Chương 34: Gia Đình Thị Trưởng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ngại quá, Nhất Nam để cô phải uống trà nguội..." Tú Linh ngại ngùng xin lỗi. Sau đó nàng pha một bình trà theo phong cách cổ xưa, từ lặt lá trà từ vườn hoa nhỏ ngoài ban công, đến nấu nước và thêm ít thảo dược. Hương thơm khiến người ta liên tưởng đến một cánh đồng hoa trà thơm lừng.

"Không... Không sao." Dạ Thảo vứt cuộn giấy cô vừa lau nước mắt vào sọt rác.

Tú Linh mất mười phút để đun sôi nước, sau đó đổ nước sôi vào một cái ấm trà chạm khắc hình rồng tinh xảo. Nàng mang đến rót cho Dạ Thảo một ly, phong thái từ tốn nhẹ nhàng như lướt trên mây bồng bềnh thư thái, Tú Linh trong mắt Dạ Thảo giống một tiểu thư đài cát tay không dính bùn đất, chỉ giỏi nữ công gia chánh thêu thùa may vá. Tay của nàng cũng thật đẹp, chắc hẳn cũng bảo dưỡng rất tốt đi.

"Cô muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên, tôi sẽ từ từ giải đáp." Tú Linh thanh âm cũng thật trong trẻo, mềm mại và ngọt ngào.

"Tôi xin phép ... Trịnh Lam... Ừm..." không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, Dạ Thảo lúng túng bởi vì chị thật sự có rất nhiều câu hỏi.

Như nhìn được lúng túng của Dạ Thảo, Tú Linh môi nở nụ cười bắt đầu kể

Sáu năm về trước, khi Hoàng Nhất Nam vừa đắc cử thị trưởng, liền bị kẻ thù hãm hại, làm cô ấy ngay lúc mang thai Hoàng Mỹ Nhân tám tháng bị tai nạn xe khiến xuýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy Mạnh Mỹ Linh bị hư xe giữa đèo, nơi khỉ ho cò gáy không có chút đèn đường. Mạnh Mỹ Linh đang định ra ngoài bắt chút sóng gọi điện xin giúp đỡ thì phát hiện tiếng chuông điện thoại xa xa. Bật đèn xe rồi theo tiếng chuông mà đi đến, phát hiện một chiếc xe thể thao dưới vực cạn, xe bị tông vào gốc cây nên tất cả động cơ đã hỏng, bên trong lại có một cô gái ngất xỉu. Mạnh Mỹ Linh cố cạy cửa để xem tình hình. Vừa bắt điện thoại lên đã nghe tiếng lo lắng của vợ cô gái này.

Lúc ấy Hoàng Nhất Nam tỉnh dậy, bụng bị đau quằn quại, không biết là động thai hay xảy thai, mới có tám tháng, cô không nghĩ mình sẽ sinh con sớm như vậy.

Xe thì hư. Đường thì vắng. Hoàng Nhất Nam lại sinh non. Không còn cách nào khác, Mạnh Mỹ Linh phải làm bà mụ đỡ đẻ lần đầu tiên trong đời. Qua sự hướng dẫn từ Tú Linh trong điện thoại, Hoàng Nhất Nam hạ sinh bạn nhỏ Hoàng Mỹ Nhân ở ngay trong xe. Mười phút sau thì xe cứu thương vừa đến đưa hai mẹ con họ Hoàng vào bệnh viện. Tú Linh mang ơn Mạnh Mỹ Linh từ đó.

Khi được cha của Mạnh Mỹ Linh nhờ làm bác sĩ phẫu thuật chính cho Mạnh Mỹ Linh, Tú Linh đã không ngần ngại mà đồng ý. Hai năm trước, Cha Mạnh Mỹ Linh đã dẫn Trịnh Lam đến.

