54. [Bạch bạch]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thủy Tích

Sáng sớm hôm nay, Trang Tử Trúc mang theo lễ vật, chuẩn bị ngồi xe ngựa đến tiệc mừng thọ Trưởng công chúa. Sau Tết, hoa xuân nở rộ, tường vây từng phủ viện trên phố Đông tràn ngập hoa mai đỏ rực rỡ quấn quanh. Thời gian gần đây chính mình luôn bận rộn vội vàng, lâu lắm hôm nay mới được nghỉ ngơi một bữa, Trang Tử Trúc liền vén lên màn xe, nhìn ngắm cảnh xuân bên ngoài mà hồi lâu chưa từng chú ý tới.

Xe ngựa vừa mới chạy ra khỏi đường cái, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ liền nhảy xuống khỏi một chiếc xe ngựa vẫn luôn dừng lại đầu ngõ phố Đông, Trang Tử Trúc vừa nhìn thấy hắn liền muốn cười, vén rèm cửa lên định đi xuống xe hành lễ, Tuyên Hằng Nghị liền ngăn cản lại : « Hôm nay ta cải trang ra cung mừng thọ, đừng để lộ, mau ngồi trở lại đi. »

Trang Tử Trúc nghe vậy lập tức ngồi trở về, cười nói : « Bệ hạ, hôm nay thật khéo. »

Tuyên Hằng Nghị không chút nào cảm thấy thẹn thùng khi tự mình tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, thậm chí còn vô cùng tự hào nói : « Chứng minh ta cùng Tiểu Trúc rất có duyên, đi trên đường cái cũng có thể ngẫu nhiên gặp được. Hôm nay xe ngựa bị hỏng rồi, hay là Tiểu Trúc cho ta ngồi nhờ một đoạn đường được không ? »

« Rất vui lòng, mời vào. » Trang Tử Trúc ngồi xuống bên trái, chừa ra một chỗ trống bên phải cho hắn. Ngay cả lý do xe ngựa hỏng rồi cũng có thể dọn ra, da mặt của Tuyên Hằng Nghị cũng rất dày !

Đã nói rõ là trước đại hôn không thể lén gặp mặt nhưng ban ngày ban mặt Tuyên Hằng Nghị cùng y không biết đã 'ngẫu nhiên gặp mặt' bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa, gương mặt Tuyên Hằng vẫn trắng láng như cũ, Trang Tử Trúc còn chú ý tới, hôm nay Tuyên Hằng Nghị mặc một bộ trường bào thêu hàng trúc màu xanh nhạt.

Khi Tuyên Hằng Nghị bước lên xe, ánh mắt Trang Tử Trúc lần lượt rơi trên cổ áo, cổ tay áo, vạt áo đều được thêu hoa văn hình cây trúc, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Đây là muốn đính y lên trên người luôn sao ?

Chờ Tuyên Hằng Nghị ngồi xong, cổ tay áo to rộng rơi xuống trước mắt, Trang Tử Trúc liền cúi đầu nhìn kỹ, còn phát hiện trên cổ tay áo của hắn không chỉ thêu cây trúc mà còn thêu một con rồng màu xám !

Con rồng này có chút đặc biệt, nó vừa không hít mây nhả khói, cũng không hô mưa gọi gió, càng không có ngậm lấy viên ngọc châu nào mà là đang uy nghi mạnh mẽ uốn lượn, vui sướng vòng quanh từng cây trúc xanh, phần đầu còn cọ một nhánh trúc, nhìn qua vô cùng quấn quýt si mê.

Tuyên Hằng Nghị nhìn theo tầm mắt của Trang Tử Trúc, thấy y đang chăm chú nhìn vào cổ tay áo của mình cũng không cảm thấy túng quẫn vì chính mình ăn mặc quá lớn mật, mặt không đổi sắc nói : « Đây là ta cố ý sai người thêu lên, cũng đã làm vài món cho Tiểu Trúc. Có đẹp không ? »

Không biết từ lúc nào, ở trước mặt Trang Tử Trúc, Tuyên Hằng Nghị đã không còn tự xưng là trẫm nữa.

