Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba mươi sáu kế phản kế của bạn mèo Lăng

Kế thứ nhất – Bịa đặt

Căn cứ vào việc đã thề thốt trước mặt Hướng Thiên rằng mình cũng không để ý vấn đề trên dưới, đương nhiên Lăng Chính Trung sẽ không thể bưng lời nói muốn phản công lên mặt bàn được. Dù hắn muốn làm top đến mụ người thì người trọng mặt mũi như ngài Lăng đây vẫn không dám phun ra một chữ.

Vì thế tất cả hành động đều biến thành hoạt động ngầm. Một ngày, trong lúc vô ý Hướng Thiên nhìn thấy ngày tháng dưới bức tranh trên lịch treo tường có đủ vòng vòng gạch gạch, cảm thấy kỳ lạ mới hỏi Lăng Chính Trung:

-Chính Trung, em làm gì đây?

Đương nhiên sẽ không khai ra đây là bài học kinh nghiệm mình tổng kết được trong các hành động sắp tới, Lăng Chính Trung nói ra vẻ không để ý:

-Trời nắng đánh vòng, trời mưa gạch chéo!

-Nhưng trong thời gian này trời không mưa mà, sao lại có nhiều gạch chéo như vậy?

-…

Cũng may Hướng Thiên không tiếp tục hỏi thêm, nhưng lại dọa Lăng Chính Trung chảy mồ hôi lạnh, vị này nhà hắn trước đây xuất thân là cảnh sát, tư duy cực nhạy bén, không thể làm anh ta nhìn ra được kế hoạch của mình.

Chỗ Dương Nhất Tình đương nhiên còn loại thuốc này nhưng có đánh chết hắn cũng không dám dùng lại lần nữa. Dưa chuột hái non không ngọt, hắn muốn Hamster phải cam tâm cúi đầu xưng thần với hắn.

Nói thì nói vậy nhưng lúc tiến hành vẫn có khó khăn.

Vì thế, ‘binh pháp Tôn Tử’ và ‘ba mươi sáu kế’ liền công khai xuất hiện trên bàn làm việc của Lăng Chính Trung, hành động thần bí của hắn làm Nhạc Hoa luôn thông minh hơn người cũng không hiểu ra làm sao.

-Quản lý Lăng, sao anh lại đột nhiên muốn đọc ‘ba mươi sáu kế’?

-Lý luận cần phải dùng vào thực tiễn, đừng xem thứ này là văn chương cổ mà coi thường, lúc chúng ta bàn chuyện làm ăn sẽ thường xuyên dùng đến.

Tuy nói như vậy nhưng vì sao vẻ mặt quản lý Lăng khi đọc ‘ba mươi sáu kế’ lại cứ cổ quái như vậy…

Nhạc Hoa nghĩ mãi mà không thông.

Sau khi Nhạc Hoa đi rồi Lăng Chính Trung vẫn không ngừng lẩm nhẩm bộ sách khá dày, ánh mắt băn khoăn của hắn cuối cùng dừng lại ở một thiên – bịa đặt!

Í, kế này thoạt nhìn hình như rất hiệu quả, được, chính là nó.

Sau khi tan làm Lăng Chính Trung lái xe vào trung tâm thể hình của Dương Nhất Hi, sau hơn nửa năm vừa đấm vừa xoa cuối cùng Hướng Thiên cũng nghỉ công việc bán bảo hiểm kia, chính thức gia nhập vào trung tâm thể hình của Dương Nhất Hi làm huấn luyện viên.

Vào tháng thứ hai anh vào trung tâm, Dương Nhất Hi cũng rất vui vẻ nói với Lăng Chính Trung, kim ngạch buôn bán tháng trước của cậu ta tăng gấp đôi bình thường, rất nhiều cô gái đều nhắm vào Hướng Thiên mà tới, còn trộm dặn dò Lăng Chính Trung phải quản lý tốt Hướng Thiên, đừng làm anh trèo tường.

Về điểm này thì Lăng Chính Trung yên tâm 200%, Hướng Thiên không thích con gái, cho dù anh muốn trèo tường cũng nhất định phải tìm đồng tính, đương nhiên hắn sẽ không cho Hamster có cơ hội tìm đồng tính.

Nhưng hôm nay ngược lại phải ở cái nơi tập gym này làm văn rồi.

Nhẩm lại lần nữa lời kịch đã biên sẵn từ trước, Lăng Chính Trung rảo bước vào cửa trung tâm thể hình đi đến khu vực Hướng Thiên phụ trách.

