Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoành Kỳ Như không có nghi ngờ hắn, ngồi xuống ăn thịt cùng Tần Yến, cười nói: "Ngươi này thiệt tự tại giống như ở trong cung, ta cả ngày ngay cả cơm nóng cũng không thể ăn, càng đừng nói này nọ."

Tần Yến châm rượu cho Hoành Kỳ Như hỏi: "Còn muốn phong kín thành bao lâu nữa?"

Hoành Kỳ Như cười, hạ giọng nói: "Như thế nào cũng phải đợi đến lúc đăng cơ."

"Thời gian dài như vậy?" Tần Yến bật cười: "Cần thiết sao? Tiên sinh bọn họ cũng quá cẩn thận."

Hoành Kỳ Như tươi sáng mà nói: "Không phải ngươi không biết, ngôi vị hoàng đế này lấy được không không dễ dàng, cẩn thận tí không thừa, mà nay Triều Trạch còn ở đất phong, tám phần sẽ phản, không cẩn thận sao được?"

Triều Trạch, tức tam hoàng tử của tiên đế.

Tần Yến ngược lại là không lo lắng nhiều: "Nay tính mạng của Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử còn có dòng họ Tiết thị để trong tay Triều Gia, chỉ cần một ngày không xử trảm bọn họ, Triều Trạch khẳng định sẽ kiêng dè."

"Tiên sinh cũng nói như vậy." Hoành Kỳ Như nhẹ nhàng đảo thịt, chậm rãi nói: "Bọn họ đều thương lượng tốt, hiện tại chỉ nói thi cốt của tiên đế còn chưa kịp lạnh, không đành lòng cốt nhục điêu tàn, hết thảy sau khi đưa tang bàn sau, chờ lúc đăng cơ, nắm quyền, lập tức triệu hồi Triều Trạch, lão nương gã cùng huynh đệ ngoại gia đều trong tay chúng ta, xem hắn ta dám không trở lại."

Tần Yến trong lòng lại không lạc quan như vậy, vì những người này Triều Trạch đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, kia cũng không ngốc đến mức ngoan ngoãn trở về chịu chết, đến lúc đó tất nhiên còn có một trận khó xử, bất quá bây giờ lo lắng cũng không làm được gì. Triều Trạch nay bất quá chỉ là một quận vương, mà thủ hạ lại không bao người, nghĩ rằng hắn ta cũng không gây nên được đợt sóng lớn.

Tần Yến đang muốn nói cái gì nghe trong phòng sau vách có tiếng động nhỏ vang lên, Tần Yến trong lòng cười khẽ, Kinh Dao ngược lại là nhanh nhẹn, xem ra là trốn phía sau bình phong.

Tần Yến mượn cớ châm trà nghiêng người, để Tần Tư nhìn rõ ràng, Hoành Kỳ Như đang ngồi bên cạnh, không bị gì che khuất.

Hoành Kỳ Như nào biết này đó, vừa ăn vừa nói: "Còn có, nay sau khoa cử, Triều Gia không khỏi nghiêm túc, khiến ta ngầm hỏi ngươi một chút, muốn Bảng Nhãn hay vẫn là Thám Hoa, ha ha...... nếu ngươi muốn làm Trạng Nguyên ta liền nhường cho ngươi."

Tần Yến suýt nữa làm đổ chén trà, khó có thể tin tưởng nói: "Các ngươi cả ngày đều thương lượng cái gì vậy?"

"Còn có thể thương lượng cái gì? Tranh tranh giành giành, phần thưởng, liền phải thương lượng như thế nào phân chia a." Hoành Kỳ Như miễn cưỡng cười, ăn một khối thịt dê nói: "Thi Hội ngươi khẳng định là không chạy, chờ thời điểm thi Đình...... Tiên sinh cùng Triều Gia đích thân xem xét, nét chữ người có thể nhận ra, có thể sai lầm sao? Triều Gia cùng ta nói, chờ sau khi Trạng Nguyên sẽ lập tức tứ hôn, vừa đêm động phòng hoa chúc, vừa đề tên bảng vàng, chậc chậc...... Đúng rồi, lời này đừng cùng Tần Tư nói, để nàng cho là ta vốn có thực lực mới tốt."