Trịnh Lam có được số điện thoại của Mạnh Khanh (Cha Mạnh Mỹ Linh), từ ngày em sang nước ngoài em đã liên hệ với Mạnh Khanh, nói rằng mình muốn hiến giác mạc. Mạnh Khanh liền lập tức liên hệ với Tú Linh. Mạnh Khanh không hổ danh là ông trùm thế giới ngầm. Vun một số tiền lớn để làm cuộc cấy ghép giác mạc khó khăn, mời được đại bác sĩ khoa học tài giỏi Tú Linh. Ông bảo lưu kết quả điểm thi của Trịnh Lam để khi em ấy sáng mắt vẫn có thể tiếp tục học đại học nếu em ấy muốn. Mạnh Khanh còn nói sẽ bỏ tiền ra làm phẫu thuật cho Trịnh Lam nếu tìm được giác mạc thích hợp.

Trịnh Lam bắt đầu tham gia vào quá trình chuẩn bị. Mất một năm để chắc chắn rằng tất cả đều ổn. Năm thứ hai, cuộc phẫu thuật bắt đầu, thành công.

Trịnh Lam hiện tại ở nhà Hoàng thị trưởng được nửa năm, tức đã nửa năm cuộc phẫu thuật kết thúc. Em vẫn trong quá trình trị liệu và chờ một giác mạc mới thích hợp hơn. Em cứu được mạng của Mạnh Mỹ Linh...

Đó là tất cả những gì Tú Linh kể lại cho Dạ Thảo nghe. Dạ Thảo chỉ biết im lặng không thể nói gì. Nói gì được chứ?

Quyết định cuộc đời là của Trịnh Lam, cô chỉ là một phần trong cuộc sống của em ấy, chỉ có thể cho em ấy an toàn, cho em ấy hạnh phúc, nhưng không thể nắm giữ em ấy hoàn toàn làm theo ý mình. Tương lai tươi sáng, xinh đẹp mà ai cũng ao ước. Trịnh Lam lại nguyện trao nó đi để cứu mạng một người. Đó là tốt chứ, một đứa trẻ quá nhân hậu rồi. Nhân hậu đến mức Dạ Thảo đau lòng vì em.

"Tôi có thể... Gặp em ấy chứ?" Dạ Thảo đôi mắt ẩn hồng, nhìn lên căn phòng mà Trịnh Lam lúc nãy bước vào.

Tú Linh cười rồi đứng lên dẫn Dạ Thảo đi lên lầu.

...

"Hôm nay bé thấy trong bếp có con cua to lắm đó chị. Hôm nay ăn cua đó chị." Hoàng Mỹ Nhân nắm hai tay Trịnh Lam vươn ra để chứng minh con cua siêu to mà bé thấy.

Trịnh Lam cười thật tươi mà trả lời. "Bé thích cua lắm hả?"

"Bé thích mẹ Tú cơ." Hoàng Mỹ Nhân nằm gối đầu lên gối của Trịnh Lam để chị ấy vuốt tóc.

"Bảo bối. " Tú Linh mở cửa, gọi một tiếng yêu thương với con gái của mình.

Bé liền bò dậy, chạy bộp hộp về phía mẹ, sau đó được mẹ bé lên. Tú Linh hôn cái má phấn hồng của bé, sau đó gật đầu để Dạ Thảo bước vào.
Dạ Thảo vẫn không nói một lời nào, chỉ im lặng ngắm nhìn cô bé mà chị yêu thương.

Tóc Trịnh Lam đã dài chạm lưng, đen tuyền trượt trên hai bả vai gầy bé nhỏ. Gương mặt vẫn như thế chẳng có chút nào thay đổi, duy chỉ có đôi mắt một màu ngầu đục. Tú Linh có nói qua, Trịnh Lam đang sử dụng một loại thuốc do nàng điều chế để giữ đôi mắt luôn khỏe mạnh. Giác mạc được thay là một giác mạc nhân tạo, tuy không thể thấy được tất cả mọi thứ nhưng mờ ảo thì vẫn có thể. Trong khi chờ một đôi mắt hiếm hợp với em, em vẫn phải sử dụng thuốc duy trì.