Hướng Thiên đang dạy một cô gái luyện lực cánh tay, Lăng Chính Trung nhìn thấy cô gái kia gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, đôi mắt đào hoa điên cuồng bắn tim với Hướng Thiên chứ không hề tập trung vào việc tập luyện, hắn biết thừa Hướng Thiên sẽ không xúc động nhưng vẫn không khỏi hừ một tiếng.

Ban ngày ban ngày mà còn mê trai!

Thấy Lăng Chính Trung xuất hiện Hướng Thiên khẽ gật đầu với hắn, quay sang nói gì đó với cô gái kia rồi đi vội đến.

-Chính Trung, hôm nay em tới sớm thế, ngồi chờ anh một lát anh lập tức tan làm.

Vì tập luyện nên khuôn mặt trắng nõn của Hướng Thiên hơi ửng đỏ, thái dương còn lấm tấm mồ hôi nhìn qua rất đáng yêu.

Nhưng không thể vì vậy mà quên mục đích lần này.

Lăng Chính Trung cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, làm ra vẻ cười nhạt.

-Chơi vui nhỉ…

-Chính Trung…

Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung xoay người bỏ đi, nghe thấy Hướng Thiên bám theo sát nút hắn không khỏi đắc ý trong lòng.

Được rồi, cá nhỏ cắn câu.

Lăng Chính Trung đi vào phòng thay quần áo, hắn vừa mới đi vào Hướng Thiên bám theo sau cũng vội chạy vào nôn nóng giải thích:

-Em lại làm sao thế? Cô gái kia chỉ là học viên của anh…

-Học viên? Học viên mà nói chuyện thân mật với nhau vậy sao? Á, không đúng, là trao đổi, trao đổi thân thể!

Lăng Chính Trung nghiến bốn chữ ‘trao đổi thân thể’ rất mạnh, điều này làm Hướng Thiên dở khóc dở cười.

-Em lại nghĩ đi đằng nào vậy, khi tập luyện ngẫu nhiên tiếp xúc chân tay cũng khó tránh khỏi…

-Hướng Thiên, rốt cuộc anh có yêu em không?

-Yêu!

Trả lời rất dứt khoát, hơn nữa dáng vẻ rất nghiêm túc làm Lăng Chính Trung rất muốn cười, nhưng hắn vẫn giữ trạng thái nghiêm túc như cũ.

-Yêu em mà còn liếc mắt đưa tình với người khác?

-Anh nào có?

-Anh nói dối, vừa rồi em rõ ràng thấy…

Hướng Thiên nhoài người đến hôn mạnh lên môi Lăng Chính Trung, vừa hôn vừa nói:

-Chính Trung, đừng như vậy, tin anh được không? Em cũng biết anh không thích phụ nữ mà.

-Tới đây cũng có đàn ông…

Tiếp tục diễn trò.

-Nhất Hi không sắp xếp học viên nam cho anh!

Nghe vậy Lăng Chính Trung thở dài ra vẻ nặng nề.

-Hướng Thiên, kỳ thật em cũng muốn tin anh, chỉ là mỗi lần em nhìn thấy dáng vẻ thân mật của anh với người khác trong lòng em sẽ không thoải mái, em muốn để anh hoàn toàn chỉ thuộc về một mình em!

Ha ha, lời kịch này nói không tồi đúng không? Kế tiếp Hamster nên nói, được Chính Trung, anh sẽ để mình hoàn toàn thuộc về em, em muốn làm thế nào cũng được, như vậy em an tâm rồi chứ?

Trong lòng Lăng Chính Trung vui như nở hoa, hắn nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng của Hướng Thiên, hếch mỏ hóng tiếng hưởng ứng từ giọng nói dễ nghe kia.

Hướng Thiên nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:

-Chính Trung, kỳ thật anh với các cô ấy chỉ là quan hệ huấn luyện viên và học viên đơn thuần, nhưng nếu em cảm thấy không vui thì anh sẽ không làm nữa, có lẽ cứ quay về Thiên Vận làm bảo hiểm cũng tốt, bên kia tuy tiền lương không cao nhưng cũng không sao, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.

-…

Từ từ, đây không phải lời thoại hắn muốn, đồ Hamster ngu ngốc này, vì sao không nói theo suy nghĩ của hắn?

