Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: sr m.n nhìu nha! Do dạo này mk hơi bận mk hứa qua thời gian này mk sẽ up truyện đều lại. Mong m.n vẫn sẽ ủng hộ mk nha! Nếu mà k có chuyện gì xảy ra thì mai mk cũng sẽ up chương ms m.n yên tâm nha! Mong m.n tiếp tục ủng hộ mk!!!!
-------------------------------------

"Chị phải đi với tôi!"

"Tại sao?"

"Còn hỏi tại sao à? Là ai bắt tôi phải mặc bộ quần áo này hả? Lại còn phải đi giày cao gót nữa chứ! Làm ơn đi, làm sao tôi có thể mặc cái này mà đi ra đường được chứ? Chị phải đi bên cạnh để đỡ tôi, nếu không tôi sẽ té ngã, chẳng phải đó là chuyện xấu sao?"

JiYeon và EunJung, mỗi người ở trong phòng, còn một người ở ngoài phòng nhưng vẫn không ngừng nói chuyện với nhau.

Chị đã yêu cầu cô làm nhiều chuyện như vậy, cho nên cô cũng phải làm khó chị một chút. Hừ! Ai bảo chị làm tay sai cho mẹ cô, ép buộc cô phải đi xem mắt. Thật là làm cho cô tức chết mà!

JiYeon vừa thay quần áo vừa lèo nhèo với EunJung, cô còn nguyền rủa, chiết tiệt, quần áo này sao lại khó mặc vậy chứ!

"EunJung!" Cô mở cửa ra.

Quả nhiên chị đứng ngoài cửa canh chừng, là sợ cô chạy trốn.

"Thế nào?"

Chị đang đứng ngoài cửa hút thuốc lá, thấy cô mặc quần áo xộc xệch bước ra, cả ngực cũng rớt hơn phân nửa ra ngoài, cô mặc quần áo như thế nào vậy chứ?

"Chị đừng cau mày, quần áo là do chị mua. Nhưng sao lại khó mặc vậy chứ, nó quá nhỏ rồi!" Cô vừa oán trách, vừa túm lấy quần áo trên người mình, một bộ quần áo công sở, liếc mắt một cái đã biến thành bộ dạng này.

EunJung không nhịn được liền than thở. Cô có phải là con gái không vậy trời?

Chị dập tàn thuốc rồi đến giúp cô sửa sang quần áo.

"Tôi mua theo số đo của cô mà." Cho nên không thể nào quá nhỏ được.

"Mua theo số đo của tôi? Thật buồn cười, làm sao chị biết size của tôi chứ?" có phải Jung thấy thân thể của cô đẹp quá không? Bằng không, sao bộ quần áo này lại khó mặc như vậy chứ.

"Cô mặc quần lót rồi chứ?" Tuy không có lộ trên vai, nhưng đường cong áo lót đang mặc vẫn hiện diện quanh người cô.

"Nói nhảm! Tôi đi xem mắt chứ không phải đi làm gái, tôi không mặc áo lót vậy khi họ mở máy lạnh lên không phải sẽ rất lạnh sao, lại còn những chỗ lồi lõm sẽ hiện lên rất khó coi sao?"

Chị nói: "Cả áo lót mà cũng không biết mặc!"

"Ai nói vậy!" Cô hét to. Chị dám sỉ nhục cô, đùa gì thế, mười bốn tuổi thì cô đã trỗ mã rồi! Nói mặc áo ngực ít nhất cũng đã mặc mười ba năm, sao có chuyện cô không biết mặc chứ?

"Lúc cô mặc áo ngực thì phải khom lưng xuống rồi kéo áo ngực ra để bộ ngực vào."

"Tôi mặc như vậy mà, không đúng sao?"

"Tôi còn chưa nói xong mà. Sau khi cô mặc vào, đẩy hai nú thịt vào, như thế mới không bị lộ ra bên ngoài." Chị tả rất lâu, còn cô giống như con khỉ, làm những động tác khiến cho người khác thấy rất buồn cười.

"Thôi, để tôi giúp cô!" Chị giúp cô nhét bộ ngực vào trong áo lót.

"Làm như vậy, biết không?" Chị sờ vào ngực cô cũng là chuyện bình thường.