Trang Tử Trúc 'ân' một tiếng, dùng tay áo to rộng che lại nửa khuôn mặt mình, nói : « Bệ hạ thật khiến ta không tưởng tượng được. »

Tuyên Hằng Nghị tự giác ngồi xa ra một chút, xoay đầu nhìn phía trước, vành tai lại ửng đỏ : « Xin lỗi, lại khiến Tiểu Trúc thẹn thùng. »

Hình thêu trên quần áo của hắn đúng là bởi vì một đêm nào đó miên man nghĩ đến. Tiểu Trúc của hắn rất anh tuấn, thật muốn ôm vào trong lòng --- ngừng ngừng, trước đại hôn không thể suy nghĩ bậy bạ. Nhưng Tiểu Trúc quả thật rất bận rộn, thời điểm không thể nhìn thấy chỉ có thể nhìn quần áo, thoáng an ủi trái tim một phen.

Trang Tử Trúc tuy rằng hơi có chút xấu hổ nhưng phim ảnh này đó cũng đều đã xem qua, loại việc nhỏ mang theo ngụ ý này qua một lát liền không khiến y cảm thấy xấu hổ nữa, thậm chí còn rất có hứng thú kéo lấy tay áo của Tuyên Hằng Nghị qua, muốn tận tình thưởng thức con du long tráng kiện lại đáng yêu này.

Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc lại kéo tay áo mình làm nũng, liếc mắt một cái, đến cuối rốt cuộc liền đồng ý, ra vẻ hào phóng tự đưa tay qua.

Nhưng lúc này sau khi nhìn chằm chằm tay áo vài lần, Trang Tử Trúc liền phát hiện trên đầu ngón tay của Tuyên Hằng Nghị có một vết thương mới vừa kết vảy. Không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp nâng tay Tuyên Hằng Nghị lên nhìn kỹ. Vừa nâng lên mới biết trên tay hắn có rất nhiều thương tích cũ mới do đao kiếm lưu lại, mà nổi bật nhất là một vết cắt ngay đầu ngón trỏ tuy nhỏ nhưng lại sâu hoắm, y nhìn đều thay Tuyên Hằng Nghị cảm thấy đau đớn.

Trang Tử Trúc hỏi : « Chỉ ngồi phê duyệt tấu chương thôi, sao lại khiến tay trái bị thương thế này ? »

Bàn tay của Tuyên Hằng Nghị bị Trang Tử Trúc cầm lấy, hắn liền cảm thấy lòng bàn tay mình dần nóng lên, mới vội vàng đem tay rụt trở về, dùng ngữ khí bình đạm nói : « Chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng lo ngại. »

Trang Tử Trúc nghi ngờ nhìn hắn, mím môi suy nghĩ một hồi lâu, nói : « Không lẽ trong cung có thích khách ? »

Trong lòng Tuyên Hằng Nghị dâng lên ấm áp, ôn tồn an ủi nói : « Không có, trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, người bình thường không thể tùy tiện ra vào. » Dừng một chút, Tuyên Hằng Nghị mới có chút ngượng ngùng thừa nhận : « Mấy ngày hôm trước đột nhiên có hứng thú muốn tước gỗ, không khống chế được lực độ cho nên mới làm tay bị thương. »

Sở dĩ tước gỗ là bởi vì Tuyên Hằng Nghị muốn tự tay làm một món quà tặng Trang Tử Trúc. Trước đây, Trang Tử Trúc luôn quên ăn quên uống dồn hết tâm sức của mình vào nghiên cứu chế tạo ra các loại hỏa khí, kính viễn vọng, máy phát điện, giúp ích cho Chương Quốc rất nhiều. Bỗng dưng gần đây y lại chúi đầu làm hộp âm nhạc, kính vạn hoa, pháo mừng, vân vân, những thứ này dùng để ngắm chơi thì tốt nhưng tính thực dụng lại không cao. Vì để làm quà tặng cho mẫu hậu, giúp mẫu hậu thêm vui vẻ, không cảm thấy cô đơn, Trang Tử Trúc mới tự tay đi làm mấy món đồ chơi đưa vào cung, phần tâm ý này, Tuyên Hằng Nghị sao có thể không cảm nhận được ?

Hơn nữa, hộp âm nhạc mà Trang Tử Trúc tự tay làm cho hắn, mỗi công đoạn như cưa khối đồng, tước gỗ, mài thủy tinh đều tâm linh thủ xảo. Còn đồ vật mà chính mình ban thưởng cho y tuy quý hiếm nhưng chung quy cũng không phải tự làm, chỉ việc mở tư khố rồi tặng tặng tặng mà thôi. Sự đối lập này thật sự không nỡ nhìn ! Trực tiếp lấy thành phẩm mà người khác chế tạo đem tặng lại cho Trang Tử Trúc sao có thể so sánh với lễ vật mà Trang Tử Trúc hao hết tâm tư làm cho mình ?