Thấy Lăng Chính Trung ngẩn người không phản ứng Hướng Thiên có chút nóng nảy, anh với tay khóa trái cửa lại, sau đó ôm lấy người yêu không ngừng hôn cắn hắn, bàn tay cũng theo đó luồn xuống cởi thắt lưng của Lăng Chính Trung, dịu dàng mà nhiệt tình vuốt ve bụng cùng hạ thân của hắn.

-Chính Trung, ngày mai anh lập tức xin nghỉ được chưa? Đừng giận anh nữa được không?

Lời nói nhẹ nhàng từ miệng Hướng Thiên dần dần truyền vào miệng Lăng Chính Trung làm Lăng Chính Trung khóc không ra nước mắt, mà khoái cảm không ngừng truyền đến từ hạ thể làm hắn bất lực không nói được lời thoại muốn nói.

Kỹ thuật của cha này ngày càng tốt…

Suy nghĩ này vừa lóe lên Lăng Chính Trung đã lập tức bị hưng phấn ập tới giật cho nhũn cả người, hắn không đứng thẳng được đành phải hơi dựa vào ngực Hướng Thiên.

-Không phải… Không cần phải từ chức phiền toái như vậy… Kỳ thật anh muốn em tin rất đơn giản, chỉ cần… A… Anh thành người của em…

Cố lắm mới phun ra được lời thoại cuối cùng nhưng câu trả lời ngay sau của Hướng Thiên làm Lăng Chính Trung tức suýt nữa ngất xỉu.

-Chính Trung, anh vĩnh viễn đều là người của em, vĩnh viễn cũng không thay đổi!

Lời thoại này làm hắn rất cảm động, nhưng đây không phải câu hắn muốn… Hamster chết tiệt, vì sao có đôi khi lại ngu như vậy?

Lời thoại tiếp theo là gì Lăng Chính Trung không nhớ nữa, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào nhiệt tình cùng âu yếm vô hạn Hướng Thiên mang đến cho hắn, làm hắn cũng không nhịn được ôm lại người yêu vào lòng. Trong nụ hôn nồng nhiệt ra sức hưởng thụ âu yếm cùng khoái cảm đối phương cho hắn. Sau đó một phút thất thần phóng thích toàn bộ nhiệt tình vào tay Hướng Thiên, sau đó nữa lại bị Hướng Thiên ôm vào lòng yêu trọn gói.

Kế hoạch phản công bước đầu tiên của đại quản lý Lăng đã chấm dứt trong thất bại, không những thế còn mất hết thành trì làm hắn tức giận nửa đêm vẽ một gạch chéo thật to lên quyển lịch.

Nhìn Hướng Thiên đang bận rộn nấu cơm tối trong bếp, Lăng Chính Trung giơ tay làm tư thế tất thắng với lịch treo tường, cũng nói –

Lăng Chính Trung, mày ngạo nghễ trong thương giới nhiều năm như vậy, dạng đối thủ nào mà chẳng gặp qua, chẳng lẽ lại không đối phó được với một con hamster chỉ biết quay bánh xe? Tin tưởng bản thân, mày nhất định chiến thắng!

Kế thứ hai – Lạt mềm buộc chặt

Bởi Lăng Chính Trung âm thầm tiến hành kế hoạch phản công nên thế giới nhỏ của hai người nhìn như bình tĩnh ngọt ngào nhưng thực tế là dòng thác chảy xiết. Chỉ tiếc Hướng Thiên căn bản không để ý tính toán nhỏ nhặt trong lòng Lăng Chính Trung.

Vì hành vi ghen tuông lần trước của Lăng Chính Trung mà Hướng Thiên vốn muốn bỏ công việc ở trung tâm thể hình kia, cuối cùng lại bị Lăng Chính Trung mãnh liệt ngăn cản. Đương nhiên hắn sẽ không thật sự ăn loại dấm chua này, nếu thủ đoạn bịa đặt không xài được hắn sẽ không làm thêm chuyện nhàm chán như vậy.

Nhưng Hướng Thiên cố chấp không chịu nghe hắn khuyên bảo làm Lăng Chính Trung hết cách, cuối cùng đành phải viết một tờ giấy cam đoan dán lên tường, trên đó viết bất luận xảy ra tình huống gì hắn cam đoan không bao giờ ghen, lúc đấy Hướng Thiên mới xuôi xuôi. Điều này làm Lăng Chính Trung có cảm giác hình như thủ đoạn kia hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông.

-Chính Trung, các huấn luyện viên ở trung tâm thể hình hẹn anh đi đá bóng, em muốn đi cùng không?