JiYeon không vui nhìn chị chằm chằm.

"Sao hả?"

"Sao chị biết mặc quần áo của con gái còn hơn cả tôi chứ?" Rốt cuộc cô đã biết mình dùng sức không đúng chỗ...Hi...Hi! "Chẳng lẽ chị thực sự có bạn gái à?"

"Cô cho rằng năm nay tôi mấy tuổi?"''''

"27 à?" Tuổi của chị cô quá rõ rồi, chị hơn cô đến 4 tuổi mà.

"Là ai? Khi nào? Cả hai có thường qua lại không? Tại sao chị không nói cho tôi biết chứ?" JiYeon giận dữ, thậm chí Jung còn giấu không nói cho cô biết nữa! Cô tức giận vung nắm đấm lên muốn đấm vào mặt chị.

"Cô đừng lộn xộn nữa, cô cứ như vậy làm sao tôi có thể mặc quần áo cho cô chứ?"

"Tôi không mặc có được không?" Tính tình cô lại bộc phát rồi.

"Không mặc? Vậy thì cứ trần truồng như vậy đi xem mắt đi. Cô không cần phải đi làm nhiệm vụ của mình nữa à?" Chị chế giễu cô, biết cô không thích làm nhưng vẫn cố ý vặn vẹo.

Chị càng lúc càng kỳ quái, hoàn toàn không giống với EunJung mà cô quen... JiYeon không thể nói hết được cảm giác đau lòng của mình.

"Tôi thật sự không thích như vậy, Jung..." Cô cho rằng chị không nghe thấy, nhưng mà...Chị nghe thấy cô nói rất nhỏ, giống như đang rỉ tai nhưng chị lại nghe rất chính xác.

Tay chị hơi dừng lại.

Không sai, lời cô nói làm chị bị tổn thương, nhưng với tài nghệ trong chớp mắt , chị đã khôi phục lại bình thường, cố gắng giữ bình tĩnh nói cho cô biết "Cô không thích tôi cũng không sao, nhưng hôm nay cô phải dùng toàn lực ứng phó với buổi xem mắt này."

"Tại sao?"

"Bởi vì người kia tôi có quen. JunShoc là một người rất tốt và khó gặp." Chị thừa dịp cô ở trong phòng mà gọi điện thoại ngay cho mẹ Park, thuận tiện hỏi luôn chuyện của đối phương.

JunShoc, là người thừa kế công ty K&B.

"Nếu so chị với anh ta thì sao?"

"Tốt hơn nhiều, ít ra anh ta không làm cho cô thấy ghét." Chị nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt và buồn bực.

JiYeon ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chị.

Chị cố ý né tránh ánh mắt của cô, để cô không thấy rõ vẻ mặt của mình, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ tâm tình của mình.

"Tôi không có ghét chị, thật đó."

"Chuyện này không quan trọng." Chị ngẩng đầu lên, lộ rõ ánh mắt ảm đạm.

Chị cởi nút áo ngực của cô rồi kéo nó ra, lạnh lùng nói: "Dùng miếng dán ngực đi."

"Như vậy bộ ngực sẽ hạ xuống." Cô chống nạnh, đem bộ ngực rớt xuống ra ngoài cho chị nhìn. Nhìn nè, hạ xuống như vậy đó! Như vậy rất khó coi.

"Ở chỗ này cứ dán miếng dán ngực lên, như vậy bộ ngực sẽ hiện ra." Tay chị dời xuống hai bên ngực, làm cô thấy vóc dáng mình thật tuyệt.

EunJung cố gắng thay y phục giúp cô, nhưng JiYeon nhìn chị chăm chú nhìn như vậy làm cho gò má cô ửng hồng. Thật ra thì JiYeon không nói thật lòng mình, thật ra cô ghét chuyện EunJung hiểu rõ thân thể mình đến như vậy.

Cô vẫn nghĩ rằng chị biết....nhưng chỉ có cô.

"Chị phải cùng tôi vào đó!"

