(11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 11 tiếng trôi qua kể từ lúc Anh Trì được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. 

Hướng Từ đang rất nôn nóng và sợ hãi. Những suy nghĩ tiêu cực không ngừng tấn công khiến anh kiệt sức đến suýt quỵ tim. Đứng lên rồi lại ngồi xuống, đưa tay ra sờ trán, sờ tay Anh Trì hết lần này đến lần khác. 

Thời gian thấm thoát chậm trôi, 23 tiếng rồi... Tình yêu, em còn muốn anh phải đợi đến bao giờ nữa, anh thực sự sợ rồi...

Tuyệt vọng nắm chặt tay Anh Trì, Hướng Từ đôi mắt đỏ ngầu, đứng bên giường cậu. Từng động tĩnh của Anh Trì dù là nhỏ nhất cũng khiến tim anh như hẫng đi một nhịp.

Trước đây mẹ Hướng Từ cũng đã từng như vậy, và bà đã không qua khỏi. Bà mất khi Hướng Từ 11 tuổi. Từ đó Hướng Từ luôn mang trong mình một nỗi sợ vô hình khi nghe tin người thân mình bị bệnh.

Ngay lúc này một ngón tay của Anh Trì cử động đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Từ. Khuôn mặt không giấu sự xúc động...

- Trì Trì à, em tỉnh rồi sao?

Ánh mắt Anh Trì hé ra, nhìn Hướng Từ hồi lâu rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Có điều bây giờ cậu đang rất yếu nhưng qua khẩu hình thì có thế cậu nói: "Em yêu anh".

Hướng Từ lập tức gọi bác sĩ kiểm tra một lượt, quả thật kì tích đã xảy ra với cậu. Bác sĩ nói tỉ lệ những người tỉnh lại chỉ có 1% duy nhất và Anh Trì đã may mắn nằm trong số đó. 

(...)

- Tình yêu à, em giỏi lắm. Chúng ta đi được một nửa rồi.

Đã hai ngày, Hướng Từ không hề chợp mắt. Quầng mắt anh hiện rõ ra, gương mặt hiện vẻ mệt mỏi. Nhưng nụ cười vẫn luôn trên môi mỗi khi bên giường Anh Trì. Cậu nhìn anh, đưa ta lên xoa đầu người con trai đó.

- Từ à, anh đi nghỉ đi. Trông anh thế này em đau lắm...

Mọi chuyện cũng đã ổn thỏa nhưng Hướng Từ vẫn không dám đi ngủ. Anh lắc đầu, cố chấp ngồi đó.

Kì thực lúc này Hướng Từ cũng muốn đi nghỉ lắm rồi nhưng cứ nghĩ đến nhỡ Anh Trì có vấn đề gì, anh sẽ không xoay sở kịp mất.

Một người phụ nữ đã hiến máu cho cậu bước vào phòng bệnh khiến Anh Trì sững sờ, cậu cố rướn người dậy thì bị ấn lại xuống giường...

- Mẹ, sao... mẹ lại ở đây...

Ra rằng đã 10 năm rồi kể từ ngày mẹ biết hướng tính của cậu thì họ mới gặp lại nhau. Hồi đó bà là người phản đối gay gắt nhất, tuyệt giao với cậu và đã coi cậu là người dưng. Nhưng mãi sau này khi đã tiến gần hơn với sự văn minh và công nghệ, bà đã thay đổi suy nghĩ. Trong lòng vẫn không khỏi hối hận, muốn đi tìm đứa con trai của mình. Bây giờ bà khác xưa lắm, bà là một HỦ.

- Tiểu Trì, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con rất nhiều...

Bà quỳ bên giường bệnh, khóc nấc lên. 

Hướng Từ chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, vòng ra hành lang sau đứng hút thuốc. Anh thực sự không muốn Anh Trì gặp lại những người ngày xưa đã ghét bỏ, làm cậu tổn thương. Nhưng đành thôi vậy, để cậu gặp một lúc biết đâu tình mẫu tử khiến cậu có động lực...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net