Trang Tử Trúc nghe xong cũng không truy hỏi Tuyên Hằng Nghị muốn làm cái gì, chỉ coi như đó là một bí mật, để sau này nhận được sẽ càng thêm kinh hỉ. Hiện tại Trang Tử Trúc chỉ cầm lấy bàn tay mà Tuyên Hằng Nghị vừa mới rụt về, đưa tới trước mặt nhìn kỹ, tuy không phát hiện ra còn chỗ nào bị thương nữa nhưng Trang Tử Trúc vẫn có chút lo lắng, hỏi : « Có rửa sạch miệng vết thương không ? »

Tay Tuyên Hằng Nghị bị Trang Tử Trúc lăn qua lộn lại nhìn kỹ, tay ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa theo, nhưng lại không dám rút tay về, chỉ nhịn xuống xúc động khó hiểu trong lòng làm bộ vô cùng trầm ổn mà mở miệng : « Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì, rất nhanh sẽ lành lại thôi. »

Mới vừa nói xong, Tuyên Hằng Nghị lại không ngừng được mà nghĩ, chỉ là một vết thương nhợt nhạt đã khiến Tiểu Trúc của hắn khẩn trương đến vậy rồi, vậy thì, nếu tương lai hắn lên chiến trường, hoặc Tiểu Trúc nhìn thấy những vết thương cũ trên người hắn, tâm còn sẽ đau đến mức nào nữa chứ ? Trước kia vẫn luôn cảm thấy có một ít vết sẹo cũng không có gì, hiện giờ lại khác, về nhà phải hỏi thái y xem có biện pháp nào xóa đi vết sẹo trên người không mới được.

Đương nhiên Trang Tử Trúc biết Tuyên Hằng Nghị bị thương đổ máu đã quen cho nên lần này mới xem như đây chỉ là một vết thương nhỏ, không quan tâm đến. Nhưng y sợ chính là Tuyên Hằng Nghị bị đao cắt trong lúc tước gỗ sẽ bị uốn ván ! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, còn chưa đại hôn đâu, nếu Tuyên Hằng Nghị bất hạnh, vậy chẳng phải y sẽ phải sống sờ sờ mà thủ tiết cả đời sao ?

Trước kia không cảm thấy nếu không có Tuyên Hằng Nghị sẽ như thế nào, hiện giờ lại không chấp nhận được nếu hắn xảy ra bất cứ chuyện gì.

Vì thế Trang Tử Trúc lại hỏi : « Đao dùng có bị gỉ sắt không ? »

Tuyên Hằng Nghị đáp : « Không có. »

Trang Tử Trúc cũng cảm thấy chính mình nhất thời suy diễn lung tung, đao mà Hoàng Đế sử dụng sao có thể bị gỉ được chứ ? Nhưng Trang Tử Trúc vẫn không yên tâm, quở trách : « Bệ hạ, long thể là trên hết, không có việc gì đi tước gỗ làm chi ? »

Tuy rằng bị khiển trách nhưng Tuyên Hằng Nghị lại không chịu được Trang Tử Trúc vì mình mà tức giận khó chịu trong lòng cho nên liền bảo đảm : « Về sau sẽ không, lần này chỉ nhất thời không khống chế được nên mới bị cắt trúng. »

Trang Tử Trúc thấy hắn biết nhận sai, lại không thể không mềm lòng : « Về sau bệ hạ muốn làm liền làm nhưng ít ra phải đeo bao tay bảo đảm an toàn, dù cho có bị thương cũng dễ rửa sạch... Ta ngữ khí không đúng, nhất thời vượt quy củ, mong bệ hạ thứ tội. »

Tuyên Hằng Nghị vội vàng dỗ dành nói : « Tiểu Trúc có tội gì ? Là do ta không đúng, khiến Tiểu Trúc tức giận. Muốn đánh muốn phạt đều tùy ngươi. »

Trang Tử Trúc không muốn đi phạt Hoàng Đế nhưng Hoàng Đế đều đã chủ động chịu phạt rồi, Trang Tử Trúc trầm ngâm một chút liền ném tay Tuyên Hằng Nghị trở về, nói : « Nam nhân cùng ca nhi thụ thụ bất thân, bệ hạ còn hại ta vượt rào. »

Tuyên Hằng Nghị vô cùng cẩn thận quan sát sắc mặt Trang Tử Trúc nhưng cũng không nhìn ra cái gì, đành phải nói : « Đại hôn rồi liền không tính là vượt rào, đến lúc đó Tiểu Trúc muốn sờ bao lâu đều được. »

Trang Tử Trúc tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn xem lời này, y là sờ tay cuồng ma sao ?

