7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Không có gì cả nhưng có vẻ sự cô đơn đang giết tớ. Tớ cố làm quen với nó nhưng nó giống như tớ trốn tránh vấn đề, phủ nhận thực tế vậy. "Chẳng qua mày suy nghĩ nhiều thôi", "Bỏ qua hết đi cho nhẹ người", " cười lên đi, cố lên đi, không sao đâu", "một mình là tốt nhất, vì cũng chẳng có ai đang tin", tớ luôn nghĩ như vậy, nhưng thực tế tớ rất sợ sự cô đơn này, nhưng tớ không muốn động vào những mối quan hệ xung quanh nữa, toàn dối trá, lợi dụng, độc hại, đúng vậy, cô đơn cũng tốt, phải đi một mình mới thành công chứ... Một ngày cứ tẻ nhạt, chỉ một màu đen trắng, dù ngày đó có chuyện gì hay không, đêm buông xuống tớ lại bật khóc. Vô vàn mâu thuẫn trong tớ cứ đảo lộn lên hết. Muốn chết? Không sống thì tồn tại chứ... Tớ biết chẳng có phép màu hay một bàn tay nào sẽ đưa ra đâu, vấn đề này chỉ một mình tớ giải quyết. Tớ đã buông bỏ ý niệm trong ngóng ai đó rồi, vì chẳng có ai đâu... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net