"Trịnh Lam, cơm sắp xong rồi, em thay đồ đi nhé." Tú Linh nói rồi sau đó bế con gái mình xuống nhà. Sau khi đi ngang qua Dạ Thảo, Tú Linh bác sĩ vỗ nhẹ vào vai của chị một cái như trấn an.

Tú Linh đi rồi, Cửa cũng đóng rồi. Dạ Thảo chỉ biết đứng đó im lặng nhìn em.

Trịnh Lam đứng lên bước một bước liền va phải cạnh bàn. Dạ Thảo tim liền giật lên một cái.

Trịnh Lam lần mò nửa buổi mới đến được cái tủ, bé mở tủ ra, Dạ Thảo liền thấy một loạt váy màu trắng đủ loại ngắn dài đến cả pijama cũng là màu trắng chấm bi váy dài đáng yêu.

Bé sờ soạng một chút, lấy ra một cái váy ren chạm gối, trên vai có vải ren hoa thêu tỉ mỉ. Đột nhiên Trịnh Lam nhìn về phía Dạ Thảo khiến Dạ giáo viên hết hồn. Không phải em ấy thấy mình chứ hả? Không phải đâu có đúng hay không? Trong lúc Dạ giáo viên còn đang sợ hãi hoang mang thì Trịnh Lam đã cởi váy ra rất tự nhiên như lẽ thường tình.

Dạ Thảo ngại ngùng quay mặt lại. Dù trước đây sống chung với Trịnh Lam nhưng chưa bao giờ hai người xâm phạm đời tư của nhau, chưa từng thay đồ trước mặt nhau, cho nên chuyện hiện tại bé có thể nhìn thấy cô là không thể. Dạ Thảo có chút xôn xao muốn quay lại nhìn một chút... Một chút sẽ không sao chứ nhỉ?

Bây giờ nên làm gì mới được? Dạ Thảo muốn đưa Trịnh Lam trở về nhà mình để chăm sóc em ấy, nhưng phải mở lời như thế nào? Dạ Thảo biết tính Trịnh Lam ít khi nói ra thứ mình muốn, chỉ im lặng nhận lấy thứ người khác đưa cho. Trịnh Lam ngoan ngoãn chọc người trêu ghẹo, nhiều khi ấm ức cũng chẳng dám nói.

Đang mông lung xuy nghĩ, đột nhiên vòng eo nhỏ bị một cái ôm thật ấm áp.

Một cái ôm, làm chị nhẹ nhàng rơi lệ.

....

Tú Linh ôm bé con của mình xuống cầu thang, yêu thương hôn vào trán bé một cái.

"Bảo bối, sắp đến noel rồi, con có thứ gì muốn hay không?" Câu hỏi này có vẻ hơi thừa thải. Con nhà họ Hoàng, muốn tiền có tiền muốn của có của, chỉ là họ không muốn chứ chưa từng có thứ gì là không đạt được.

"Con muốn mẹ." Hoàng Mỹ Nhân như bạch tuộc ôm cứng ngắc mẹ mình. Bé rất yêu thương mẹ, không nói thì cũng đủ nhìn vào để hiểu ra rồi.

"Ngoan, mẹ vẫn luôn ở đây nhưng không phải lúc nào cũng bên cạnh con được hiểu không? Con rồi cũng phải sống tự lập, rồi cũng phải lớn mà."

Bé chu môi không chịu, nhưng suy nghĩ một lúc thì Hoàng Mỹ Nhân cũng là bé ngoan. Bé ôm mẹ hôn hôn
"Dạ, con chưa biết. Khi nào con biết mình muốn gì con sẽ nói với mẹ trước tiên nha."

Hai mẹ con vào phòng đếp, thấy Hoàng Nhất Nam người đeo tạp dề, tay cầm cái muôi thử vị của nồi canh.
Tú Linh đặt con của mình xuống rồi đi đến chỗ Hoàng Nhất Nam. Bé con thông minh liền liếc mami mình một cái sau đó chạy ra ngoài phòng khách.