Đột nhiên Tuyên Hằng Nghị phát giác tự mình nói sai, giơ tay liền tự vả miệng, dùng sức rất lớn, phát ra tiếng vang bạch bạch. Trang Tử Trúc lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nói : « Nói phải lấy long thể làm trọng, bệ hạ đang làm cái gì đây ? »

Tuyên Hằng Nghị nhanh chóng hạ tay xuống, đang muốn mở miệng xin lỗi, Trang Tử Trúc liền nói : « Năm ngày, nếu bệ hạ bị thương ở miệng cũng đừng nói chuyện với ta. Nếu bệ hạ bị thương ở tay, ta cũng sẽ không chạm vào tay áo của ngài. »

« Tiểu Trúc... » Loại hình phạt này quá tàn khốc, Tuyển Hằng Nghị muốn cầu tình, lại giơ tay kéo kéo tay áo Trang Tử Trúc.

Trang Tử Trúc đem tay áo đang bị nắm kéo trở về, nói : « Lại phạt thêm một ngày. »

Tuyên Hằng Nghị : « ... »

Trang Tử Trúc lo lắng cho thân thể của hắn, trong lòng Tuyên Hằng Nghị vô cùng ngọt ngào, bị phạt cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng hắn lại chọc Trang Tử Trúc đến vừa thẹn vừa giận, Tuyên Hằng Nghị không biết nói gì chỉ cảm thấy đau lòng.

Mà thị vệ vây quanh bên ngoài xe ngựa đều có võ nghệ cao cường, tai mắt tinh thông, đều mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang thật mạnh bên trong xe ngựa.

Đầu tiên là thanh âm tức giận của Trang đại nhân, sau một lát lại nghe thanh âm xin tha thứ của thánh thượng bọn họ, còn có tiếng vang bạch bạch, sau đó lại không còn tiếng gì nữa. Bên trong xe ngựa đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì ? Chờ đến trước phủ Trưởng công chúa, Trang đại nhân nghênh ngang bước ra, thánh thượng bọn họ lại ngồi thật lâu bên trong xe ngựa.

Bọn thị vệ từng người lắc đầu, không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Tuy là Trang Tử Trúc phạt Tuyên Hằng Nghị không được nói chuyện với y nhưng Trang Tử Trúc cũng không có phạt chính mình. Khi xe ngựa đã dừng trước phủ Trưởng công chúa, Trang Tử Trúc nghĩ vẫn nên tránh làm chuyện khiến mọi người hiểu lầm cho nên liền cùng Tuyên Hằng Nghị tạm thời cáo biệt, người trước người sau đi vào trong phủ.

Cổng lớn phủ Trưởng công chúa đã sớm có hạ nhân đứng chờ tiếp đãi khách quý, sau khi hồi báo tên tuổi, Trang Tử Trúc còn chưa đi đến Vinh An Đường – nơi tiếp khách đã thấy Trưởng công chúa chống quải trượng vội vàng từ Vinh An Đường đi ra đón y. Hai cháu trai ca nhi chưa xuất giá của Trưởng công chúa là Hoắc Ngưng Thanh cùng Hoắc Ngưng Khiết bước nhanh đuổi kịp, một trái một phải nâng lấy hắn.

Trang Tử Trúc cũng bước nhanh lên đón, hành lễ mới nói : « Hôm nay là tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa, có chuyện gì mà khiến người phải vội vàng như thế ? »

Trưởng công chúa lại cười nói : « Hoàng Hậu tự thân giá lâm đến mừng thọ lão thân, đương nhiên lão thân phải ra cửa tiếp đón rồi ! »

Hoắc Ngưng Thanh cũng nói : « Sáng sớm tổ mẫu đã đứng ở cửa chờ đại nhân, nhưng vừa rồi có việc gấp nên mới... »

Trang Tử Trúc vạn phần ngượng ngùng, đỡ Trưởng công chúa đi vào trong phòng, vội nói : « Không được, Trưởng công chúa chính là trưởng bối của vi thần sao có thể làm phiền người tự mình đi ra nghênh đón chứ ? Người nên ngồi trong phòng chờ vi thần đến mừng thọ mới đúng. »

