Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại chỉ trong chớp mắt. Nhưng Vương Nhất Bác cũng không hôn tới chỗ khiến cậu phải hồi hộp. Vương Nhất Bác chỉ hôn lên trán cậu.

"Đừng suy nghĩ nữa. Không ai trách em, kể cả em trai em." Vương Nhất Bác khẽ thơm lên trán cậu một cái, thế rồi cúi xuống nói bên tai cậu.

Tiêu Chiến nghĩ tới câu nói kia của Tần Vạn Băng, thầm nghĩ, thật ra vẫn có người cho rằng chuyện này là lỗi do cậu mà, bao gồm chính nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu

Vương Nhất Bác nhìn cậu, nói tiếp: "Người ta nói thế nào cũng được, nhưng em đừng để trong lòng."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, do dự mà nhìn Vương Nhất Bác.

"Nếu như người kia lại tới tìm em tiếp, em cứ báo cảnh sát trước rồi gọi cho anh." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Em không muốn để gã ta gặp lại anh."

"Vì sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Có lẽ anh không hiểu rõ về tên Tần Vạn Băng này. Gã ta hệt như một con côn trùng chuyên đi hút máu, rất tham lam tiền tài của cải. Nếu biết được thân phận của anh, em sợ gã sẽ bám lấy anh." Tiêu Chiến nghiêm túc giải thích.

"Em không cần lo cho anh, gã ta không đủ uy hiếp đối với anh." Vương Nhất Bác ôm eo cậu, kéo cậu sát lại gần, "Trái lại, em mới là nhược điểm bên cạnh anh dễ bị gã công kích nhất, cho nên trước hết em phải bảo vệ bản thân thật tốt."

Tiêu Chiến hơi mất tập trung, cậu thậm chí còn không nghe hiểu được hết những lời Vương Nhất Bác vừa nói. Cậu chỉ cảm thấy, tư thế của mình với Vương Nhất Bác có phải hơi...

Vương Nhất Bác lại không nghĩ rằng tư thế của hai người hơi thân mật quá mức. Anh thích cảm giác khi được ôm Tiêu Chiến. Dù cách một lớp quần áo, nhưng xúc cảm ấm áp trên từng ngón tay khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Mùi hương trên người Tiêu Chiến cũng khiến anh thấy rất phù hợp, thậm chí còn tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Anh khẽ ngửi thử, hình như không phải mùi sữa tắm nhà anh.

"Chiến Chiến, trên người em thoang thoảng hương thơm." Vương Nhất Bác áp môi lên tai Tiêu Chiến, nói.

Từ tai xuống tận cổ Tiêu Chiến đã đỏ bừng hết cả. May mà Vương Nhất Bác chắc hẳn cũng chỉ tìm kiếm mùi thơm trên người cậu chứ không tiếp tục châm lửa nữa.

"Ngày trước, hình như em cũng từng nghe thấy Ký Tương nói như vậy." Tiêu Chiến cố gắng để bản thân bình tĩnh hết mức, nghiêm túc đứng đắn trả lời.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày một cái.

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, nói thêm: "Bạn Lưu Vân Phi trong câu lạc bộ ở trường em cũng nói vậy."

"Bạn cùng câu lạc bộ cũng từng ngửi thấy?" Giọng điệu Vương Nhất Bác trầm hẳn xuống.

"Lúc đó cậu ấy ngồi cách em xa lắm..." Tiêu Chiến quơ tay mô tả khoảng cách, "Em thấy không thể nào ngửi được, người em làm gì có mùi thơm đến vậy chứ."

Hình như Vương Nhất Bác không giận lắm, anh nhìn Tiêu Chiến: "Có."

"Buồn ngủ chưa? Chúng ta về phòng thôi." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng dậy.

Đã qua 11 giờ khuya, đây là thời gian nghỉ ngơi của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: "Anh cũng nên ngủ đi, công việc thì để mai làm tiếp nhé?"


Vương Nhất Bác ừ một tiếng: "Anh cũng đi nghỉ."

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác kéo tay lên lầu. Thật ra hành động này cũng đã thành thói quen của cậu, cơ mà Vương Nhất Bác đưa cậu lên tới tầng hai, nhưng anh vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi tới trước cửa phòng cậu. Vương Nhất Bác mở cửa phòng ra, tiếp tục kéo cậu vào trong phòng.

Tiêu Chiến nhất thời thấy bối rối, bám tay vào thanh cửa.

"Hôm nay anh...ngủ ở đây sao?" Cậu vội hỏi.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn cậu: "Em muốn không?"

Đây là câu hỏi gì chứ...

Tiêu Chiến cảm thấy rất khó trả lời. Cậu không thể bảo là mình không muốn được, nhưng thật ra cậu cũng không sẵn sàng cho lắm. Hôm nay cảm xúc của cậu lên xuống thất thường, không thể coi là thời điểm tốt để cậu và Vương Nhất Bác trao đổi tâm ý cho nhau được.

"Anh không làm gì đâu, chỉ muốn ở bên em thôi, được không?" Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi cậu.

