câu này à?" Viên tướng quân ngẩn người ra.

"Ài..."

"Được, thật là phải đi rồi. Mọi người từ từ đi, không cần phải tiễn."

Viên tướng quân quay về phía nữ chủ nhân đang đứng ở xa xa gật đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài. Lập tức một đám vệ binh theo ông ta lên xe. Đoàn xe cơ hồ lập tức rời khỏi, không hề dừng lại chút nào.

Đột nhiên ngay lúc đó, sát khí trong khách sảnh biến mất. Trương Dương không khỏi thở sâu một hơi. Trước mặt vị tướng quân kia, dường như trí thông minh của hắn chậm lại rất nhiều. Đó là một thứ áp lực tinh thần cường đại, là áp lực tinh thần mà vị tướng quân kia vô ý tán phát ra. Thứ này đối với giác quan thứ sáu linh mẫn của Trương Dương mà nói thì không phải là chuyện tốt lành gì.

Càng trọng yếu hơn chính là viên tướng quân mang theo một đám quân nhân bảo vệ, sát khí quá nặng, nhân số lại nhiều. Áp chế đến mức Trương Dương lúc nào cũng phải phân tâm đề kháng, khiến đầu óc cứ hoảng hoảng hốt hốt, không thể nào tập trung được.

"Thoải mái chưa?" Vị lão nhân kia nhìn Trương Dương đang hít thở liền cười nói.

"À à, biểu hiện của ngươi đã là không tệ rồi. Người bình thường trước mặt tướng quân, nói cũng nói không ra được gì. Đương nhiên, việc này với chuyện tu thân dưỡng tính của tướng quân mấy năm nay có quan hệ. Nếu như là khi trước... à à..." Lão nhân cười nói.

"Tướng quân trước đó lợi hại lắm à?" Trương Dương không khỏi ngạc nhiên. Nhìn tướng thiết huyết của tướng quân, cùng với việc tu thân dưỡng tính không dính dáng gì tới nhau.

"Không chỉ có lợi hại không, mà là thích giết người. Trong một lần tổ chức đột kích, hắn đơn thương độc mã giết tới tận Ấn Độ. Trong một đêm sát tử hơn ba trăm người. Phóng độc, bắn súng, dìm nước, phóng hỏa, không gì không làm... Khi đó hắn vẫn còn chưa tới mười tám tuổi..."

"Mười tám tuổi, hơn ba trăm mạng người?" Trương Dương nghe đến sởn tóc gáy, toàn thân phát lạnh.

Chương 144: Phá cục

Dịch: Sessiromaru

Biên dịch : Neopunk1

Biên tập : đít thủng quần

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bắt Đầu Chiến Dịch Đè CPGD của TTL - THH

Lúc Trương Dương quay lại đã là sáng sớm.

Không ai biết lão nhân kia cùng Trương Dương nói những gì, nó trở thành một bí mật vĩnh viễn, chỉ có điều, lúc Trương Dương từ trong biệt thự ra ngoài, Trương Dương trở thành một người khác, trở nên lãnh khốc, hung tàn, ánh mắt khiến người ta khi nhìn thấy không rét mà run.

"Dương ca, sao lúc này mới trở về, các huynh đệ đều chờ ngươi dọn tiệc đó......."

Lúc Lưu Bưu mở cửa thấy Trương Dương không khỏi ngây người một chút, tựa hồ, hắn cảm giác được một tia thay đổi của Trương Dương.

"Khai hội!" Trương Dương đi đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Lưu Bưu và A Trạch liếc mắt lẫn nhau, bọn họ cảm giác được cả đêm rời đi này Trương Dương tựa hồ phát sinh biến hóa, cả người Trương Dương tràn ngập khí thế hung lệ, tựa như tùy thời đều muốn nổi điên đả thương người khác vậy.

"Hiện tại, chúng ta xem sự phân bố thế lực ngầm và khu vực giải trí thành phố ZH một chút."

Trương Dương cầm ra một tờ báo, dùng một cái bút vẽ vài vòng tròn trên đó, Lưu Bưu và A Trạch không nhịn được lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, không phải nói làm sát thủ sao? Tại sao lại xem phân bố thế ngầm thành phố ZH ?