"Đừng đùa! Cô đã không còn là một cô bé nữa, không cần cứ có chuyện gì là đi tìm chỗ dựa dẫm, chàng trai kia là một người tốt, cô phải học cách nắm bắt đi!." EunJung đưa JiYeon một hộp cơm hộp, mặc cho JiYeon cứ nói mãi nhưng nhưng vẫn không chịu theo cô vào.

"Nhưng mà tôi không có tự tin. Chị biết tính tôi như thế nào, sẽ không có ai yêu loại người nào như tôi đâu." JiYeon không tự nhiên nâng cao cổ lên nói, cảm giác quần áo này quá hở hang rồi.

"Cô mặc vậy rất đẹp, không trách chút nào đâu, từ khi tôi biết cô đến nay, hôm nay chính là ngày cô trông đẹp nhất đó." Chị cố gắng dụ dỗ cô trở nên vui vẻ, JiYeon vẫn cứ cố tình tra hỏi tiếp.

Cô hơi hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào chị, chứng tỏ như chị đang lừa gạt người vậy. "Tôi muốn mình trông thật đẹp, tại sao khoé mắt chị giống như đang lừa dối tôi vậy?"

Cô không an tâm chạy vào trong xe chị, từ trong kính chiếu hậu không ngừng nhìn chính bản thân mình. "Ái chà! Lông mi của tôi dày quá, miệng cũng rộng nữa, hơn nữa tối qua còn thiếu ngủ, chị xem đi, mắt tôi bị thâm cuồng rồi..." Cô chạy tới, so với mắt mình thì mắt chị còn thâm cuồng nhiều hơn.

EunJung tức giận nhìn chằm chằm vào cô.

Rốt cuộc cô muốn đùa cợt chị đến khi nào thì cô mới vui cơ chứ?

"Vào đi!" Chị ra lệnh cho cô.

"Không muốn." Cô mím môi khó chịu "Không hiểu chị làm gì mà biến tôi trở nên xấu xí như vậy, sao trông tôi khó coi vậy chứ, chị còn muốn đưa tôi đi xem mắt nữa! Chị có lương tâm hay không vậy?" cô dùng ngón trỏ đâm mạnh vào ngực chị, cảm nhận được lồng ngực săn chắc của chị.

EunJung cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

JiYeon vội vàng thu tay mình lại, giận dữ bĩu môi nói: "Được rồi, được rồi! Vào thì vào!" Cô vẫn không cam lòng, không hề muốn đi vào trong nhà hàng.

Bước được mấy bước, cô thấy mẹ mình đang vẫy tay với mình.

JiYeon ngẩng đầu rồi đi thẳng về phía mẹ mình, trên đường đi cô tranh thủ nhìn người đàn ông mà mình phải xem mắt.

Jung không gạt cô, người đàn ông ngồi đối diện mẹ cô kia, chỉ cần nhìn nửa gương mặt anh ta thôi đã cảm thấy bất phàm rồi, vả lại anh ta ăn mặc rất cẩn trọng. Lần này mẹ cô giúp cô tìm một con rùa vàng để làm ứng cử viên xem mắt rồi.

Nhìn dáng dấp anh ta xem ra cũng không tệ, bề ngoài trông có vẻ là người có tiền...JiYeon nở nụ cười khuynh đảo.

Cô cười, EunJung đứng cách chỗ cánh cửa thuỷ tinh mà vẫn có thể nhìn thấy được.

Chị ra lệnh cho bản thân nên xoay người bỏ đi, vì...đã không thuộc về EunJung, chị tuyệt đối không được luyến tiếc!

"Tôi nói cho chị biết, lần này mẹ tôi giới thiệu một người rất tốt lại tử tế, không thể tin được anh ta lại là chủ của một công ty lớn. Chị biết không, lúc tôi vừa đến, anh ta lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi, a......."

JiYeon hướng về phía microphone cười đầy ám muội. "Tôi chưa bao giờ gặp qua anh chàng nào lại lịch lãm như vậy. Anh ta cho tôi cảm giác như một vị công tước 'xuyên thời gian để gặp người yêu' vậy, thật là một người nho nhã! Không ngờ rằng mẹ tôi lại tinh mắt như vậy, giúp tôi tìm được một chàng trai tốt như thế."