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến gật đầu ngay lập tức. Cậu nghĩ chắc là do chính cậu cứ suy nghĩ lung tung thôi. Thật ra Vương Nhất Bác hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác trong đầu, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự lo lắng dành cho cậu mà thôi.

Hai người đều đã tắm nên chỉ cần thay đồ ngủ là có thể lên giường.

Tiêu Chiến vào phòng tắm thay đồ ngủ, lúc đi ra mới nhớ hình như Vương Nhất Bác không mang đồ ngủ tới đây.

"Anh không cần đâu." Vương Nhất Bác nói một câu như vậy.

Tiêu Chiến vẫn còn hơi thắc mắc thì đã thấy Vương Nhất Bác quay lưng lại, vén lưng áo lên cởi đồ ra. Bây giờ đã gần giữa thu, nhiệt độ về đêm cũng giảm khá sâu nên nhìn làn da để trần của Vương Nhất Bác thôi mà Tiêu Chiến cũng thấy lạnh thay.

Cơ mà sự thật là dáng người của Vương Nhất Bác rất đẹp. Dáng người cao gầy, tỉ lệ cơ thể so với đầu gần như hoàn hảo. Lúc bình thường anh mặc quần áo cũng nhìn ra được vài đường cong căng đầy, còn bây giờ cởi đồ ra thì đường cong lưng eo thực sự không chê vào đâu được.

Tiêu Chiến cũng chỉ dám thưởng thức tới đó. Lúc Vương Nhất Bác cúi xuống cởi quần, cậu đã vội quay sang chỗ khác. Cậu thầm nghĩ, không thể nào, sao anh ấy lại cởi nhiều quá vậy chứ?

May mà Vương Nhất Bác không định mặc mỗi quần lót nằm lên giường với cậu. Dường như Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc mới nói: "Tìm cho anh một chiếc quần ngủ với."

Đương nhiên Tiêu Chiến đồng ý rồi, cậu lập tức lấy ra một chiếc quần ngủ màu đen trong tủ. Nhưng mà, mặc trên người cậu thì trông rất vừa vặn, thế mà sao Vương Nhất Bác mặc lên thì... sao ngắn cũn cỡn thế nhỉ?

Hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghi ngờ thân hình của mình.

Vương Nhất Bác đứng trước giường, anh khẽ nhíu mày: "Giường nhỏ quá."

Giường mua ở phòng trọ đều là cỡ giường đơn, vốn dĩ cũng không định để khách ngủ chung trên giường. Vương Nhất Bác không thích để ai ở lại qua đêm nên vẫn chưa nhận ra phán đoán của mình sai ở đâu.

"Hay là em nằm đất nhé." Tiêu Chiến đề nghị.

"Sang phòng anh ngủ đi." Vương Nhất Bác nói ngay mà không do dự chút nào.

Trong mắt Tiêu Chiến dần hiện lên một dấu hỏi chấm, cần thiết phải làm vậy ư? Giường cậu cũng đâu phải không nằm được... Hơn nữa cậu chưa bao giờ vào phòng Vương Nhất Bác, nếu lần đầu tiên sang phòng anh mà đã ngủ cùng anh trên một chiếc giường nguyên một đêm, có khi cả đêm cậu sẽ mất ngủ mất.

Cái khó ló cái khôn, Tiêu Chiến ôm lấy gối của mình: "Em quen giường, em phải nằm chỗ mình quen nằm mới ngủ được."

Vương Nhất Bác nhìn cậu như đã tạm chấp nhận lý do thuyết phục này.

"Nên là..." Tiêu Chiến vẫn định đề nghị để cậu nằm dưới đất.

"Em đã quen giường thì đâu thể ôm chăn đệm xuống đất được." Thế mà Vương Nhất Bác lại nói vậy.

"Thế nên chúng ta ngủ tạm một đêm đi." Vương Nhất Bác nói tiếp, "Ngày mai anh bảo người ta đưa một chiếc giường mới tới cho em."

Tiêu Chiến: "Hả?"

Vương Nhất Bác quỳ một gối xuống giường, anh trải tấm chăn của Tiêu Chiến ra. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác rất không hợp với động tác này nên vội chạy tới giúp.

"Chúng ta ngủ thôi." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

Tiêu Chiến đứng ở bên mép giường bên kia không biết nên đáp lời thế nào, vội vàng tắt đèn đầu giường. Nhưng cho dù đèn đã tắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác trong bóng tối.

Cậu xốc chăn lên chui vào, cố gắng không nằm quá gần Vương Nhất Bác, cơ mà hai người đàn ông trưởng thành nằm trên chiếc giường rộng 1m5 thực sự rất chật. Trừ khi cậu nằm nghiêng, chứ không thì vẫn bị đè lên Vương Nhất Bác.

Nhưng mà nằm nghiêng cũng kỳ cục lắm ấy. Bất kể nằm quay lưng về phía Vương Nhất Bác hay là nằm đối diện với anh... Hay là cứ nằm đối diện đi nhỉ, nằm vậy có vẻ lịch sự hơn.

Trằn trọc xoắn xuýt mãi về vấn đề này xong, Tiêu Chiến cảm thấy kể từ giây phút này cậu bắt đầu mất ngủ.