Tần Yến nở nụ cười có lệ: "Ta sẽ không nói, chỉ mong...... nàng không biết."

Sau bình phong, Tần Tư mặt đỏ bừng, xoay người liền muốn trở về đi, Kinh Dao vội vàng lôi kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư...... không nhìn nữa?" Tần Tư vội vàng "Hư" một tiếng, lắc đầu xấu hổ bỏ đi, Kinh Dao nở nụ cười, đi ra bên ngoài.

Hoành Kỳ Như cười cười: "Nàng một khuê các nữ nhi, làm nào có thể biết được việc này, tam đỉnh giáp* là chạy không được khỏi hai chúng ta. Triều Gia này cũng không riêng là vì nâng đỡ chúng ta, sau kỳ thi một khối việc lớn cần phải làm đây, trong triều không có người chúng ta thì không được, những người của kỳ thi này đều muốn trọng dụng."

*Tam đỉnh giáp: Khoa cử, thi tiến sĩ lấy "nhất giáp" (一甲), "nhị giáp" (二甲), "tam giáp" (三甲) để chia cao thấp. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là "giáp bảng" (甲榜). Chỉ có ba cấp: (1) "Trạng nguyên" (狀元), (2) "Bảng nhãn" (榜眼), (3) "Thám hoa" (探花).

Tần Yến gật đầu: "Chính là như vậy, Vưu tướng quân còn đắc dụng?"

"Rất đắc dụng, ngày ấy Vưu tướng quân ra không ít lực đâu, về sau này chức Cửu Môn Đề Đốc* còn là của ngài." Hoành Kỳ Như cấp Tần Yến châm bôi rượu cười nói: "Đúng rồi, chờ thi xong ngươi muốn vào chỗ nào?"

*Cửu môn Đề đốc: như là người phụ tá quân sự của triều đình, chủ yếu phụ trách việc bảo vệ và bảo vệ thủ đô, thống nhất và quản lý các lính canh trong và ngoài khu vực chính cửa bao quanh kinh thành.

Tần Yến hỏi ngược lại: "Còn ngươi?"

Hoành Kỳ Như cười nói: "Trạng Nguyên bình thường đều là đến Hàn Lâm Viện* tu soạn, liền vậy đi, ta bình thường vốn là không có trí mưu giống ngươi, nắm địa vị cao sợ là có người không phục. Ta cuộc đời này chỉ có hai tâm nguyện, nhất là phụ tá Triều Gia đi lên ngôi vị hoàng đế, khiến trầm oan của phụ thân ta được giải; thứ hai chính là cưới lệnh muội làm vợ, nghĩ đến liền thấy đắc ý, quan chức liền tùy ý đi, lại nói câu này chỉ có mình ngươi nghe......"

*Hàn Lâm Viện: Tên một cơ quan của triều đình thời xưa, quy tụ các văn thần, coi về việc biên soạn văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế. Quan viên của Hàn lâm viện cũng là nguồn nhân lực cung cấp cho Quốc sử quán trong việc biên soạn quốc sử, thực lục, điển lễ.

Hoành Kỳ Như nhích lại gần phía trước. lại hạ giọng nói: "Trợ Triều Gia thượng vị, ta đã xuất không ít lực, công cao cái chủ*, chuyện thỏ tử cẩu phanh, ngươi hẳn là so với ta rõ ràng đi?"

