Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Là Jung!

Tại sao chị ta lại ở đây?

Khi JiYeon thấy EunJung thì thiếu chút nữa là ngất. Ơ...không thể nào!

Jung cũng tới chỗ này sao?

Ah,không đúng! Bởi vì Jung còn chưa có vợ mà, chị lấy đâu ra phụ nữ để trao đổi với người khác cơ chứ. JiYeon quyết định giáp mặt để hỏi rõ ràng với EunJung.

Cô kéo ChunHun qua đó.

"Làm gì thế?" Người ta cũng đang thưởng thức người đẹp mà. Nhìn xem, cô gái nào ngực cũng lớn hết.

Ha ha! Hướng ba giờ có một cô gái xinh đẹp, ngực lớn đang liếc mắt với hắn. ChunHun sung sướng muốn chết đi. Nhiệm vụ lần này đúng là được mở rộng tầm mắt thật rồi!

Hắn bắt đầu lộ rõ bộ dạng háo sắc của mình.

Thấy bộ dạng bỉ ổi như vậy của tên đàn ông này, JiYeon cực kỳ tức giận.

"Miệng anh chảy nước miếng rồi kìa!" Thật là dơ bẩn! Còn chảy cả xuống tay cô nữa chứ.

JiYeon vội vàng nắm lấy bộ quần áo tây trang của ChunHun mà lau lau.

"Anh có thể hoàn hồn nhìn tôi một cái được không? Đừng dùng cả hai mắt nhìn chằm chằm cô gái ngực lớn kia nữa." Đàn ông thật là động vật có vú, lý trí đều bị giác quan mang đi hết rồi.

"Nhìn cô làm gì?" ChunHun bất lực hoàn hồn. Ai bảo JiYeon là tiền bối của hắn cơ chứ? Bàn về vai vế thì cô xem như là sếp của hắn.

JiYeon bĩu môi, bắt ChunHun đi theo bắt chuyện với bạn gái của Jung.

"Cô tìm được JJ nữa à?" ChunHun nhỏ giọng kinh hô.

JJ là mã số nhiệm vụ của họ.

ChunHun hết nhìn đông lại nhìn tây để tìm đồng nghiệp.

"Anh không phải tìm nữa, không phải JJ."

"Không phải JJ? Vậy chính là đối tượng vừa mắt cô có phải không?"

Thế này quá ly kỳ, một giây trước tiền bối còn nghiêm chỉnh mà nói khinh thường những trường hợp này, nhưng không ngờ rằng tiền bối lại tìm được một người vừa mắt. Cô đúng là rất dũng cảm.

"Ai, là ai?" ChunHun hưng phấn nghiêng cổ nhìn quanh. Hắn mong đợi gặp phải một người ưu tú, tốt nhất là bạn gái của người kia còn thật cay độc thì nhiệm vụ của hắn bây giờ sẽ trở thành 'mèo chết'.

Không ngờ lại chính là người mà hắn vừa liếc mắt qua!

Còn bạn gái hắn đang theo đuổi nhìn thoáng có vẻ cao ngạo, dường như rất khó trị.

"Tôi không thích cô gái kia, không muốn tiến thêm một bước với cô ta." Loại này vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư, dáng vẻ được nuông chiều, hắn căn bản không thể chọc nổi.

Đối với loại phụ nữ kia, ChunHun luôn chọn trốn, có thể tránh thì tốt nhất nên tránh thật xa.

"Ai thèm để ý anh có thể tiến thêm bước nữa với ai chứ. Tóm lại, anh phải phối hợp hành động với tôi!" Cô cứ như một con ngựa đi tìm Jung thì quá là kỳ quái rồi. Dù như thế nào đi nữa thì cô cũng phải kéo ChunHun xuống nước theo.

"Đi thôi!" JiYeon kéo ChunHun đi.

"Tôi không muốn đi đâu!" ChunHun nhăn nhó nhưng vẫn bị JiYeon lôi đi.

Ôi...Sao hắn lại xấu số thế không biết.

ChunHun đứng trước mặt cô gái đó, đầu cúi thật thấp đến nửa câu cũng không nói được với người ta. Nhưng JiYeon kiên quyết ném hắn cho cô gái kia, còn mình lôi Jung đến giữa sân.

Cô chính là không ưa bộ dạng không quen biết cô của Jung.