JiYeon gác chân lên giường, tư thế vô cùng bất lịch sự khi ăn thức ăn, lại còn đang báo cáo với EunJung chuyện đi xem mắt hôm nay của cô nữa. Cô nói rất lâu nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời nào của EunJung.

Chết tiệt! Chẳng lẽ Jung đã bỏ ống nghe rồi, dám để cho cô ngồi nói một mình ư?

"Jung, chị đâu rồi?"

"Tôi ở đây!" Chị miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

Lúc này JiYeon mới thở phào nhẹ nhõm. Cô 'phì' phun ra mấy hạt dưa hấu rồi mới nói "Chị ở đây sao không trả lời? Hại tôi cứ tưởng tôi đang nói một mình với cái microphone. Đúng rồi, chị có nghe những lời tôi nói không? Có muốn nghe lại lần nữa không?"

JiYeon rất hào hứng, cô cực kỳ muốn thuật lại lần nữa chuyện đi xem mắt ngày hôm nay, thế nhưng EunJung lại bảo ngừng "Không cần, tôi nghe rất rõ rồi." Chị chỉ hi vọng cô nhchị chóng cúp điện thoại đi, chị còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!

"Vậy à?" Chị cự tuyệt khiến JiYeon hơi thất vọng, vì cô không có cơ hội khoe bạn trai mới của mình với Jung, nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.

"Vậy chị cảm thấy thế nào?" Cô lại đề cập đến đề tài này lần nữa, khiến chị không thể cúp điện thoại được.

EunJung khẽ thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp trả cô một tiếng "Cảm thấy gì chứ?"

"Anh ta đó! Bạn trai của tôi. Chị thấy anh ta được không?"

"Anh ta được hay không có liên quan gì đến tôi? Cô hai à, người muốn anh ta làm người yêu là cô chứ không phải là tôi, nên tôi cũng không cần phải cảm nhận gì anh ta cả, không phải sao?"

"Ừm...Ư...m! sao mà chị lại vô tình như vậy chứ? Tôi là bạn từ nhỏ đến lớn của chị, chị lại còn là bạn thân tốt nhất của tôi nữa. Là ai từng nói với tôi rằng sẽ bảo vệ tôi để tôi được hạnh phúc hả?"

"Là tôi." Chị vội vàng thừa nhận, tránh khỏi chuyện bị JiYeon lôi ra nhiều bằng chứng gây hại cho lỗ tai của chị.

"Đúng rồi! Chính là chị, chị thừa nhận là được rồi, tôi không nhiều lời với chị nữa, tha cho chị một mạng đó. Nhưng mà....ah?" JiYeon rất thính tai, cô có thể nghe được tiếng vang từ trong phòng của EunJung.

Cái gì thế?

Cô chú tâm lắng nghe, dường như cô nghe thấy không khí xung quanh Jung.

"EunJung, ở đây làm gì?"

"Không có gì!"

Chị đáp lại rất nhanh, nhưng....Không đúng, giọng kia không giống với giọng thường ngày của Jung. Lúc bình thường giọng của Jung sẽ không hạ thấp xuống như vậy, lại còn từ tốn như vậy nữa. Hơn nữa, hô hấp của chị có chút dồn dập, mặc dù chị đã khống chế hết sức nhưng cô vẫn nghe ra được.

Hí...t! "Trong phòng chị có con gái à?" Giác quan thứ sáu của con gái như một cái nam châm, cảm nhận có gì đó không ổn liền lập tức truy tìm dấu vết.

"Không có!"

"Chị gạt tôi! Rõ ràng có âm thanh như đang yêu."

Cô chưa bao giờ nghe được giọng nói say lòng người của Jung như vậy. Chị đúng là ghê tởm, có bộ dạng 'mạnh mẽ' lại còn vờ như 'nâng cái gì đó rất mờ ám', không giống như nói với cô, đúng là không có tí nghĩa khí nào cả.

"Các người hiện đang làm ở đâu? Tay của chị giờ đang làm gì?" JiYeon vốn dĩ đang nằm ưỡn người một mỏi liền ngồi thẳng dậy, tất cả dây thần kinh bắt đầu hoạt động, hơn nữa cả dưa hấu cũng không thèm ăn, nước lạnh cũng không thèm uống, cô thật sự muốn biết cảnh làm tình của Jung.