Trưởng công chúa được đỡ đi vào, cười ha hả nhận lấy quà mừng thọ của Trang Tử Trúc. Chúng khách quý đều có thể nhìn thấy, tuy rằng Xương Nhạc huyện chủ bị biếm lưu đày nhưng Trưởng công chúa cùng Trang Tử Trúc vẫn còn có thể vui vẻ hòa thuận như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tuy nói Xương Nhạc huyện chủ là tự làm bậy không thể sống nhưng nếu hắn không đắc tội với Trang Tử Trúc thì sao có thể bị tra xét đến chuyện cũ năm xưa, sao có thể bị phát hiện đã ám hại nhiều mạng người, rồi từ đó bị xử lý theo quốc pháp ? Suy bụng ta ra bụng người, cho dù Trang Tử Trúc đã từng giúp đỡ cầu tình thì bọn họ cũng không thể giống như Trưởng công chúa thị phi rõ ràng như vậy được. Bề ngoài đương nhiên có thể ghi nhớ cảm tạ ân giúp đỡ nhưng thiệt tình thực lòng mà kính trọng người đã gián tiếp liên lụy khiến ca nhi nhà mình bị đưa đi lưu đày thì rất khó có được người nào.

Tuy nhóm phu nhân ca nhi trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn là khen Trang Tử Trúc không dứt miệng, cả đám vây lấy Trang Tử Trúc tựa như chúng tinh củng nguyệt (*) vậy, thiếu chút nữa đã quên mất Trưởng công chúa mới là vai chính của tiệc mừng hôm nay.

(*) Chúng tinh củng nguyệt : một đám sao vây quanh mặt trăng, giống như một đám người vây quanh một ai đó, xem người đó như là một nhân vật quan trọng mà nâng lên cung phụng.

Vẫn là nhờ Trang Tử Trúc vài lần kéo đề tài trở về, cảm giác tồn tại của Trưởng công chúa mới mạnh lên một chút.

Nhìn các phu nhân còn nhiệt tình hơn trước đây, Trang Tử Trúc cũng hiểu được ngụ ý bên trong đó cho nên luôn âm thầm nhắc nhở bản thân không thể vì vậy mà tự cao. Y không chỉ là Hoàng Hậu tương lai mà còn là một quan viên triều đình, chức quan của y so với phu quân của nhóm phu nhân này có lẽ còn cao hơn rất nhiều. Thậm chí cũng có không ít các thiếu gia ăn chơi trác táng, ăn không ngồi rồi nhưng có tay nghề tốt mới tham gia tuyển chọn vào làm trong Sở Vật Lý, như vậy tính ra thì Trang Tử Trúc còn là cấp trên của con cái không ít phu nhân có mặt ở đây.

Có một số phu nhân đến a dua nịnh hót, hỏi con trai nhà mình có biểu hiện như thế nào. Trang Tử Trúc nhớ tới tác phẩm của bọn họ cũng nói một hai câu khen ngợi khiến các phu nhân đều vô cùng cao hứng.

Có thể được tuyển chọn vào tuyến đầu Sở Vật Lý đều có chỗ nên tán thưởng. Vì thế Trang Tử Trúc vừa nói, các phu nhân đều thay con trai quen thói ăn chơi trác táng nhà mình vui vẻ, cuối cùng bọn chúng cũng có chút tiền đồ, không cần phải chơi bời khắp nơi nữa. Hơn nữa, nơi làm việc chính là tuyến đầu của Sở Vật Lý, do Thiên Cơ đại học sĩ cũng chính là Hoàng Hậu tương lai quản lý, nói không chừng còn có thể đi theo học hỏi Hoàng Hậu làm ra vài sản phẩm giúp cho dân giàu nước mạnh, tạo phúc bá tánh, vang danh sử sách, các phu nhân sao mà không vui cho được ?

Nói chuyện cùng các phu nhân một lát, Trang Tử Trúc lại dẫn đề tài trở lại trên người Trưởng công chúa. Chẳng qua lúc này Trưởng công chúa lại muốn ra cửa, bởi vì có hạ nhân chạy vào thông báo, Tuyên Hằng Nghị đến mừng thọ.

Mọi người ở đây đều không ngăn được mà nghĩ, Đế Hậu hai người đều tự mình đến mừng thọ Trưởng công chúa, xem ra cho dù ca nhi nhà Trưởng công chúa phạm sai nhưng vẫn nhận được thánh sủng như cũ !

Hôn sự của hai vị cháu trai nhà Trưởng công chúa cũng có thể suy xét lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net