Đùng rồi! Mấy ngày trước cô đùa hơi quá mức một chút, vẫn còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh với Jung mà. Nhưng họ là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, Jung tới những chỗ như thế này mà người bạn như cô lại không hề biết gì!

Thật là đáng ghét! Tại sao Jung lại có thể như vậy, hại cô còn cho rằng Jung là người tốt hiếm có trên đời này, còn tưởng rằng chị đối với phụ nữ trên toàn thế giới đều không quan tâm, không ngờ hắn lại chạy tới nơi thanh sắc như thế này, cô thật là đã nhìn nhầm chị rồi!

"Chị làm gì ở đây?"

EunJung bị JiYeon lôi đến giữa sân với tâm trạng không cam tâm tình nguyện.

Cô kéo chị đến cái chỗ dễ bị nhìn thấy như thế này để làm gì? Chị cau mày suy nghĩ.

"Khiêu vũ với tôi! Như vậy mới không khiến người khác để ý!"

"Khiêu vũ?" Lông mày EunJung nhướn cao "Làm ơn đi, căn bản là cô đâu có biết khiêu vũ, đúng không?"

Còn nhớ năm cô tốt nghiệp trung học, cô vì tham gia dạ tiệc tốt nghiệp mà cả ngày lẫn đêm chạy đến nhà chị để học khiêu vũ. Sau đó, chị mới biết một khi JiYeon gặp phải mấy động tác linh hoạt như khiêu vũ thì chân tay không dễ sai bảo, kỹ thuật nhảy kém đến không chịu nổi.

"Ai da! Cô giẫm lên chân tôi rồi!" EunJung nhìn cô chằm chằm nói.

Chân trái của cô đang dẫm lên chân phải của chị.

"Rất đau đó!"

"Chị nhỏ tiếng một chút đi. Chị sợ hai chúng ta chưa đủ dễ bị chú ý hay sao? Làm gì mà phải hét to thế chứ?" JiYeon lặng lẽ liếc chị một cái.

Ơ...ơ...ơ! Thì ra cô làm gì sai, không xin lỗi coi như xong lại còn dám to nhỏ giọng với chị nữa chứ.

"Tôi biết kĩ thuật nhảy của tôi không tốt lắm."

"Cô quá khiêm nhường rồi, kỹ thuật nhảy của cô không phải không tốt lắm mà là quá tệ hại, vô cùng không tốt. Giờ tôi đã hiểu tại sao tên con trai mời cô tham gia dạ tiệc tốt nghiệp năm đó lại không ra ngoài với cô rồi."

Nghe vậy, JiYeon trừng mắt với chị.

Cô cũng không muốn hỏi chị là làm sao chị biết tên con trai kia hẹn cô đi ra ngoài. Bởi vì cô hiểu rõ miệng chó không mọc ra ngà voi được.

"Hắn ta biến thành người què rồi phải không?"

Cô không hỏi, chị vẫn cứ nói.

"Chị có câm ngay đi không!" JiYeon không nhịn được cho chị một chưởng "Tại sao chị lại đến đây?"

"Tôi cho là hai chúng ta đã đạt đến mức độ cả đời không qua lại với nhau nữa rồi cơ, cô còn quan tâm chuyện của tôi làm gì?" Thái độ của EunJung vẫn lạnh lùng như trước kia.

Nhưng JiYeon biết, nếu như Jung thật sự tức giận thì bây giờ sẽ không làm theo yêu cầu của cô, sẽ không khiêu vũ ở đây với cô, che giấu thân phận cho cô.

Nói vậy, Jung biết cô vì phá án mới đến đây.

"Tôi không muốn chiến tranh lạnh với chị nữa." JiYeon như uất ức mở miệng. Tình hình hôm đó Jung rõ ràng hơn ai hết. Rõ ràng là hắn không đúng, là chị đột nhiên bộc phát thú tính, rồi đột nhiên giận...

"Quan hệ giữa hai chúng ta không phải chiến tranh lạnh, tôi nhớ rõ hôm đó là tôi bảo cô cút!"

Nhìn đi! Bây giờ ngay cả nói chuyện cũng sắc nhọn như dao kiếm vậy.

"Chị như vậy thật khiến cho người khác chán ghét đó!"

"Tôi chưa bao giờ yêu cầu cô yêu thích tôi!" Hắn nhảy, xoay tròn cơ thể cô khiến đầu cô cũng muốn hôn mê luôn.

Cô cảm thấy có chút vô lực, chỉ có thể mềm yếu nép vào lồng ngực EunJung.