Trung tâm thể hình tuy không sắp xếp học viên nam cho Hướng Thiên, nhưng anh lại thành bạn tốt của rất nhiều huấn luyện viên trong đó.

Người làm việc ở phòng tập thể thao đương nhiên đều là loại có thần kinh vận động cực tốt, sở thích giống nhau hiển nhiên không đến vài ngày mọi người đã rất quen thân. Bình thường nếu họ tổ chức hoạt động vui chơi khi được nghỉ sẽ không quên gọi Hướng Thiên, mà Hướng Thiên làm bất cứ việc gì đều sẽ trưng cầu ý kiến của Lăng Chính Trung, điều này làm hắn có cảm giác tự hào khi là người chủ gia đình.

Nếu trước kia Lăng Chính Trung tuyệt đối không muốn để Hướng Thiên quen thân với thằng đàn ông khác, nhưng hiện giờ hắn đang thực hiện kế hoạch lạt mềm buộc chặt nên chỉ đành ra vẻ rộng lượng.

-Đi đi, anh chơi vui nhé.

-Em không đi cùng à? Bọn Lý đại ca không tồi, đừng tưởng huấn luyện viên thể hình đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trong số họ có mấy người là sinh viên ở học viện hí kịch, vì là nghiệp dư nên mới làm huấn luyện viên ở phòng tập thể thao, anh còn được xem họ diễn tập, rất thú vị.

-Trước giờ em không bao giờ nghĩ vậy, chỉ cần nhìn anh cũng biết, tứ chi phát triển, đầu óc cũng phát triển. Nhưng vì em còn ít công việc chưa làm xong nên không đi được, không cần để ý thời gian, muốn chơi bao lâu thì chơi.

Nhận được thánh chỉ của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên không chỉ đi một ngày không về mà ngay cả một cú điện thoại cũng không thấy gọi về làm Lăng Chính Trung tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tinh túy của lạt mềm buộc chặt chính là phải thả lỏng trước, làm giảm bớt sự cảnh giác của anh ta, sau đó thì lập tức tóm chặt. Vậy nên bây giờ nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại, lại nhẫn nại!

Lăng Chính Trung ăn cơm hộp mua về, tức giận ngập trời tự mình thông tức cho mình.

Bởi trong lòng luôn lẩm nhẩm bài học này nên mấy tuần sau đó cứ đến ngày nghỉ Lăng Chính Trung sẽ thúc giục Hướng Thiên ra ngoài chơi. Mới đầu Hướng Thiên còn lo lắng để Lăng Chính Trung ở nhà một mình không ổn, nhưng sau khi được Lăng Chính Trung bật đèn xanh vô tư anh liền thản nhiên cứ có thời gian là chạy ra ngoài.

Tuy phần lớn thời gian Hướng Thiên sẽ về nhà đúng giờ nhưng khó chịu trong lòng Lăng Chính Trung ngày càng nhiều, thế nên liên tục vài lần cự tuyệt đối phương cầu hoan.

Hắn vốn đang nghĩ Hướng Thiên sẽ vì bất mãn mà tỏ thái độ, ai ngờ đối phương lại hoàn toàn thoải mái, chỉ là rất lo lắng hỏi một câu:

-Chính Trung, thời gian này em luôn đau đầu, đau bụng, có phải vì quá mệt không? Tốt nhất đi bệnh viện khám xem sao.

Lời này làm Lăng Chính Trung tức nổ cả mạch máu, hắn nào có đau thật. Vốn nghĩ Hướng Thiên bị cự tuyệt nhiều lần sẽ kiên nhẫn tiếp tục cầu hắn, như vậy hắn có thể giả bộ đưa ra một số yêu cầu, ai ngờ Hướng Thiên cố tình không làm theo suy nghĩ của hắn, ngược lại sau đó có thời gian không chủ động cầu hoan với hắn nữa.

Nhìn Hướng Thiên gần đây hầu như bữa tối hôm nào cũng ra ngoài Lăng Chính Trung không khỏi lo lắng nghĩ, không phải hắn dùng từ thả lỏng này quá mức rồi chứ? Giống như chơi diều, nếu có thể phóng xa phóng cao đương nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu phóng xa quá không kéo lại được thì có vẻ không ổn…

Một buổi chiều cuối tuần, sau khi Lăng Chính Trung lại nhận được điện thoại báo không về nhà ăn cơm của Hướng Thiên, tất cả lửa giận ứ đọng trong lòng hắn thời gian qua chính thức tuyên bố bùng nổ.