*công cao cái chủ: người có công lớn

**thỏ tử cẩu phanh: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Việt thế gia". Cuối thời Xuân Thu, trong cuộc giành giật giữa nước Việt và nước Ngô, nước Việt bị đánh bại. Nhưng vua nước Việt là Câu Tiễn không do đó mà bị đè bẹp, ông được sự phò trợ của hai vị đại thần là Văn Chủng và Phạm Lãi giúp xử lý công việc nhà nước, cuối cùng đã đánh thắng nước Ngô. Vua nước Ngô là Phu Sai đã liên tiếp bảy lần xin cầu hòa với nước Việt, nhưng Văn Chủng và Phạm Lãi kiên quyết không chấp nhận. Phu Sai thấy vậy đành viết một lá thư rồi dùng tên bắn vào doanh trại của Phạm Lãi, trong thư nói, nếu ông không biết điều thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Phạm lãi cũng biết rất rõ điều này, nên sau khi diệt xong nước Ngô, ông bèn lặng lẽ ra đi. Ông đặt quần áo của mình ngay bên bờ hồ, khiến mọi người đều hiểu lầm ông đã nhảy xuống hồ tự sát. Một thời gian sau đó, ông mới viết một lá thư gửi cho Văn chủng, trong thư đại ý nói sau khi chim muông bị bắn hết rồi thì cung nỏ bị cất hết vào kho; Sau khi thỏ hoang bị săn bắt hết rồi thì chó săn bị mổ ăn thịt. Hiện nay kẻ thù của nước Việt đã bị tiêu diệt, các đại thần có công người thì bị ruồng bỏ, kẻ bị bức hại. Việt vương Câu Tiễn là một con người bạc tình bạc nghĩa, chúng ta chỉ có thể cùng ông ta hoạn nạn, chứ không thể cùng hưởng giàu sang phú quý. Nếu không sớm lo liệu thì ắt bị sát hại. Lúc này Văn Chủng mới vỡ lẽ tại sao Phạm Lãi lại lặng lẽ ra đi. Từ đó, ông thường cáo bệnh không vào triều, thời gian lâu rồi Câu Tiễn cũng nảy sinh lòng nghi ngờ. Một hôm, khi vua tới thăm Văn Chủng đã cố ý để lại môt thanh kiếm, Văn Chủng biết rất rõ ngày tận số của mình đã đến, ông hối hận thì đã quá muộn, chỉ đành nuốt hận tự sát. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng sau khi làm xong sự việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công.

Tần Yến triệt để yên lòng, Hoành Kỳ Như có lẽ không phải là người tuyệt đỉnh thông minh, nhưng hắn thắng để chỗ biết mình biết ta, minh bạch chính mình đến cùng muốn cái gì, cứ như vậy, không chỉ khiến Triều Gia yên tâm, chính y cũng yên tâm, ít nhất một đời này của Tần Tư có thể an ổn.

"Chờ xem, sau kỳ thi khi ngươi đã thu xếp ổn thỏa so với ta sẽ càng được trọng dụng." Hoành Kỳ Như lấy qua chiếc đũa đồng hướng đến lò nướng cười nói: "Đến thời điểm đó ta liền ỷ vào đại cữu huynh (anh vợ) nâng đỡ, ta an hưởng phú quý là được."

Tần Yến cười: "Coi như cho ta mượn ngươi lời hay của ngươi đi."

Hoành Kỳ Như gật gật đầu, nghĩ nghĩ cười nói: "Hôm qua rảnh được một chút ta có đi Khâm Thiên Giám* một chuyến, để cho bọn họ giúp ta xem ngày, ba tháng mười hai là ngày lành, ta quyết định chọn ngày ấy, như thế nào?"

*Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, , và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.

Tần Yến sửng sốt, im lặng nói: "Ngươi...... ngược lại là sốt ruột."

"Như thế nào không vội?" Hoành Kỳ Như cười cười nói: "Chờ sau quốc hiếu ba tháng liền muốn cưới về, như vậy trong thời gian đó tam thư lục lễ đều chọn được ngày lành, có được không?"

Tần Yến sao cũng được, gật đầu nói: "Tùy ngươi đi."

"Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói." Hoành Kỳ Như nhíu mi nói: "Các ngươi, chuyện Tần phủ bên kia ta cũng biết một chút, ngươi...... không định cùng bên kia nói?"