Jung nói chuyện vẫn làm người khác chán ghét như vậy.

Cô rất ghét, cô ghét chị nhưng rồi lại thích, rất thích chị. Dường như cảm giác của cô với Jung vẫn luôn duy trì trong trạng thái mập mờ không rõ như vậy.

Có lẽ Jung nói đúng, cô thật sự đang đùa giỡn với tình cảm của chị...

Bởi vì, quả thực mấy năm trước cô đã biết được tình cảm của Jung dành cho mình, cô thực sự đã từng tồi tệ lợi dụng Jung để thức tỉnh phái nữ sức quyến rũ của mình.

Cô luôn luôn lắc lư trong trò chơi mập mờ không rõ ràng này, hơn nữa còn chơi không biết mệt.

"Này!" Chị gọi cô.

Hiện giờ đến cả tên cô chị cũng không muốn gọi sao?

JiYeon khổ sở "Ừ" một tiếng coi như là đáp lại.

"Cô tới điều tra?"'

"Ừ!" Hai lần đầu trong lòng chị, còn nói: "Có thấy khuyên tai của tôi không? Đó là một chiếc camera nhỏ không chân, nó có thể chụp được tất cả những hình ảnh mà tôi nhìn thấy!"

"Vậy giờ cô đang chụp hình tôi sao?"

"Hả?" Chị nói gì thế, cô không hiểu lắm!

"Cô không làm chuyện chính mà cứ đứng ở đây khiêu vũ và nói chuyện với tôi à?"

Ánh mắt cô giằng co trên người chị, trong mắt chỉ có chị nên đương nhiên đúng là chỉ chụp được hình của chị. "Hay là, cô cho rằng cô có thể tìm được tài liệu tội phạm từ trên cơ thể tôi?"

EunJung đột nhiên nhe răng cười, nụ cười rất gian xảo, JiYeon biết, ý chị ám chỉ cô không phải muốn lợi dụng chị chứ.

"Làm ơn đi! Tôi không có xấu xa như vậy, dù có hận chị, chán ghét chị cũng sẽ không dùng thủ đoạn này để hãm hại mà bỏ tù chị đâu." Cho nên cô vẫn quấn chặt lấy chị, mục đích là muốn biết lý do tại sao chị lại đến những chỗ như thế này. Nhưng qua vài lời hỏi chị, cô biết được rằng chị không muốn cô biết mục đích chính của mình khi đến đây.

"Thôi đi, chị không thích tôi dây dưa với chị, vậy tôi đi là được." JiYeon thả tay EunJung ra nhưng chị vẫn nắm chặt tay cô lại.

"Chị làm gì thế hả?" Chị nắm chặt khiến tay cô bị đau đó. JiYeon kêu đau, nhưng EunJung vẫn không chịu buông tay cô ra.

Chị tiếp tục cùng cô khiêu vũ, không chịu cho cô đi.

"Thế nào, lúc này lại không sợ tôi dẫm lên chân chị nữa à?" Cô không nhịn được mà chế nhạo.

Ai bảo chị vừa gặp cô đã có biểu hiện không vui vẻ, hơn nữa lại còn dùng biểu tình cự tuyệt như không nhìn thấy cô, ai cũng không chịu nổi giọng điện này đâu.

EunJung không để ý đến cô, chị vẫn tiếp tục cùng cô khiêu vũ, vừa nhảy, vừa giúp cô thấy mọi người trong toà nhà này.

"Hắn ta chính là chủ nhân của nơi này!" Chị giới thiệu.

JiYeon rất kinh ngạc, bởi vì..."Làm sao chị biết?" Nhưng EunJung không nói rõ cho cô biết, ngược lại lặng lẽ giới thiệu mấy nhân vật lớn cho cô biết.

JiYeon bí mật ghi chết lại. Nhưng cô không nghĩ những người tới dự tiệc lại toàn là những doanh nhân kinh doanh! Như vậy rất tốt. Cứ cho rằng đây là một vụ bình thường, không ngờ phạm nhân đều là những nhân vật lớn, xem ra vụ án này không biết nên làm thế nào bây giờ?

JiYeon di chuyển đầu mình, chụp vài tấm các nhân vật lớn nổi bật.

Tóm lại, cô chỉ phụ trách lục soát chứng cứ, còn vấn đề quan toà không phải nhiệm vụ của cô. JiYeon đang nghĩ như vậy thì đột nhiên một tiếng còi dài làm cho suy nghĩ của cô bị thức tỉnh.