Chắc hẳn Vương Nhất Bác đang nằm ngửa, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được từng nhịp hô hấp của anh. Cậu mở to hai mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, một tay thì cố túm lấy lớp chăn để giữ vững tư thế nằm nghiêng.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến thấy người mình sắp tê rần tới nơi thì Vương Nhất Bác bỗng trở mình, cũng nằm nghiêng hướng về phía cậu, hơn nữa còn sát lại gần mặt cậu hơn một chút.

Tiêu Chiến: Nếu anh mà cứ dịch tới nữa, em sẽ ngã xuống đất mất.

"Ngủ đi." Cuối cùng Vương Nhất Bác ghé vào tai cậu nói một câu.

"Anh, anh chưa ngủ ạ?" Tiêu Chiến mở to mắt.

"Anh đang đợi em ngủ." Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Em thường chìm vào giấc ngủ khá chậm." Tiêu Chiến nói.

"Vì sao?"

"Chắc là bởi vì em cần thời gian nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra trong ngày, khắc sâu ấn tượng."

"Hôm nay không cần nhớ lại." Vương Nhất Bác khẽ nói, "Không có chuyện gì đáng để nhớ cả."

Tiêu Chiến cười cười vâng một tiếng.

"Mau ngủ đi." Vương Nhất Bác lặp lại lần nữa.

Khuôn mặt Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ lên. Cậu nghĩ chắc Vương Nhất Bác yêu cầu như vậy hẳn chỉ là để an ủi mình thôi, còn lại đều do cậu nghĩ nhiều mà ra. Vì vậy, cậu nhích về phía trước một chút. Không gian cử động trong chăn không lớn lắm, cậu nhích lại gần một chút là cảm giác như sắp chạm vào mặt Vương Nhất Bác.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có ô tô chạy qua nên trong phòng lóe lên một luồng sáng chớp nhoáng. Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác gần ngay trước mặt mình, góc nhìn này khiến cậu sợ không kém phim kinh dị là bao, thậm chí còn quên cả hít thở bình thường.

Đương nhiên nguyên nhân không phải là vì trông Vương Nhất Bác đáng sợ... Đúng là bởi vì người trước mặt là Vương Nhất Bác, khoảng cách rút ngắn khiến cậu sợ hãi thật, cậu cứ ngỡ như trong lòng mình dấy lên chút gì đó không kiểm soát được.

Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến, tay còn lại thuận tiện khoác lên eo cậu.

"Ngủ nào." Vương Nhất Bác khẽ nói.

Tiêu Chiến cảm nhận được Vương Nhất Bác đang tựa cằm lên đầu mình, cậu vùi vào một cái ôm vô cùng ấm áp.

Thật ra nửa người trên của Vương Nhất Bác không mặc đồ, hơn nữa cánh tay anh còn để bên ngoài chăn nên thân nhiệt vẫn hơi lạnh. Tiêu Chiến thấy ấm là bởi vì tim cậu đập quá nhanh nên mới khiến thân nhiệt cao lên mà thôi.

Hình như Vương Nhất Bác không quen ôm người khác ngủ cho lắm, dù anh cố dịu dàng hết mức thì cậu vẫn bị ôm chặt cứng cả người, nằm lâu cũng không thấy thoải mái.

Tiêu Chiến ngẩng lên định bảo Vương Nhất Bác đổi tư thế. Vừa mới ngẩng đầu, bờ môi cậu đã vừa vặn chạm vào cằm Vương Nhất Bác. Vì không có lực gì mạnh nên động tác này trở nên giống như cậu đang hôn lên cằm anh.

Tiêu Chiến: ......

Cậu nói là mình không cố ý được không?

Dường như Vương Nhất Bác cũng không kịp chuẩn bị, anh sững sờ khi được "hôn".

Bấy giờ Tiêu Chiến không dám nhúc nhích, chỉ cúi đầu thật thấp, cố duy trì tư thế như cũ cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Em ngủ đây." Tiêu Chiến khẽ nói, "Anh ngủ ngon."

Nhưng câu chúc ngủ ngon này không được đáp lại, Vương Nhất Bác im lặng một lúc lâu.

Ngay lúc Tiêu Chiến không nhịn được định ngẩng đầu lên tiếp thì bàn tay đang đặt trên eo cậu của Vương Nhất Bác đột nhiên buông ra, ngay sau đó đưa lên giữ cằm cậu. Tiêu Chiến hơi ngẩng lên theo động tác của anh, thế rồi cậu thấy môi mình bị một vật ấm áp chạm vào.

Phản ứng đầu tiên là hoàn toàn lặng người.

Dường như Vương Nhất Bác cũng không mấy hài lòng đối với cái hôn chuồn chuồn lướt này, nên anh giữ lấy cằm Tiêu Chiến một lần nữa, cúi xuống hôn sâu hơn.

Hôn xong, hô hấp của hai người đều hơi dồn dập.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, khẽ vỗ lưng cậu rồi nói với giọng khàn khàn: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Tựa như lời chúc vừa rồi của Tiêu Chiến, chỉ để đổi lại một câu chúc ngủ ngon này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net