"Tay tôi đang cầm ống nghe mà." Chị giận dữ trả lời cô một tiếng.

Vấn đề là JiYeon không tin những lời chị nói! Dĩ nhiên là một tay chị đang cầm điện thoại! Không thì làm sao mà nói chuyện với cô được chứ?

"Tôi hỏi cái tay còn lại kìa, chị sờ vào chỗ nào của cô ta rồi? Chị sờ tới đâu hả? Ái chà...Đúng là một kẻ háo sắc! Chị vừa nói chuyện với tôi lại vừa ân ái với cô ta! Cô ta đang làm gì đó?" JiYeon trở nên tò mò, vì cô giống như nghe được người đang kêu "A,a...nhanh hơn nữa, ừ...ừ..." tiếng rên rỉ này làm cho người ta cũng muốn nóng lên rồi.

JiYeon tò mò chết đi được, cô gái ấy là như thế nào đây? Tại sao cô ta có thể buông thả như vậy chứ?

Jung thực sự có thể làm được sao? Làm sao mà cô gái kia lại kêu thành như vậy được, làm cả xương cũng trở nên mềm nhũn ra. JiYeon rất hiếu kỳ, vấn đề là EunJung chẳng thèm quan tâm cô, thậm chí đến hừ một tiếng cũng chẳng có.

"Chị không có thời gian để trả lời tôi sao? Hừm..ừm..! Chị 'vội' đến mức không có thời gian để trả lời cô ư, đủ để thấy bọn họ đang chiến đấu ở đâu đó như củi khô bùng cháy thành lửa to rồi.

Trong đầu JiYeon tràn đầy tư tưởng đồi truỵ, vả lại cô nghe thấy rất nhiều âm thanh mập mờ và thở dốc.

À! Cô muốn được tận mắt chứng kiến cuộc chiến đó..Nếu vậy, tên Jung kinh tởm, vô tình kia không nói tiếng nào đã cúp điện thoại cái "rụp'.

Đáng ghét! Cô không vui quẳng điện thoại ra xa.

JiYeon càng nghĩ càng không cam lòng, đùa giỡn như vậy không tốt, cô không có lý do gì để bỏ qua cả.

Giờ là mấy giờ?

Cô nhìn đồng hồ. Vẫn chưa tới mười hai giờ đêm, chắc vẫn còn kịp.

JiYeon không thay quần áo khác mà nhảy thằng lên xe cảnh sát của Harley, mở tiếng còi cảnh sát inh ỏi đi bắt gian tặc "Bắt kẻ thông dâm."

"Mày hãy nhanh thu dọn đồ của mày đi, thu dọn nhanh rồi lập tức cút cho tao." Sau khi EunJung ném chiếc điện thoại thì lập tức nhảy khỏi ghế sofa, chân dài đá một cái muốn em trai chị nhanh chóng biến mất.

"Làm gì vậy? Vừa mới nói chuyện điện thoại xong mà, chị với bạn gái cãi nhau hả?"

RunHuyn nhỏ hơn EunJung mười ba tuổi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Đối với tính tò mò muốn chết, cố tình ở trong nhà hắn như một người ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên mới trở thành một mớ hỗn độn như vậy, giờ đến cả A Phiến cũng lén chị gái mình đến nơi này.

Gia đình anh quản lý thực sự rất nghiêm túc. Cũng chỉ có chị gái anh là còn có chút nhân tính, không nghĩ tới mới có nửa tiếng đã bị chị gái đá mông đuổi đi. Còn gì là thiên lý nữa hả?

"Hôm nay em mới đi thi thử xong, khó có được những khoảng thời gian nhẹ nhõm như thế này, giờ chị đuổi em đi sao? Không được!" Cậu không muốn, cậu còn có ba đĩa A gốc còn chưa được xem. "Huống chi, em đã nói với ba mẹ rồi, tối nay sẽ qua đêm ở đây, bọn họ đều không dị nghị gì cả."

"Họ không dị nghị, nhưng tao có."

EunJung thu từng món đồ gì đó của RunHuyn, trong đó tám chín phần đều là sách báo gợi dục, những cảnh tình dục. Chị không muốn để cho JiYeon thấy những thứ này, bằng không cô gái chết tiệt kia sẽ xem chị như là đồ háo sắc mất.