"Sao vậy?" JiYeon hỏi.

"Đến giờ ghép thành đôi rồi!" EunJung tốt bụng giải thích cho cô.

"Cái gì? Đến giờ ghép đôi rồi? Chết rồi, tôi vẫn chưa tìm được đối tượng mà."

Lần này làm sao được? Hiện giờ JiYeon mới khiếp sợ nghĩ đến chuyện tìm người.

Cô lại vội vàng muốn thoát khỏi EunJung, nhưng chị không để cho cô đi, hơn nữa còn nhìn về phía cô lắc đầu một cái nói "Không kịp nữa rồi!"

"Tại sao?"

"Bởi vì giờ ghép đôi đã kết thúc!" Chị nói, JiYeon vẫn không thể ứng phó hay giải thích được. "Cô vừa rồi không nghe rõ chủ trì đã nói rõ quy định trò chơi này sao?"

Cô lắc đầu một cái "Không có. Sao nào, tôi đã bỏ qua chuyện quan trọng nào sao?" Cô hỏi nhưng EunJung không cho cô biết đáp án, ngược lại chép miệng muốn cô nhìn sang bốn phía một chút.

JiYeon nghe lời, dời mắt nhìn xung quanh.

Ơ..ơ...! Tại sao có thể như vậy?

Xung quanh tất cả mọi người đã thành đôi, hơn nữa còn đã dựa gần như vậy hết rồi!

"Đây chính là tiết mục cao trào nhất của buổi tiệc này, không ngừng trao đổi bạn nhảy, không ngừng loại bỏ những ứng cứ viên trong lòng mình. Khi người chủ trì cất tiếng thổi còi, trong tay cô nắm lấy người nào thì đó chính là đối tượng của cô tối nay."

Hả...hả...? Cái gì? Sao có thể như vậy?

"Nhưng mà tôi vẫn chưa tìm được đối tượng của mình mà!" Mặc dù cấp trên đã an bài, nhưng cô vẫn không biết họ là người như thế nào, nhưng dù gì họ cũng sẽ không làm việc tuỳ tiện với cô. "Tôi phải đi tìm họ, chị buông tôi ra đi!" JiYeon vội vàng muốn thoát khỏi sự giam cầm của EunJung.

"Tôi đã nói là không kịp rồi, cô nghe không hiểu sao? Nếu như cô không muốn thân phận bị vạch trần thì tốt nhất nên dựa theo quy củ để làm việc."

Nhưng mà...Cô không muốn ở cùng chị! Vậy rất kỳ quái, hơn nữa chuyện xảy ra ngày ấy vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của cô, cô sợ Jung lại làm một lần nữa, có thể làm cô ăn không tiêu rồi.

Trong mắt JiYeon lộ ra tín hiệu như vậy.

"Cô bây giờ chỉ có thể dựa vào tôi che chở cho cô." Chị chống đỡ bên tai JiYeon, nhỏ giọng nói cho cô biết, muốn cô an tâm hơn "Tôi sẽ không làm thật với cô, chỉ là làm dáng một chút, để cô có thể an toàn vượt qua cửa ải này." Nói xong, EunJung nhanh chóng đè cô lên tường, kẹp chặt cô giữa tường với chị.

A, trời ơi! Chị đang làm gì vậy?

"Chị ép sát như vậy làm tôi thực sự bị đau." JiYeon thầm oán trách.

"Cô im lặng một chút!"

"Tại sao?"

Cô còn hỏi chị tại sao? EunJung thở dài một hơi bất đắc dĩ. Chị chưa bao giờ gặp cảnh sát ngu ngốc như thế này, nào có người nào đang trong lúc kích tình ân ái lại còn nói chuyện lảm nhảm không ngừng chứ?

Không thể làm gì, chị chỉ còn cách dùng miệng mình để chặn cái miệng đang lảm nhảm của cô lại.

JiYeon biết Jung đang diễn trò, mục đích là không để người khác nhìn ra sự khác thường của cô, phát hiện được thân phận thật sự của cô, nhưng mà, nhưng mà...

Jung có nhất thiết phải làm giống thật như vậy không? Tay của chị đang để ở ngực của cô đó!

"Jung, chúng ta có nhất thiết phải làm tới mức này không?" JiYeon giống như một con mèo nhỏ phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tay Jung thật sự rất nóng, sức nóng lan đến cả cơ thể cô rồi.

