banlong9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc định

Quyển 9 - Chương 22 : Vũ Thần triệu kiến

Dịch giả: giangjc

Biên tập: Nhã

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

HoaNguyetTaoDan.net

Vũ Thần môn Đại sư huynh 'Pháp Ân' nói xong, liền đứng dậy đi tới bên bờ ngọn núi, trường bào phất phơ tung bay trong gió. Còn Lâm Lôi thì lặng im cố gắng tiêu hóa hết thảy những lời này.

Nhờ Vị diện giam thủ giả 'Hoắc Đan' mà hắn được biết rằng một khi đã đạt tới Thánh vực là có thể rời khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện.

Từ 'Pháp Ân', Lâm Lôi lại được biết thêm rằng Ngọc Lan đại lục vị diện này có những bí mật rất lớn, hơn 5000 năm trước, đông đảo dị vị diện cường giả hàng lâm cũng chính là bởi vì bí mật này.

Kỳ thật, với một người năm ấy mới có hai mươi bảy tuổi như Lâm Lôi, đạt được thành tựu như hiện tại cũng đã là rất phi thường rồi. Dù sao thì những siêu cấp cường giả hiện đang ẩn cư khắp nơi tại Ngọc Lan đại lục này tu luyện cũng đều phải trải qua bao năm tháng dài tích lũy kinh nghiệm mới có thể được như vậy.

"Phù." Lâm Lôi hít một hơi thật sâu.

"Quản nhiều như vậy để làm gì chứ? Ta chỉ cần đệ đệ ta bọn họ đều được sống vui vẻ, có thể tiêu diệt được Quang Minh giáo đình báo thù cho cha mẹ ta, hết thảy như vậy là đủ rồi."

Mục tiêu trong lòng Lâm Lôi chính là phải có đủ thực lực hòng duy trì những điều này.

Riêng với bản thân hắn mà nói, đối với việc tu luyện cũng tương tự, cực kỳ nhiệt ái.

Con đường tu luyện vốn tràn ngập đau khổ, gian truân và nguy hiểm, rất nhiều nhân vật cường giả đã phải bỏ mạng giữa đường, chính thức đạt tới đỉnh liệu còn lại mấy người?

Khắp Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả cũng chỉ có năm.

Đã đi trên con đường này, mục tiêu của Lâm Lôi chính là phải đứng ở đỉnh cao của Ngọc Lan đại lục. Thời niên thiếu khi quyết định dấn thân vào con đường tu luyện, Lâm Lôi đã có sự chuẩn bị đối với việc có thể thất bại thân vong.

"Năm đó khi ta mới sáu tuổi, bởi vì không có cách nào để tu luyện Long huyết đấu khí nên chỉ dám mơ ước có thể trở thành thất cấp, bát cấp chiến sĩ... Ai ngờ cuối cùng chẳng những trở thành Long huyết chiến sĩ, mà lại còn là ma pháp thiên tài của Thần Thánh đồng minh..."

"Khi ta còn là một thiếu niên vẫn luôn nuôi giấc mộng có một ngày sẽ đạt tới Thánh vực, thế mà hiện tại còn đạt tới Thánh vực đỉnh nữa."

Lâm Lôi thoáng tươi cười.

Tự tin!

"Pháp Ân ư? Chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ đánh bại hắn." Lâm Lôi cảm thấy trong lòng mình tràn ngập sự kích động. Đối với đám cao thủ siêu việt mà nói, chỉ đến lúc đạt tới đỉnh thì mới cảm giác được thành tựu.

Điều thực sự làm cho người ta cảm động không phải là thành công cuối cùng mà chính là quá trình lĩnh ngộ, lần lượt có sự đột phá trên con đường thành công.

Pháp Ân ngoái đầu nhìn về phía Lâm Lôi.

"Ngươi trước tiên hãy ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ đến tối, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười nói.

"Vũ Thần? Vũ Thần muốn tự mình gặp ta?" Lâm Lôi nhướng mày một cái.

"Sư phụ gặp ngươi, đương nhiên là có chuyện gì đó. Ta ở ngay bên cạnh tĩnh tu. Nếu có vấn đề gì thì ngươi có thể hỏi ta." Pháp Ân cũng không muốn lãng phí thời gian với Lâm Lôi, trực tiếp đi tới bên một tảng đá đã nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống đả tọa.

Lâm Lôi nhìn Pháp Ân đang tĩnh tu.