Đồ quá đáng, coi hắn là cái gì? Coi nơi này là cái gì? Chỗ này không phải khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Lăng Chính Trung đang phừng phừng lửa giận đã quăng luôn kế hoạch lạt mềm buộc chặt hắn đang áp dụng ra sau đầu, hắn thay áo khoác tiến thẳng đến phòng giải trí trong trung tâm thể hình, chuẩn bị đại náo thiên cung.

Phòng giải trí là nơi hoạt động của nhân viên trong trung tâm thể hình, bên trong sắp xếp các loại máy tập thể hình, dụng cụ trò chơi với bể bơi, Lăng Chính Trung hỏi được Hướng Thiên ở phòng nghỉ bèn lập tức chạy đến.

Cửa phòng ngủ khép hờ, Lăng Chính Trung vừa muốn đẩy cửa vào chợt nghe bên trong có một giọng nói rất to nói:

-Em là trời của tôi, tôi vĩnh viễn yêu em!

Ai vậy? Muốn thổ lộ việc gì phải lớn tiếng như vậy, không sợ những người khác nghe được à?

Lăng Chính Trung đang cảm thấy buồn cười thì ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm mà hắn vô cùng quen thuộc ngại ngùng nói:

-Em cũng yêu anh…

Trước mắt bỗng chao đảo, động tác kế tiếp của Lăng Chính Trung không phải lao vào bắt đôi gian phu *** phu mà là quay ngoắt người bỏ chạy.

Trời chiều ngả bóng về tây, nước biển vốn bình lặng vì thủy triều mà trở nên gào thét dữ dội, ngọn sóng chồm lên vỗ mạnh vào tảng đá, nháy mắt vỡ tan thành bọt biển nhỏ li ti lần nữa hòa mình vào nước biển tăm tối. Thanh âm thủy triều lên xuống không ngừng truyền vào tai làm tâm trạng vốn nặng nề của Lăng Chính Trung chậm rãi ổn định.

Hắn hít vào thật sâu, gió triều mang theo mùi tanh nhàn nhạt của nước biển thổi thẳng vào mặt, làm rối mái tóc nơi thái dương hắn, cũng thổi rối trái tim vốn không ngừng rung động của hắn.

Khó trách trước đây khi tâm trạng không tốt Dư Thắng Lân lại chạy đến đây ngắm biển, hóa ra ngắm biển thật sự rất thoải mái, biển rộng mênh mông mà thần bí, nhưng lòng người còn khó nắm bắt hơn nước biển này.

Lần này chơi diều thả quá xa, không nghĩ đến việc canh chừng diều hay chạy đuổi theo. Nhưng điều này cũng không trách hắn được, diều nếu thật sự muốn bay thì mặc kệ hắn kéo dây thế nào cũng vô dụng.

Ngẫm lại tới bây giờ Hướng Thiên vẫn chưa từng lớn tiếng thổ lộ với hắn như vậy, xem ra mình ở trong lòng anh ta cũng chỉ thế mà thôi. Kỳ thật chia tay thì chia tay, Lăng Chính Trung hắn cũng chẳng thấy làm sao. Nhưng nếu đã yêu người khác vậy vì sao không nói thẳng với hắn, coi hắn là thằng ngu không biết gì?

Vốn rất muốn chạy vào dần cho họ một trần, nhưng ngẫm lại khả năng của Hướng Thiên nhất định hắn chẳng có lợi lộc gì…

Quên đi, hắn đại nhân có đại lượng, không thèm so đo với họ.

Nhưng, nếu người ta đã có người mới vậy việc gì hắn phải ở đây thủ thân như ngọc, chẳng lẽ hắn không biết đi tìm tình nhân ư?

Nghĩ vậy Lăng Chính Trung liền không hề do dự, hắn lập tức đứng dậy vẫy một chiếc taxi đi đến quán bar hay đi với Dương Nhất Tình lúc trước.

Mấy tháng không tới quán bar thay đổi không ít, không chỉ tăng thêm số nhân viên nữ tiếp rượu mà ngay cả phục vụ sinh pha chế rượu cũng đều đổi thành mĩ thiếu niên. Điều này làm không vui của Lăng Chính Trung tức khắc biến mất, hắn gọi rượu, nhanh chóng hòa vào tiếng nhạc cùng sự sa đọa điên cuồng trong quán bar.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi Lăng Chính Trung bắt đầu reo không ngừng. Nhưng hắn đang tán gẫu hăng say với một cô gái bên cạnh nên không có lòng dạ đi nghe, cuối cùng vẫn là cô gái không nhịn được, cười nói với Lăng Chính Trung:

-Điện thoại của anh kìa, có phải vợ anh tìm không?