"Cô cứ nói đi." EunJung ném trả lại vấn đề cho cô. "Cô nhìn bốn phía xem. Không phải người nào cũng đang châm lửa sao? Muốn tôi không cần làm gì hết, cứ quang minh chính đại đứng ở đây hàn huyên cùng cô sao?"

Uwmmm...Hình như là không được.

JiYeon cũng đồng ý với cách nói của chị, nhưng mà, nhưng mà Jung sao lại vươn tay xuống dưới váy cô làm gì?

"Jung..."

"Ngoan, đem chân nâng lên."

"Chị muốn làm gì?" Thân thể JiYeon bị ngón tay của Jung đùa bỡn, cơ hồ muốn hoá thành nước. Cô phải giữ bộ ở dưới, Jung còn không ngừng dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ cô, muốn cô nhấc chân lên. Thật là mất mặt mà. Rốt cuộc chị ta muốn làm gì chứ?

"Cởi quần lót của cô!" EunJung nói như là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý vậy.

"Đừng! Thật là mất mặt!" Mặc dù là diễn trò nhưng JiYeon không muốn làm tới loạt trình độ đó.

Ưm. Nhất là hôm nay cô còn mặc quần lót màu sắc gì đó. Không biết cởi ra có bị mất mặt không nữa.

"JiYeon!?

"Ưm..."

"Nhấc chân!" Chị dịu dàng ra lệnh cho cô.

"A!" Cô bị giọng của EunJung thôi miên, tự nguyện nâng chân lên, ngoan ngoãn để bàn tay chị đặt bên hông mình, thuận lợi cởi quần lót của cô ra.

Chị đem quần lót của cô giắt trên ngón tay của mình.

Mất thể diện thì cũng mất rồi. Chị còn làm như vậy để làm gì? Đem quần lót của cô giơ cao như vậy nữa, JiYeon vội vàng giành nó lại, nhưng EunJung lại cao hơn cô rất nhiều.

Cô giậm chân một cái, muốn chị đừng làm như vậy.

Thế nhưng chị lại nói cho cô biết "Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi!"

"Vậy chị cũng đừng làm như vậy, giống kẻ biến thái quá"

"Biến thái cái gì? Tôi không làm như vậy liệu có thể lấy lòng tin của chủ nhân nơi này không."

"Là như vậy à?" Cô không tin chuyện hoang đường của chị đâu.

"Cô không nghĩ phòng này quá đơn giản à, không nghĩ có camera không chân ở đây sao?" Chị miễn cưỡng nhắc nhở cô.

"Cái gì?" JiYeon giật mình "Nơi này cũng có sao?" Cô kia, cô ta vừa mới rên rỉ, còn lộ ra dáng vẻ phóng đãng, chẳng lẽ đã bị tiến vào?

"Bây giờ không phải lúc phiền não, chờ cô điều tra băng đảng kia thì sẽ giải quyết vụ án, đương nhiên đó sẽ trở thành chứng cơ. Đến lúc đó, cô lợi dụng quan hệ của cô mà xem trộm đi, không phải không ai biết sao?"

"Ưm!" JiYeon ngây ngô bị EunJung dùng vài lời thuyết phục.

"Mở chân ra!" EunJung lại dụ dỗ cô.

"Muốn làm gì?"

"Cô cho rằng lúc đang ân ái có người giống cô cứ đứng nghiêm như thế này sao? Hai chân cứ khép chặt sao?" Chị cười nhạo cô.

Đúng rồi, đúng rồi! Cô đùng là không có kinh nghiệm mà. Vậy thì thế nào? Jung dùng bộ dạng đắc ý chế giễu nhìn biểu cảm của cô sao?

JiYeon thoáng mở hai chân ra.

"Đem móc chân cô vào hông của tôi."

"Tại sao?"

"Để người khác cho rằng chúng ta đang thực sự làm."

"Thế nhưng bộ dạng sẽ rất khó coi."

"Cô mặc váy, sợ gì chứ? Nhanh lên một chút!" Chị dùng lực vỗ mông cô kêu cô hạ xuống, người bên ngoài nhìn vào giống như hai người đang gõ tình mắng tiếu.

Chị nhỏ giọng nói với cô "Cô không muốn bị người khác đoán được thân phận, bị người ta oanh tạc đuổi ra ngoài chứ?"