"Cũng không biết Vũ Thần rốt cuộc là muốn làm gì nữa." Lâm Lôi không suy nghĩ nhiều, cũng qua một bên lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tu luyện.

Thời gian trôi qua, mới đó mà mặt trời đã xuống núi rồi.

Pháp Ân Vốn đang khoanh chân ngồi trên tảng đá thân thể đột nhiên trở nên mơ hồ, đoạn tức thì biến mất, rồi sau đó lại xuất hiện ở tảng đá bên cạnh.

Hắn nhìn Lâm Lôi vẫn tĩnh tâm tu luyện, không khỏi âm thầm gật đầu.

Cao thủ chính thức thì đều có thể chịu đựng được tịch mịch.

Như Áo Lợi Duy Á, ở trên núi hoang một thân một mình tĩnh tu suốt ba năm trời, còn Lâm Lôi tại Ma Thú sơn mạch cũng tương tự khổ tu ba năm. Nếu không thể chịu nổi sự tịch mịch, thiên phú dù cao tới đâu thì cũng là vô dụng.

"Lâm Lôi, cũng đến lúc rồi, ngươi theo ta đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười gọi.

Lâm Lôi mở to mắt, đứng dậy đi theo Pháp Ân.

Pháp Ân đi tới bên bờ sơn đạo rồi sau đó toàn thân trực tiếp hướng phía dưới bay đi. Lâm Lôi ở hình người trạng thái, dù không phi hành nhưng hắn chỉ khẽ điểm xuống mặt đất một chút là cả người đã hướng bên dưới phiêu nhiên hạ xuống.

Lâm Lôi chỉ cần khống chế gió là đủ để cho tốc độ của mình thong thả biến đổi rồi.

Khi Pháp Ân đã rơi xuống giữa sườn núi thì Lâm Lôi mới bắt đầu hạ xuống.

"Theo ta đi vào nào." Pháp Ân trực tiếp hướng tới một động quật thiên nhiên ở phía trước đi đến. Lâm Lôi trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Vũ Thần ở trong động quật này ư?

Động quật này chằng chịt trái phải, đi một hồi lâu thì bỗng thấy phía trước lại xuất hiện một động quật thông thẳng xuống phía dưới. Động quật đó sâu không lường được, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thì chỉ thấy toàn một vùng tối đen như mực.

"Đi xuống thôi." Pháp Ân trực tiếp nhảy xuống phía dưới. Lâm Lôi tương tự cũng nhảy xuống theo.

"Vù!"

"Vù!"

Hai người cực nhanh rơi xuống, Lâm Lôi đáy lòng đầy kinh ngạc: "Độ sâu này tuyệt đối phải vượt qua cả hai ngàn thước, hiện tại có lẽ đã xuống tới ngang mặt đất rồi."

Rơi một hồi lâu sau, Pháp Ân, Lâm Lôi hai người mới như những chiếc lá rụng nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Rồi sau đó, Lâm Lôi đi theo Pháp Ân tiếp tục dọc theo động quật đi tới, chỉ là càng tiến vào sâu bên trong động quật thì nhiệt độ càng ngày càng cao hơn.

"Nhiệt độ quả là cao."

Ngay cả lực phòng ngự thân thể như của Lâm Lôi mà cũng không dám ngạnh kháng với nhiệt độ quá cao này, phải dùng đến đấu khí để bảo vệ, từ gót chân cho đến da tay, tóc trên đầu đều có thanh sắc đấu khí lưu chuyển.

Nếu không có đấu khí bảo vệ, e rằng tóc của hắn cũng sẽ bị thiêu cháy.

Chung quanh thạch bích tất cả đều là màu đỏ sậm, đi khoảng chốc lát, Lâm Lôi phát hiện phía trước xuất hiện một cánh cửa đá màu ngăm đen. Ở nhiệt độ cao như thế, vậy mà cánh cửa đá này đến một chút dấu hiệu bị nung đỏ cũng đều không có, chắc không phải là chất liệu bình thường.

"Vù, vù."

Khí lưu cháy bỏng từ bên trong cánh cửa đá truyền đến, đồng thời còn có cả một cỗ uy áp nhàn nhạt truyền ra ngoài. Đối mặt với cỗ uy áp này, Lâm Lôi cũng dấy lên nỗi xúc động muốn khom người lễ bái.

"Sư phụ, Lâm Lôi đến rồi." Pháp Ân cung kính gọi.

Vũ Thần?

Vũ Thần ở ngay bên trong cánh cửa đá!