"Vợ, người ta cũng muốn có quà noel." đặt cái muôi xuống, Hoàng Nhất Nam cũng muốn nhào vào người Tú Linh ôm ấp nhưng lại ngại mùi đồ ăn trên tạp dề.

Tú Linh cười cười, đẩy đầu Hoàng Nhất Nam đang dựa vào trán của mình ra.
"Khỏi nói, tôi biết cô muốn gì luôn rồi." sống với nhau gần mười năm cần gì nói dong dài.

"Nhưng em vẫn muốn nói. Em muốn chị, em muốn chị cơ..." Hoàng mẹ chu môi nũng nịu. Với cơ thể ba mươi như lang như hổ thì càng làm nũng sẽ càng hồ ly nếu như bạn đẹp :)

Như đoán trước được vợ nhà mình sẽ làm gì, Tú Linh lượn người né tránh cái ôm thắm thiết của vợ, sau đó hạ lửa trên bếp nhỏ xuống.

Hoàng Nhất Nam đâu có chịu thua, nàng tháo bỏ tạp dề, chống tay lên bàn ép Tú Linh ở giữa, đè đến làm Tú bác sĩ nằm nửa lưng trên bàn

"Hoàng thị trưởng làm vậy là có ý gì đây ạ?" Tú Linh nheo mắt, môi có ý cười.

"Nửa năm nay vợ thị trưởng bỏ bê thị trưởng quá. Thị trưởng bị đói đến từng phút từng giây nhớ đến vợ rồi." Hoàng Nhất Nam cọ cọ cổ của Tú Linh.

Nửa năm nay. trong nhà có thêm Trịnh Lam, tần suất hoạt động của vợ ở bệnh viện cũng tăng nhiều lên, thời gian Tú Linh cùng Hoàng Nhất Nam ở cạnh nhau một tuần chỉ có một lần, một lần chỉ đúng tám tiếng rồi lại phải đi làm. Hoàng Mỹ Nhân nhớ vợ đến ốm hai lạng rưỡi.

Tú Linh nhìn ngài thị trưởng mè nheo nũng nịu. Có chút buồn cười nhưng rồi lại thở dài xoay mặt sang hướng khác.
"Haizzz..."

"Vợ làm sao vậy? Vợ làm sao vậy?"

"Chị thật sự nhớ Hoàng Nhất Nam của năm mười chín tuổi... "

"..."

"Vừa galang, vừa lạnh lùng, có chút bất cần đời... Cao ngạo, uy nghiêm lại đáng yêu... "

"Bây giờ em khác sao?" Hoàng Nhất Nam bĩu môi.

"Vừa biến thái, vừa dính người, vừa ngốc lại vừa láu cá."

"Sao chứ? Em thay đổi dữ vậy luôn á hả?" Hoàng Nhất Nam ôm eo Tú Linh, cố nhớ mười năm trước mình như thế nào.

"Ừm, thay đổi nhiều lắm." Tú Linh nhìn vào đôi mắt nâu đen óng khiến nàng say mê.

"Vậy có cái gì thay đổi mà chị đặc biệt yêu thích không?"

Tú Linh suy nghĩ một lúc rồi ôm lấy cổ của Hoàng Nhất Nam.

"Từ người thích chị trở thành vợ chị."

...

"Hoàng bé, hai mẹ em đâu?" Dạ Thảo đi xuống, nhìn thấy Hoàng Mỹ Nhân ôm gấu bông ngồi xem phim hoạt hình thì hỏi.

Bé ngẩng đầu nhỏ nhìn Dạ Thảo. Vỗ vỗ ghế bên cạnh mình và nói.
"Chuyện người lớn, trẻ con không nên xem vào. Hai mẹ ở trong bếp... Ừm... Chắc là ba mươi phút nữa mami chống lưng đi ra thôi. Mami yếu lắm."

Dạ Thảo:" ??? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net