Tần Yến cười: "Nói, đương nhiên là muốn nói, nói đến cùng cũng là sinh phụ của Tư nhi, ta cuối cùng muốn nói cho bọn họ một tiếng, chờ các nơi đều giải cấm, ta tự mình đi."

Hoành Kỳ Như gật gật đầu, ngồi nói một lát nói liền đi .

Thời gian qua nhanh, đại tang Hoàng đế dài bảy bảy bốn mươi chín ngày, khi đưa tang thái tử Triều Gia tự mình phù linh (canh giữ linh cữu), Triều Gia phù linh nhiều ngày, trên đường đưa linh cữu khó nén bi thương, thể lực không chịu được ngất đi, cả triều đều nói thái tử có lòng có hiếu.

Sau khi đưa tang Tiên đế, Triều Gia thuận lợi đăng cơ, mười ngày sau mới giải lệnh cấm thành, mười hai ngày sau khôi phục lại như cũ chức vị thái phó của thái tử Tô Khanh Thần, Tô Khanh Thần có công trừ loạn đảng, giữ chức Lại bộ Thượng Thư*, phong nhất đẳng, nguyên Lại bộ Thượng Thư Tiết Giang Hải nay vẫn còn bị giam trong tù, đang chờ xử lý đây.

*Lại bộ thượng thư: Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu là Lại bộ Thượng thư.

Sau khi khôi phục địa vị cho cho Lại bộ Tô Khanh Thần, tân đế lại lấy lý do tương tự không kiêng kị mà phong thưởng Hoành Kỳ Như, cấp phụ thân Hoành Bách của Hoành Kỳ Như danh nghĩa, đặc biệt ban ân tước vị của Hoành Kỳ Như cùng cấp bậc với phụ thân quá cố, Gia Ân hầu.

Ngay sau đó mấy ngày, tân đế lại ngợi khen không ít thần tử có công với mình mấy năm nay, nhân số không ít, riêng chỉ không có Tần Yến. Hoàng đế chỉ là ban thưởng không ít trân vàng bạc đến, cũng không từng triệu kiến, Hoành Kỳ Như còn có chút nghi hoặc, Tần Yến trong lòng cũng hiểu được, đây đúng là có ý muốn trọng dụng hắn.

Sau khi luận công ban thưởng, Hoàng đế lại mệnh Lễ bộ định ra phong hào, truy phong mẫu phi của mình làm thái hậu, tôn hào phải cao quý, trong triều không một người dám chỉ trích. Hoàng đế từng bước một, không nhắc tới án tử năm kia một lần nào, nhưng những việc được đề ra đều để nhắc nhở mọi người, thiên hạ này, đã thay đổi.

Hoành Kỳ Như sau khi lập được thì được ngự ban cho trạch tử (chỗ ở), Hoàng đế cho người đến giúp, ban tất cả vật dụng. Lúc đánh hạ thành đến nay vẫn bận tối mày tối mặt, Hoành Kỳ Như mỗi ngày còn phải sống nhờ trong Quốc Tử Giám*, ba bữa không kịp dùng. Nay có danh có tước có phủ, lập tức bắt đầu thu xếp người để chuẩn bị nạp thê.

*Quốc Tử Giám: là cơ quan đào tạo giáo dục cấp trung ương tại các nước Á Đông thời phong kiến.

Hoành Kỳ Như đã sớm thông báo Tần Yến muốn tại ba tháng mười hai làm lễ. Sáng ngày ba tháng mười, Tần Yến sớm đổi xiêm y, sai người đóng xe, Kinh Dao tỉnh dậy ngồi ở trên tháp ôm lấy chăn mơ màng dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Ca ca muốn đi đâu? Không dùng bữa sao?"

"Hôm nay tự mình ăn đi." Tần Yến đi đến tháp xoa xoa đầu Kinh Dao nhẹ giọng dỗ nói: "Ta đi Tần phủ một chuyến."

Kinh Dao vừa nghe xong lời này mệt mỏi liền bay mất, ánh mắt trừng thật lớn: "Đi Tần phủ?!"

Tần Yến bật cười: "Ân, cùng bọn họ nói từ hôm nay trở đi Tư nhi liền định hôn sự."