Lâm Lôi vốn trong lòng vẫn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này lại không ngăn được trống ngực đập rộn lên. Dù sao thì hiện tại, trước một tuyệt thế cường giả đứng ở đỉnh của Ngọc Lan đại lục với chính mình khoảng cách cũng chỉ có mỗi một cánh cửa đá ngăn trở.

"Tốt lắm, Pháp Ân, ngươi trước tiên hãy lui ra đã." Một giọng nói đạm mạc vang lên.

"Vâng, thưa sư phụ." Pháp Ân cung kính thối lui.

Lâm Lôi còn lại thì đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Vũ Thần lên tiếng.

"Lâm Lôi, hai mươi bảy tuổi, cửu cấp đại ma đạo, đã bước trên con đường lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc rồi..." Giọng Vũ Thần vẫn đạm mạc như trước, "Lâm Lôi, ngươi quả là rất khá."

Lâm Lôi mày nhíu lại.

Hắn cảm giác được, giọng nói của Vũ Thần hình như cứ lần lượt gây ra những chấn động đối với linh hồn hắn. Cứ như thể là chỉ cần Vũ Thần cao giọng một chút thì cũng đủ để đánh cho linh hồn hắn tan tác vậy.

"Đa tạ Vũ Thần đã tán thưởng." Lâm Lôi khiêm tốn đáp.

"Những điều ngươi cần biết, ta đã để cho Pháp Ân nói với ngươi rồi. Ở bên trái cánh cửa có một khối lệnh bài màu đỏ sậm, ngươi cứ nhận lấy nó. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy trở thành người của ta." Vũ Thần đạm mạc nói.

Lâm Lôi đáy lòng chấn động.

Xem như là người của Vũ Thần?

Hắn miết vào bên cạnh cánh cửa đá, nơi đó có một khối đá nhô ra, trên tảng đá có đặt một khối lệnh bài màu đỏ sậm, khối lệnh bài lúc này đang chậm rãi bay tới, rồi đáp xuống mặt đất trước mặt Lâm Lôi.

Mặt trước chỉ thấy một từ - 'Vũ'.

"Vũ Thần này rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Muốn ta trở thành người của ông ta ư?" Lâm Lôi trong lòng có chút bất mãn, muốn mình quy phục, hơn nữa ngay cả một chút thương lượng sinh cơ cũng không hề có.

Giọng nói đạm mạc của Vũ Thần lại tiếp tục vang lên: "Với thực lực của ngươi bây giờ, kỳ thật còn chưa có đủ tư cách để nhận khối lệnh bài này. Có điều, ta xem ngươi sớm muộn gì rồi cũng sẽ đạt tới yêu cầu liền giao cho ngươi trước. Nắm trong tay khối lệnh bài này, bản thân ngươi sẽ có đủ tư cách để thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục."

"Bí mật của Ngọc Lan đại lục?" Lâm Lôi lên tiếng hỏi.

"Chờ ngươi trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' thì ngươi hãy tới tìm ta, khi đó ngươi sẽ có tư cách để biết bí mật này, đồng thời cũng chính thức đủ điều kiện tiếp nhận khối lệnh bài này." Vũ Thần đạm mạc nói.

Lâm Lôi từ giọng nói của Vũ Thần đã cảm nhận được một loại cao ngạo ở trong đó.

Trong mắt Vũ Thần, Lâm Lôi hiện tại bản thân vẫn chưa có tư cách để sử dụng khối lệnh bài này. Thực lực của hắn dưới cái nhìn của Vũ Thần xem ra vẫn còn là rất yếu.

Lâm Lôi cũng rất tự biết mình.

"Vũ Thần." Lâm Lôi khiêm tốn đáp, "Người nói ta trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh ư? Chẳng lẽ Vũ Thần người cho rằng ta chỉ tới khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực thì mới có thể đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm hay sao?"

Vũ Thần trầm mặc trong chốc lát.

"Hắc Đức Sâm kia mặc dù được xưng tụng là Thánh vực đệ nhất, song trong mắt những Thánh vực đỉnh cấp cường giả đang ẩn cư khắp nơi tại đại lục thì Thánh vực đệ nhất cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Có điều, với thực lực của Hắc Đức Sâm, cho dù đặt ở giữa đám người tu luyện đến mấy ngàn năm thì cũng là bài danh ở vị trí thượng trung đẳng."

Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu rõ.

"Về phần ngươi, nếu đến khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực mà vẫn không đánh bại được Hắc Đức Sâm, thì ngay cả ta đây cũng phải cảm thấy buồn thay cho tổ tiên ngươi." Vũ Thần đạm mạc nói.