"Các ngươi xem, nơi này, nơi này, vũ trường Cổn Thạch, JJ, còn có Thiên Thượng Nhân Gian, đây đều thuộc khu vực của Ma Bì Hổ, mấy nơi buôn bán Ecstasy ( thuốc lắc) , K phiến, vi-rút, ma cổ đều thuộc khu vực của hắn, đương nhiên, còn có vài đường dây buôn bán mại dâm, hơn nữa, mỗi tháng Ma Bì Hổ còn thể thu được một từ ba khu vực giải trí này thu được một khoản phí bảo hộ, nói cách khác, đường Nhân Dân, đường Trung Tín của thành phố ZH, còn có cả các khu vực giải trí lớn nhỏ trên đại lộ Dương Quang đều thuộc phạm vi thế lực của Ma Bì Hổ. Ở những khu vực này, bất kể là beauty salon, quán bar, hoặc là quán trà, đều sẽ có một phần cổ phần danh nghĩa của hắn, đồng thời hắn còn nhúng tay cung ứng tài liệu kiến trúc mấy khu phố. Liên quan đến ngành vật liệu thép, gạch ngói cùng vận chuyển cát sỏi, đất cát theo đường biển...vv..."

Trương Dương trên vài khu vực giải trí lớn vẽ mấy đường xen kẽ nhau liên tiếp ở một chỗ, hình thành lên một cái bản đồ nho nhỏ.

"Ân, ở đây, các ngươi xem, ba con đường này thuộc về địa bàn của Bĩ Tử Thái, có trung tâm giải trí KTV Kim Bích Huy Hoàng, còn có trung tâm giải trí KTV Anh Hoàng, vũ trường Bạn Bè, khu vực giải trí Thánh Địa Ôn Tuyền."

Trương Dương phi thường chuyên tâm chú giải từng chỗ trên tờ báo, sau đó căn cứ hướng đi của con đường vẽ ra một tấm bản đồ, vẽ hết sức chi tiết tỉ mỉ.

"Ở đây, có nhà tắm hơi Hồng San Hô, vũ trường Dã Mã, còn có mấy nhà hàng....Ngoài ra, ở đây còn có một cái quảng trường thương nghiệp cỡ lớn đang xây dựng, nơi này sớm sẽ thuộc địa bàn của Đao ca...."

"Đương nhiên, còn có vô số thế lực nhỏ trộn lẫn ở trong đó, có móc ví, có rửa xe, còn có vận chuyển xe khách, các loại lẫn nhau nước sông không phạm nước giếng, bất quá, các ngươi xem xem tấm bản đồ này, phát hiện ra vấn đề gì không?" Trương Dương đặt bút xuống, cười khẽ.

"Đại lộ Trung Sơn !"

A Trạch và Lưu Bưu hai miệng đồng thanh nói.

"Đúng, chính là đại lộ Trung Sơn, ở đây là một đường phân giới, cơ hồ tập trung tất cả khu vực giải trí cỡ lớn, ở đây khuyển nha giao thoa, khả năng vì thế lực đã phân chia từ sớm. Mỗi lão bản của vài khu vực giải trí ngược lại cũng sống yên ổn với nhau, nhưng gần đây nơi này sinh ra con đường tài vật, đó chính là quảng trường thương nghiệp đang xây dựng, nghe nói đầu tư hơn mười ức, vì từng mét khối đất công trình và nguyên tài liệu cung ứng trong công trình này, ba bên đã sống mái với nhau mấy lần, trước mắt bởi vì Đao ca và thương nghiệp khai phá có chút quan hệ, đại bộ phận nghiệp vụ là do hắn thao túng."

" Ý ngươi nói, chúng ta khơi lên chiến tranh của họ, ngư ông đắc lợi ?" Con mắt Lưu Bưu sáng ngời.

"A a, không cần khơi dậy, bọn họ đã có chiến tranh, chúng ta chỉ cần đẩy gió giúp sóng là được rồi, đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người tìm chúng ta." Trên mặt Trương Dương nổi lên nét cười lãnh khốc.

" Chúng ta ra tay thế nào?" A Trạch rời khỏi bàn trà, rút yêu đao ra, không ngừng khoa tay múa chân trong không trung.

"Bình thường, như công trường cỡ lớn đều có hàng loạt xe chở đất, mà xe chở đất bình thường lại là xe đen, chúng ta bây giờ có một cái cớ phi thường tốt, ngày mai, ta sẽ kiếm một chiếc xe đen, yêu cầu đến công trường kéo đất, bất kể đối phương cho chúng ta giá cả thế nào, chúng ta đều tiếp nhận, nghe nói, cái công trường kia là mỗi một tuần kết sổ thu phí vận chuyển một lần, mà kết toán phí vận chuyển là do thủ hạ của Đao ca kết toán, đến lúc đó, chúng ta lập tức có thể tìm phiền toái rồi."