Kinh Dao nghĩ nghĩ vội vàng xuống giường liền muốn mặc quần áo, nhanh giọng nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi, vạn nhất đánh nhau......" Kinh Dao lấy tất qua mang vào, cố sức nói: "Cũng có nhiều người hơn......"

Kinh Dao mặc vội xiêm y, liên thanh gọi nha hoàn tiến vào chải đầu, Tần Yến nhịn không được nở nụ cười, gật đầu nói: "Mà thôi, cùng đi vậy."

Hai người dùng chút cơm liền lên xe, trong xe ngựa Kinh Dao vươn ra chân ra vỗ vỗ đôi giày da hươu mới được thêu chỉ vàng của mình, thấp giọng nói: "Ta đem đoản kiếm lần trước ca ca cho ta bỏ vào đi, đoản kiếm nảy thực sắc bén!"

Tần Yến cười, cúi đầu tầm mắt vừa thấy một đôi chân của Kinh Dao. Kinh Dao vóc người dần dần trưởng thành, hai cái đùi thon dài, chỉ là có chút gầy, lại tăng thêm phần thanh tú, Tần Yến tại trên cẳng chân hắn sờ sờ, nhịn không được sờ từ từ đi lên, tại trên đùi xoa nhẹ hạ thản nhiên nói: "Ta ngược lại là không biết, qua năm, ngươi càng tuấn tú?"

Tần Yến tay không ngừng hướng lên trên, chuyên chú chọn những chỗ nhạy cảm của Kinh Dao sờ loạn, trong xe ngựa cùng xa phu liền cách một tầng mành xe. Tuy nói mùa đông mành kia dày nhưng cũng ngăn không được cái gì, Kinh Dao hạ giọng nhỏ vội la lên: "Để người nghe thấy được......"

"Ngươi không nháo, người khác liền không nghe." Tần Yến thấy Kinh Dao thật kinh hoảng cũng đè thấp thanh âm, nhẹ giọng nói: "Đường thật xa, ta đang lo dọc đường đi không có việc gì làm, ngươi nhất định muốn theo cùng, không phải là để pha trò cho ta sao? Ân?"

Kinh Dao có khổ nói không nên lời: "Pha trò? Ta...... Ta đọc đoạn thơ cho ca ca nghe! Hỗn thế ma vương Trình Giảo Kim......"

"Ai thích nghe cái kia......" Tần Yến thấp giọng nhỏ nhẹ, cái miệng này lời nói thô tục gì đều nói được, thấp giọng nói: "So với hát thập bát mô* còn kém hơn nhiều, muốn hát sao?"

*thập bát mô: một khúc hát dân gian

Kinh Dao mặt liền đỏ, lắc lắc đầu, Tần Yến cười khẽ, vào đông Kinh Dao rất là cực luyến tiếc rời xa giường ấm, nhất định muốn theo chẳng qua là sợ chính y chịu thiệt, Tần Yến trong lòng thật dễ chịu, chỉ là hắn càng rối rắm, liền...... càng muốn ép buộc Kinh Dao.

Tần Yến lúc đầu cũng chỉ muốn ghẹo hắn, đáng tiếc sáng sớm vốn liền dễ dàng thượng hỏa, hai người hãm tại tháp nhỏ ấm áp dễ chịu, làm cái gì đều thật dễ dàng, bàn tay Tần Yến càng lúc càng xấu xa, cách xiêm y của Kinh Dao không ngừng vuốt ve, Kinh Dao rất nhanh đã khóc, nhỏ giọng cầu xin: "Chút nữa đem xiêm y nhăn nhíu thì như thế nào xuống xe? Ca ca đừng......"

Tần Yến cười khẽ, cúi đầu tại lỗ tai hắn mà hôn hôn, nhẹ giọng nói: "Hảo Dao nhi, tự mình đem xiêm y thoát, xếp gọn lại đặt ở một bên đi." Kinh Dao lỗ tai nhanh chóng chuyển đỏ, vội vàng lắc đầu không chịu, Tần Yến dỗ nói: "Trong xe ngựa ấm áp như vậy, lại không lạnh, lại nói còn có ta ôm ngươi đây, nghe lời...... chính ngươi không thoát, cũng đừng trách ta cho xiêm y ngươi nhăn nhăn."