Lâm Lôi khẽ mỉm cười.

Hiển nhiên là trong mắt Vũ Thần, khi bản thân mình trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, đến lúc đó mình dám chắc có thể thắng được Hắc Đức Sâm. Có điều chính mình hiện tại theo như Vũ Thần nói thì hình như vẫn đánh không lại được Hắc Đức Sâm.

"Ta không tin rằng Vũ Thần biết được lực công kích chính thức của 'Đại Địa Áo Nghĩa'." Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.

Vũ Thần mặc dù được xem như thần linh song không phải cái gì cũng có thể biết hết được.

"Lâm Lôi, ta cho ngươi một lời khuyến cáo!" Vũ Thần đột nhiên nói.

"Vũ Thần xin cứ nói đi." Lâm Lôi mắt sáng lên, lập tức cẩn thận nghe ngóng. Vũ Thần bước vào hạ vị Thần đã hơn 5000 năm rồi, lời khuyến cáo của ông ta hắn là có thể giúp hắn giảm thiểu được rất nhiều việc đi vào những con đường quanh co.

Thanh âm đạm mạc lại truyền ra từ bên trong cánh cửa đá: "Con đường nghiên cứu nguyên tố pháp tắc bao hàm rất nhiều loại, ngươi hãy chọn ra một con đường duy nhất mà đi. Tốt nhất là không nên đồng thời nghiên cứu tới mấy con đường."

Lâm Lôi ngẩn ra.

Đường lối nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đích xác là nhiều vô kể, như Phong nguyên tố pháp tắc, Lâm Lôi hiện tại chủ yếu là nghiên cứu theo 2 con đường, một là tốc độ, chính là Cực hạn tốc độ. Còn mảng thứ hai là uy lực của kiếm, như Phong đích luật động.

"Vũ Thần, tại sao lại chỉ nên lựa chọn một con đường?" Lâm Lôi hỏi tới.

"Ngươi đương nhiên có thể đồng thời nghiên cứu nguyên tố pháp tắc theo nhiều phương diện, không ai có thể cưỡng cầu ngươi, vừa rồi chỉ là lời khuyến cáo của ta, nghe hay không là do ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể về rồi." Vũ Thần đạm mạc nói.

Song Lâm Lôi lại vội vàng hỏi: "Vũ Thần, ta muốn hỏi một chút, người cho ta cái lệnh bài này, vậy nó có có quyền lực gì? Xin người giải thích?"

"Cái lệnh bài này chính là đại diện cho việc ngươi có đủ tư cách để tham gia thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục. Còn trong quá trình đó, dẫu ngươi có chết thì ta cũng sẽ không quản ngươi. Hết thảy ngươi đều phải dựa vào chính mình."

"Vậy Vũ Thần, ta muốn hỏi, tại Ngọc Lan đại lục này hiện tại có mấy vị Thần cấp cường giả?" Từ sau khi cùng Pháp Ân đàm luận, Lâm Lôi trong lòng cứ mãi hoài nghi.

Tại Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả có đúng là chỉ có 5 hay không?

"Tổng cộng năm." Vũ Thần đạm mạc đáp, "Trong đó Hi Tắc đột phá cũng chỉ mới có vài năm thôi."

Lâm Lôi trong lòng chùng xuống.

Ngọc Lan đại lục... nhất đỉnh Thần cấp cường giả cũng chỉ có mấy người như vậy.

"Vũ Thần, người tại sao lại cho ta khối lệnh bài này? Lúc trước tại sao lại trợ giúp cho đệ đệ ta?" Lâm Lôi hỏi tới, hắn trong lòng vẫn nghi hoặc về chuyện này. Vũ Thần rốt cuộc có quan hệ gì với mình?

Theo như hắn thấy thì vị Vũ Thần này hẳn là không có việc gì phải nhờ đến mình cả.

Dù sao ông ta so với mình còn mạnh hơn nhiều.

"Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy."

Giọng Vũ Thần lạnh lẽo, "Ngươi có thể trở về rồi, hiện tại ngươi đừng có suy nghĩ quá nhiều, cứ tu luyện cho tốt, khi nào đánh bại được Hắc Đức Sâm, hoặc là trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, thì hãy tới tìm ta."

Nghe giọng Vũ Thần có chút bất mãn, Lâm Lôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

"Vậy thì ta xin được cáo lui."