Lại đem những lời này uy hiếp cô.

Chỉ cần hữu dụng là được.

JiYeon đem hai chân móc vào bên hông EunJung, lúc này mới phát hiện ra bắp chân của cô kẹp chính là hông của chị ấy, nhưng da thịt lại đụng da thịt, trong lúc này lại không có bất cứ quần áo nào ngăn cản cả.

Á! Jung đã cởi quần chị ra rồi sao?

JiYeon nhìn xuống dưới. Quả nhiên là thấy dưới chân Jung có một đống quần áo. Đó là quần tây với thắt lưng của chị, còn hiện rõ bốn góc quần của chị nữa.

Chết tiệt! Này, cỗ kín của cô ma sát với chỗ nóng như lửa kia của Jung không phải chính là cái kia.... Khó trách cô vừa cảm thấy vật kia nhớt nhát, nong nóng.. không hề giống với cảm giác ma sát với quần áo.

JiYeon hoảng sợ trừng mắt nhìn chằm chằm EunJung.

Chị lại nhìn cô chế giễu.

"Thả tôi xuống!" Cô ra lệnh cho hắn.

Chị không nghe lời "Tôi nói rồi, tôi không giả mà làm thật đâu."

"Nhưng mà, chị đùa như vậy với làm thật thì có khác gì nhau?" Nhiệt nóng của chị không ngừng làm dừng động tác.

Mặc dù chị không đi vào cô thật sự, nhưng cứ ở bên ngoài cọ xát da thịt nhạy cảm của cô càng làm cho người ta cảm thấy khó nhịn dục hoả.

"Cô yên tâm, cô mặc váy, không ai nhìn thấy đâu."

"Ai mà lo cái này!"

"Nếu không thì cô đang lo lắng cái gì?"

Cô đang lo, đang lo chị không ngừng kích thích điểm mẫn cảm của cô, cô sẽ thét lên chói tai, sẽ bị hoà tan. "Jung...."

Khi chị cứ vuốt ve, trong lòng cô đột nhiên căng thẳng, bụng dưới tựa hồ như có một luồng nhiệt nóng không quen thuộc vọt ra. Trời ơi! Thật ra mất mặt, không biết Jung có nhận ra không.

"Chúng ta có thể không đùa nữa được không?" Cô núp mình trong ngực chị rên rỉ, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế này. Lại là ngay giữa chỗ đông người cùng Jung làm những chuyện như vậy nữa.

"Tại sao không được đùa?"

"Bởi vì tôi cảm thấy quá mất mặt."

"Vì cái này sao?" Tay chị cố ý đưa xuống phía dưới cô, lơ đãng đụng phải chỗ mẫn cảm của cô.

JiYeon kích động ôm chị thét chói tai.

Không nên có bộ dạng này, cô không nên có bộ dạng này! Thân thể JiYeon nhảy cảm đến cả cô cũng không dám tưởng tượng, nụ hoa cô đã trở nên cứng nhắc lại còn rất nhạy cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô nghĩ cô sẽ muốn...

"Jung.." Cô giống như con mèo nhỏ gọi chị.

"Hả?"

"Chị có bạn gái chưa?"

"Không có!"

"Vậy chị có thích tôi không?"

"Trong thâm tâm cô vẫn luôn rất rõ mà, không phải sao?" EunJung không trả lời thẳng thắn.

Này...Vậy là...Cô có cần tự mình phải làm rõ mọi chuyện không? Chị có yêu cô hay không?

"Jung..."

"Ừ?"

"Chị có thể cứ đừng ở bên ngoài mãi được không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì...." Mặc dù rất khó mở miệng, nhưng mà, vì lửa nóng dục vọng của mình, JiYeon vẫn cắn răng nói "Chị tiến vào đi!"

"Cái gì?" Chị cố gắng đè nén nụ cười, làm bộ như không nghe thấy.

Chị là tên đáng ghét! Chị rõ ràng biết cô đang nói cái gì mà còn giễu cợt nữa.

"Rốt cuộc chị có vào hay không hả?" Người ta muốn á! JiYeon dúi đầu vào trong lồng ngực EunJung.

EunJung lần này không giễu cợt cô nữa, ngược lại, còn đưa tay chạm vào dưới váy cô, nâng nơi ẩm ướt của chị và chỉ đạo cô nói: "Ngồi xuống một chút!"

Cô nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#eunyeon99