Chương 3_ Siêu Quậy Hay Thiên Tài? (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói vậy... Thằng nhóc bên cạnh cũng là... Không! Chính xác là Lâm Hàn Thiên siêu quậy vang danh khắp nơi!

Nhưng sao hôm nay thằng nhóc ấy lại mít ướt như vậy?
(Là do đang tìm kiếm sự yêu thương, thương hại của tỷ tỷ lạnh lùng...)

-" Đừng bao giờ dại dột đụng đến Lâm Hàn Thiên một lần nữa...!"

Nói rồi cả hai kéo cậu đi, thoát khỏi mớ hỗn độn này. Bỏ lại sau lưng những con người đang cố tiêu hóa hết những gì chúng nhìn thấy.

------------

Đang đi giữa chừng thì Hàn Phong dừng lại khiến cho cậu đâm vào nó và nó lại đâm sầm vào anh.

-" Ái.. Gì vậy.."

-" Sao lại dừng lại... Đau quá..!"

Cả hai vừa xoa cục u trên đầu vừa ngước đôi mắt trong veo không phục lên nhìn anh

-" Gì vậy Phong ca..."

Chưa hết câu, cả nó và cậu đều im bặt khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sát khí của Hàn Phong.

1p....

2p...

....

5p... Trôi qua, cả ba người đều chìm trong im lặng, phải một lúc sau anh mới mở lời trước để phá tan cái bầu không khí ảm đạm này...

-" Cho anh biết, chuyện này là thế nào?"

Nhưng đáp lại câu trả lời của anh là sự im lặng

-" Thiên Thiên...?"

-"....."

-" Nhi Nhi...?"

-"....."

-" Thế anh mách ch...."

-" Là do họ bắt nạt Thiên Thiên nên em..."

-" Không, là do em"

Khi cơn giận sắp bùng nổ, anh lên tiếng đe dọa. Làm anh ai mà chẳng sợ em mình bị bắt nạt cơ chứ? Anh cũng vậy mà, anh sẽ sẵn sàng xử đẹp đứa nào dám đụng đến Hàn Thiên và Hàn Nhi, dám làm cho hai đứa em yêu quý của anh bị thương...
( Yêu tinh thì có, ơn đó mà yêu quý)

Nhưng chưa kịp nói xong thì anh đã bị Hàn Nhi cướp lời. Cả nó cũng thế thôi, chỉ muốn lên tiếng bảo vệ em nhưng một lần nữa thằng bé lại chen vào ngồi trong đấy tạo đang luôn.
( Anh em có khác, biết lựa thời cơ cướp lời nhau ghê)

-" Em nói đi Hàn Thiên"

Hàn phong dịu dàng mở lời

-" V.. Vâng. Tất cả là do em nên Nhi tỷ mới thế, là đi em bị bắt nạt nên chị ấy mới giúp... A... Anh đừng trách Nhi tỷ nhé."

Cậu nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn ngây thơ vô (số) tội, cố gắng khiến cho nó không bị liên luỵ.

-" T.. Thôi, là do em. Không liên can đến Thiên Thiên. Có trách có mắng thì tìm em đây này! Tất cả đều do tên ấy đấy thôi! Bỏ Thiên Thiên ra ngoài việc này đi..."

Anh nhìn cả hai mà cười ha hả như điên mặc dù đang ở giữa đường mà trời thì nắng.

Hai chị em ngây người nhìn nhau rồi lần lượt từng đứa sờ lên trán lên mặt xem anh có bình thường chăng.

-" Vẫn ổn..."

Sau khi đã kiểm tra chắc chắn không có bị dại hay bất bình thường thì mới đồng thanh phán một câu phũ phàng.

-" Xìiii... Hai cái đứa này!"

Anh cốc đầu mỗi đứa một cái nữa rồi xoay sang cậu nghiêm giọng nói

-" Anh sẽ không trách hai đứa. Nhưng Hàn Thiên, không được để người ta bắt nạt nữa. Có việc gì thì bảo anh và Hàn Nhi, không được tự mình chịu, hiểu không. Em mà xảy ra việc gì thì Cha Mẹ sẽ lôi anh trảm đầu đầu tiên đấy!"

-" Vâng... Nhưng..."

Cậu đưa tay chào kiểu bộ đội giữa chừng thì khựng lại

-" Sao"

-" Nhưng lỡ bọn họ không thèm nghe, không thèm quan tâm thì sao hả anh chị...!?"

'Rắc... Rắc..."

(Còn Tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net