Tần Yến cũng không thôi bức, chỉ là dựa trên gối mềm mỉm cười nhìn hắn, Kinh Dao nào dám không nghe y nói, lại sợ tay chân làm xiêm y bị nhăn nhíu thì lát nữa không có cách nào gặp người khác, chỉ phải chịu đựng xấu hổ quỳ dậy đến đem ngoại bào thoát ra, từng kiện từng kiện, chỉ còn một thân tiết khố, Kinh Dao ánh mắt đỏ, run cầm cập nhìn Tần Yến, thật sự......không thể thoát nữa. Tần Yến nội tâm là thích đến đau lòng, đem người ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ nói: "Lạnh? Như thế nào tay lại run như vậy?"

Kinh Dao lắc lắc đầu, trong xe ngựa quả thật không lạnh, hắn chỉ là...... rất ngượng ngùng, Tần Yến trong lòng minh bạch, tung ra áo choàng của y đem Kinh Dao hãm vào trong ngực, Kinh Dao vội vàng nhít ra bên ngoài dựa vào, Tần Yến có điều phát hiện, cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới thân của Kinh Dao đã có phản ứng, Tần Yến cười, nhẹ nhàng tiến hành giải khai tiết khố của Kinh Dao, Kinh Dao vội vàng ngăn lại, Tần Yến nhẹ giọng dỗ nói: "Đừng nháo, để ta xem xem......"

Tần Yến sau khi cởi bỏ buông mi nhìn kỹ chỗ đó, Kinh Dao xấu hổ mặt đỏ hồng, quay đầu đi không dám nhìn mặt Tần Yến. Tần Yến cười cho tay vào đi, nhẹ nhàng xoa xoa, Kinh Dao ưỡn người hướng đến, che miệng lại liều mạng khắc chế, sợ phát ra âm thanh khiến xa phu bên ngoài nghe thấy được, Tần Yến thấy thế càng dịu dàng, ôn nhu săn sóc, khiến Kinh Dao thư thư phục phục tiết ra.

Kinh Dao giống như mất hết khí lực, dựa vào trong lòng Tần Yến thở dốc một hồi lâu, Tần Yến lấy qua khăn lau lau tay, cười nói: "Tốt lên chưa? Vừa rồi quên nói với ngươi, hôm nay ta vừa lên xe ngựa thì Phúc quản gia nhắn gọi ta, liên tục nói mà ta không nghe được gì, sau khi vén rèm lên mới nghe, nguyên lai là Cát Tường sợ mùa đông trong xe ngựa không đủ kín, lại thêm một tầng vật liệu gỗ, bên trong có bông, ấm áp, trong ngoài thanh âm cũng không thông."

Kinh Dao sửng sốt, Tần Yến nhẹ giọng thì thầm nói: "Ngươi rên dễ nghe như vậy, ta như thế nào để cho người khác nghe thấy được......"

Kinh Dao vừa lúc mặt lại nhanh trở nên đỏ bừng, Tần Yến cười, lấy qua xiêm y để Kinh Dao mặc vào, Kinh Dao do dự, hướng dưới thân Tần Yến nhìn nhìn chịu đựng xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ca ca, ngươi không...... cái kia sao?"

Tần Yến không dễ dàng áp chế dục hỏa thiếu chút nữa lại bị Kinh Dao gợi lên, tay hướng xuống, tại một chỗ nào đó ở phía sau Kinh Dao nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Không cần, lần tới...... trở về dùng nơi này của ngươi cho ta liên tính cả lời lẫn vốn lấy lại." Kinh Dao nghe vậy chân thiếu chút nữa dao động, Tần Yến cười, đem hắn ôm vào trong ngực lại hảo hảo thân thiết một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net