EunJung đem toàn bộ đồ đạc của RunHuyn vứt ra ngoài cửa sổ, thấy Dương Văn Bỏ kêu lên đầy sợ hãi "Chị......" thảm thiết "Chị làm gì thế hả?" Hắn vội vàng chạy tới cửa sổ xem xét.

Thật may chỗ ở của chị cậu có thể nhìn rõ phía bên dưới, một cửa và một sân, phòng khách cách với bên ngoài cũng chỉ có một cánh cửa, cho nên hắn có thể nhìn thấy sách gợi dục không bị hư hại nặng, nhưng mà đề phòng người khác lấy trộm bảo bối của cậu, RunHuyn nhanh như chớp lao ra ngoài cứu lấy sinh mạng thứ hai của hắn.

EunJung nhìn thấy bảo bối của em trai hắn văng tứ tung, chị lập tức đến trước cửa chính...

Két! Chị cậu sao lại đóng cửa chứ?

"Chị!" RunHuyn chạy tới đập cửa, lúc này mới phát hiện ra, chị cậu không chỉ đóng cửa mà còn khoá trái từ bên trong "Chị...!!!" Cậu kháng nghị.

Nhưng kháng nghị không có hiệu quả, EunJung hét vọng qua vách ngăn với cậu "Hôm khác đến đây mà xem!"

"Những thứ này em mà đem về, ba mẹ thấy được thì làm sao giờ?" RunHuyn cũng biết không dùng bạo lực được nên đổi trạng thái sang trạng thái buồn bã, năn nỉ muốn chị cậu mở cửa.

"Nếu đạo hạnh của mày thất thế thế kia, bị người khác nhìn thấy sổ sách và đống đĩa cấp A kia thì phải trách màu không có bản lĩnh làm chuyện xấu. Mày có đi không hả?" EunJung lên tiếng đe doạ.

Hứ, cậu không sợ đâu! "Không đi!" RunHuyn đầy chí khí nói, cậu muốn xem ngay hôm nay.

Hôm nay cậu đến là để nương nhờ, nhìn xem chị cậu có thể làm gì với cậu bây giờ?

RunHuyn nhìn EunJung đứng trên cửa sổ nhìn xuống, trông EunJung không có vẻ gì là sợ cậu, ngược lại chạy thẳng vào trong bếp múc ra một ca nước, mở cửa sổ dội thẳng xuống dưới.

Ánh trăng chiếu xuống cửa sổ, RunHuyn không hề phòng bị mà bị ướt sũng. Không chỉ như vậy, EunJung còn đe doạ hắn nói: "Mày mà còn ở đó, tao sẽ lập tức gọi cho ba mẹ, nói mày làm những chuyện tốt gì đó."

A? Lại dùng chiêu đó! RunHuyn bị hù làm cho chết khiếp.

"Được được được, em lập tức đi ngay, đi ngay là được chứ gì, chị đừng gọi điện thoại mách ba mẹ nhé, bằng không tiền tiêu vặt của em sẽ bị giảm đi phân nửa, cuộc sống ngày sau sẽ khổ không thể tả được." RunHuyn nhặt bảo bối của mình từ trên mặt đất lên, vừa nhặt vừa lẩm bẩm hôm nay sẽ không thể lưu tình với anh.

Phải biết rằng, cái gọi là thực sắc tính (ý là cơm và đồ ăn là quan trọng), còn đây chỉ là những thói quen thường ngày của con người, cậu tuy chỉ là học sinh cấp ba, nhưng vẫn rất hiếu kỳ và ham vui.

"RunHuyn, mày có chịu đi hay không? Vẫn còn ngang bướng ở đó 'nói nhảm' cái gì hả?" Trong nháy mắt, EunJung lại dội xuống ca nước thứ hai.

"Được rồi, được rồi, em đi, lập tức đi ngay." Chị hai sao lại vội vã vậy chứ?

RunHuyn thu dọn đồ đạc xong vội vàng co cẳng chạy, sợ rằng mình chạy không nhanh sẽ lại chọc giận chị hai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#eunyeon99