Lâm Lôi đến lúc này mới chịu rời đi, thi triển Phong ảnh thuật, hắn từ bên trong động quật phóng ra ngoài, cuối cùng rời khỏi động quật. Mãi tới lúc ra khỏi động quật, bị gió núi tạt tới, Lâm Lôi mới thở phào một hơi.

Ở bên cạnh Vũ Thần, cho dù lúc nói chuyện còn cách biệt bởi cánh cửa đá, song Lâm Lôi đã cảm thấy một áp lực vô cùng lớn.

"Trở thành người của ông ta?" Lâm Lôi nhìn thoáng qua lệnh bài màu đỏ sẫm trong tay một chút. Trên tấm lệnh bài còn trông thấy cả kim sắc lóe ra, loại chất liệu này Lâm Lôi từ trước tới nay chưa từng được trông thấy.

Phất tay đem khối lệnh bài sắc đỏ thu vào trong không gian giới chỉ, Lâm Lôi trực tiếp hạ xuống Vũ Thần sơn.

Trên đường xuống núi, trong đầu hắn vẫn miên man nghĩ về lời khuyến cáo của Vũ Thần.

"Nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đường lối rất nhiều, ngươi hãy lựa chọn một con đường mà đi." Lâm Lôi kỳ thật tại phương diện Đại địa pháp tắc cũng chỉ đi trên một con đường.

Thứ mà hắn nghiên cứu chính là mạch động của đại địa.

Lâm Lôi lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi Vũ Thần sơn về đế đô.

Lần tới khi hắn trở lại Vũ Thần sơn để gặp Vũ Thần, Lâm Lôi khi đó không phải là đã đánh bại được Hắc Đức Sâm, mà chính là đã đạt tới Thánh vực trong trạng thái hình người.

(Hết chương 22)

Trong bá tước phủ rất yên lặng, Tái Tư Lặc ở trong phòng của mình tu luyện, còn đệ đệ Ốc Đốn cũng tu luyện ở luyện công trường rộng lớn tại hậu viện, tỷ muội Lệ Bối Lạp, Chiêm Ni và thất công chúa Ni Na cũng ở cùng nhau, mấy nữ nhân ngồi nói chuyện.

"Hô."

Tu luyện xong, sau khi tắm rửa thay y phục mới, Ốc Đốn rất hài lòng đi lại trong bá tước phủ. Ốc Đốn từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy cuộc sống hạnh phúc như thế.

Ca ca ở cùng hắn, hắn cũng cưới được Ni Na. Mấy người Hi Lý gia gia, Hi Nhĩ Mạn cũng được trải qua quý tộc sinh hoạt an tĩnh thư phục.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người nếu như còn sống, nhất định sẽ rất vui vẻ." Ốc Đốn rất hài lòng, đồng thời cũng rất cảm kích đại ca Lâm Lôi của hắn đã mang tới tất cả những điều này.

Lâm Lôi chính là trụ cột của gia tộc hắn.

Nếu như không phải Lâm Lôi, hoàng đế có thể đem Ni Na cho hắn? Nếu như không phải Lâm Lôi, hắn ở đế đô chỉ có thể tính là một nhân vật bình thường, tối đa được gọi là thiên tài.

Ốc Đốn nhìn Hi Lý gia gia đang nằm ở trên ghế phía xa, nhàn nhã uống rượu quả.

"Hi Lý gia gia, đại ca của ta đâu?" Ốc Đốn bước tới hỏi.

Quản gia Hi Lý ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Là Ốc Đốn a, Lâm Lôi thiếu gia hắn sớm đã ra ngoài rồi."

"Còn chưa quay về?" Ốc Đốn gật đầu nói.

"Ca ca ngươi ở bên ngoài, ngươi lo lắng cái gì? Ca ca ngươi là thánh vực cao thủ. Ốc Đốn thiếu gia, ngươi cũng phải nỗ lực cho tốt a." Quản gia Hi Lý ha ha cười nói.

"Ừm." Ốc Đốn gật đầu.

"Hi Lý gia gia, tháng tới là Áo Lợi Duy Á cùng Bàn Thạch Kiếm Thánh đại chiến rồi, tới lúc đó ngươi đi xem chứ?" Ốc Đốn cười hỏi.

"Đó là đương nhiên. Thánh vực cường giả chiến đầu, là sao có thể không xem?" Quan gia Hi Lý ánh mắt sáng lên, "Bàn Thạch Kiếm Thánh là thánh vực tối cường giả, hai người đối chiến nhất định rất hoành tráng."

Ốc Đốn trong mắt cũng xuất hiện vẻ háo hức.