"Nhưng, nếu bọn họ tìm cảnh sát ?" Lưu Bưu đối với cảnh sát có một sự sợ hãi.

"Điều này không cần quan tâm, tự nhiên sẽ có người giảng hòa cho chúng ta, nhớ kỹ, cố gắng không nên liều mạng, đương nhiên, nếu phải liều mạng, vậy cũng không cách nào khống chế được, a a!" Giọng điệu lúc Trương Dương nói chuyện khiến người ta cảm giác thấy lạnh cả người.

"chúng ta chính là vì cướp công trường?" A Trạch đột nhiên hỏi.

"Không phải." Trương Dương cười thần bí.

"Đúng, chúng ta ở đây gióng trống khua chiêng cướp đoạt địa bàn, chẳng nhẽ Mãi Mãi Đề không tìm được chúng ta?" Điều này Lưu Bưu vẫn lo lắng, nếu vẫn giống như lần trước dẫn một sát thủ đến, bọn họ thực sự chạy không nổi.

"Yên tâm, cả Đông Quốc, có vài nơi không có thế lực của Mãi Mãi Đề, nơi đầu tiên là Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, Mãi Mãi Đề không dám, Thái Tử Đảng ở đó quá nhiều, Mãi Mãi Đề hắn vẫn chưa đáng được nói tới. Thứ hai chính là Hồng Kông Ma Cao Đài Loan, Đài Loan vì nguyên nhân chính trị nên không cách nào phát triển được ở bên đó, Hồng Kông là vì còn có một nhân vật lợi hại hơn hắn ở đó, về phần Ma Cao, Hà Hồng gia tộc chiếm cứ ở Ma Cao đã hơn trăm năm, hơn nữa Ma Cao cũng lớn như vậy, Mãi Mãi Đề hắn cho dù muốn đến cũng không có biện pháp nhúng tay vào. Nơi thứ ba chính là ở đây cùng với thành phố SZ không xa, bởi vì hai nơi này lân cận Ma Cao và Hồng Kông, có rất nhiều ông chủ đều có bối cảnh, có tiền người cũng nhiều, đương nhiên quan trọng nhất chính là, ở đây có một nhân vật phi thường lợi hại, Mãi Mãi Đề vì bày tỏ sự tôn trọng đối với người này nên không hề nhúng tay đến việc buôn bán ở đây, vì thế hình thành lên cục diễn long xà hỗn tạp như thế này....."

Hiện tại, trong đầu Trương Dương đối với thế lực phân bố của Mãi Mãi Đề đã có một nét khái quát rõ ràng, cho dù Mãi Mãi Đề có tai mắt ở đây, chờ khi bọn họ phát hiện ra thì hắn cũng đã đứng vững, chỉ cần có sự ủng hộ của quân khu và lão nhân kia, rất nhanh hắn lập tức sẽ trở thành lão đại hùng bá một phương ở đây.

Quảng trường đường bộ JZ, quảng trường thương nghiệp cỡ lớn ở đây tụ tập giải trí, nghỉ ngơi, mua hàng thành một thể, cao ốc bốn mươi tầng có năm căn, còn có vô vàn mặt tiền hoàng kim, dự tính hai năm hoàn thành, bây giờ mới bắt đầu hạ thổ công trình, công trường huyên náo vô cùng, các loại máy công trình bận rộn với khí thế ngất trời.

Căn bản không có người chú ý đến một chiếc xe chở đất cũ nát gia nhập vào bên trong mấy chiếc xe chở đất, đây là thành quả sau khi Trương Dương tặng cho quản đốc vài điếu thuốc lá ngon, bình thường, xe đen không có chút quan hệ cũng không phải tiến nhập công trường dễ dàng như vậy.

Xe chở đất trên công trường này ước chừng có hơn bẩy mươi cỗ, trong đó có hơn hai mươi chiếc xe có thẻ đỏ, các xe khác đều là xe đen, phí vận tải của xe đen rất thấp, hơn nữa không có bất cứ hợp đồng thủ tục gì, hoàn toàn chỉ là hóa đơn tạm, chứng minh hàng tháng hàng ngày lúc nào kéo xe đất....

Bởi vì xe đen đối với những phương thức kết sổ do

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net