Nhớ đến hành vi quá trớn trong thời gian này của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung lập tức hung hăng nói:

-Để hắn muốn đi thì cút cho xa đi!

Thời gian ăn chơi sa đọa luôn trôi qua rất nhanh, Lăng Chính Trung nhấp một ngụm rượu lại nhìn đám người nhảy múa giữa sân khấu, cảm thấy nhân sinh vẫn rất vui vẻ, con hamster kia là cái đếch gì, hắn căn bản không thèm.

Chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc làm Lăng Chính Trung vốn đã thấm men say thấy phiền lòng, hắn lấy điện thoại ra quát:

-Ai đấy?

Đối diện vang lên tiếng Dương Nhất Tình:

-Chính Trung, bây giờ cậu đang ở đâu? Sao ồn thế?

-Quán bar Cẩm Luân, chính là cái quán chúng ta thường đi…

Nghe giọng nói đầy men say của Lăng Chính Trung, Dương Nhất Tình kêu lên:

-Cậu đi bar cũng không nói một tiếng, Hướng Thiên tìm cậu sắp điên rồi, sao cậu không nghe điện thoại của anh ấy?

-Hướng Thiên? Vì sao tớ phải nghe điện thoại của hắn? Tớ muốn làm gì vì sao phải báo cho hắn? Chính hắn không phải cũng chơi cả ngày ở bên ngoài rất vui vẻ ư? Sao còn nhớ mà tìm tớ…

Đầu kia điện thoại đã đổi thành giọng nói lo lắng của Hướng Thiên:

-Chính Trung, em làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?

Thanh âm trong trẻo làm ngực Lăng Chính Trung nhói buốt, hắn chậm rãi bỏ điện thoại ra, tắt nguồn.

-Waiter, cho một ly Whiskey.

Lăng Chính Trung uống rượu lại bắt đầu tán gẫu với cô gái kia, chỉ lát sau thân thể cô gái đã tựa sát vào ngực hắn, nở nụ cười quyến rũ với hắn.

-Em thấy anh cũng rất cô đơn, không bằng cùng đi ra phía sau nghỉ ngơi đi.

Phía sau quán bar có cung cấp ghế lo cho khách nghỉ ngơi, đương nhiên, không ai lại chỉ nghỉ ngơi đơn thuần ở đó.

Sau khi nghe đề nghị của đối phương, Lăng Chính Trung có hơi do dự. Trước kia hắn luôn không cự tuyệt với tình một đêm kiểu này, nhưng hôm nay không biết vì sao lại có chút do dự.

-Được, đi thôi.

Do dự chợt lóe vừa rồi đương nhiên không thắng được tâm lý trả thù, Lăng Chính Trung lập tức đồng ý. Hai người đứng lên đang muốn đi ra ngoài thì bỗng thấy một người vội vàng chạy vào giữ lấy cánh tay Lăng Chính Trung.

Lăng Chính Trung đã say đến mức không thể đứng thẳng thuận đà ngã vào lòng người nọ, đây là mùi thơm cơ thể quen thuộc với hắn, hắn ngẩng đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt lo lắng lại tức giận của Hướng Thiên.

-Về với anh!

Không để Lăng Chính Trung nói gì Hướng Thiên đã túm tay hắn lôi xềnh xệch ra ngoài. Cô gái kia thấy bộ dáng hùng hổ của Hướng Thiên, không biết xảy ra chuyện gì nào dám nói chuyện, cứ vậy nhìn Lăng Chính Trung bị kéo ra ngoài.

Hướng Thiên kéo Lăng Chính Trung ra ngoài rồi nhét hắn vào trong xe đỗ bên đường, sau đó đóng cửa xe, bản thân cũng lên xe. Động tác của anh liền mạch dứt khoát làm Lăng Chính Trung hoàn toàn không có cửa phản kháng.

-Đồ khốn nhà anh!

Tức giận dưới tác dụng của cồn hừng hực bốc cháy, Lăng Chính Trung không nghĩ nhiều lập tức vung tay, đáng tiếc nắm đấm của người say rượu chẳng hề có sức uy hiếp với Hướng Thiên. Anh dễ dàng đỡ được nắm đấm vung tới kia, thuận thế ôm Lăng Chính Trung vào lòng rồi khởi động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net