"Một ngày nào đó, ta cũng sẽ giống mấy người đại ca, Áo Lợi Duy Á, Hắc Đức Sâm. Ốc Đốn trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Lúc này tiếng bước chân từ xa vang tới.

Thân ảnh của Lâm Lôi xuất hiện ở cửa viện phía xa, Ốc Đốn nhìn thất đại ca mình liền cảm thấy trong lòng ấm áp, liền bước tới đón nói: "Đại ca, huynh làm sao tới giừo mới quay về, mấy người Ba Khắc và đệ đều đã tu luyện xong rồi, đợi một chút là bắt đầu ăn tối rồi."

"Ra ngoài gặp một vài người." Lâm Lôi cười nói.

Việc tới Vũ Thần sơn, Lâm Lôi không nói với đệ đệ mình, dưới mẳt Lâm Lôi, trên đại lúc này có một vài sự tình tạm thời không nên đế đệ đệ mình biết, đợi đệ đệ đạt tới thánh vực, mới nói cũng không muộn.

...

Trong một đình viện độc lập trong bá tước phủ, Lâm Lôi sống ở đó. Luyện công trường của bá tước phủ tuy lớn, nhưng nhóm người năm huynh đệ Ba Khắc, Ốc Đốn tu luyện ở đó, cũng cần không gian lớn, Lâm Lôi liền ở trong đình viện của mình tu luyện.

"Hô!" "Hô!" Gió nhẹ phất qua, các cành lá sum xuê trong đình viện vũ động, cả tóc của Lâm Lôi cũng theo đó mà tung bay.

Lâm Lôi nắm Hắc ngọc trọng kiếm, mũi Hắc ngọc trọng kiếm chạm mặt đất.

"Sóng chấn động của Đại địa áo nghĩa, bây giờ ta tối đa có thể chuyển hóa ra một trăm hai tám trọng." Lúc trước ở Vân Phong trấn năm năm, năm thứ tư, Lâm Lôi đã đạt tới cảnh giới bách trọng lãng.

Từ lúc tam trọng lãng đạt tới thập trọng lãng, lại tới bách trọng lãng, tốc độ tiến bộ của Lâm Lôi rất nhanh.

Nhưng qua bách trọng láng. Sau đó tốc độ tăng thêm của Lâm Lôi bắt đầu chậm lại, kể cả tới bây giờ, Lâm Lôi cũng chỉ đạt tới một trăm hai tám trọng.

Mỗi lần có lĩnh ngộ, mới có thể hơi tăng thêm một hai trọng.

"Cũng không biết đạt tới cực hạn rốt cuộc là bao nhiêu trọng?" Lâm Lôi lập tức ngồi xuống.

"Đông!" "Đông!"

Trong đầu Lâm Lôi hồi tưởng lại rung động của đại địa, nhịp điệu kỳ lạ đó phảng phất có nhịp điệu thần kỳ, có thể khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó.

Cơ thịt của Lâm Lôi, không ngờ cũng hơi chấn động lúc bành trướng, lúc thu lại, tự nhiên chung quanh thân thể Lâm Lôi sinh ra một trận gió xoáy. Trong khi ngồi tu luyện, từng phát hiện thân thể cơ thịt cùng với đại địa mạch động (nhịp đập, rung động, của đại địa) chấn động, hiệu suất hấp thu Đại địa nguyên tố sẽ nhanh hơn, tố chất thân thể đề cao cũng càng thêm nhanh.

"A!"

Lâm Lôi đột nhiên đưúng dậy, ánh mắt sáng tới kinh người.

"Đại địa mạch động, đại địa mạch động..." Trong đầu Lâm Lôi lại nhớ lại cảnh Bàn Thạch Kiếm Thánh 'Hắc Đức Sâm' ngăn cản mình và Áo Lợi Duy Á.

Luồng khí thổ hoàng sắc chung quanh thân thể Hắc Đức Sâm, không ngờ phảng phất như từng đợt khí kình đánh lên người mình, khiến mình không thể không lùi về sau.

"Lúc đó ta cảm thấy phòng ngự của Hắc Đức Sâm dường như rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ minh bạch, cũng không kịp nghĩ. Nhưng hiện tại xem ra..."

Lúc này Lâm Lôi có cảm giác vạch mây mù nhìn thấy trăng sáng.

"Đại địa mạch động, không chỉ là sóng chấn động. Nó có thể chuyển hóa thành vô hình, cũng có thể dùng đấu khí truyền đi." Đây bất quá là một một lớp ngăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ban