Chương 226 - 228: Muốn Thời Gian Quay Ngược Lại (1-3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Trung từ chính điện đi ra, đi tới trước cửa Vị Ương cung, trên mặt không khỏi hiện lên chút không kiên nhẫn. Sinh tử của Dao phi như chỉ mành treo chuông, đế vương lòng nóng như lửa đốt, đám nữ nhân không biết sống chết này vậy mà còn dám ở ngoài điện lớn tiếng xôn xao. “Các vị nương nương.” Lưu Trung tượng trưng cúi đầu, “Lão nô xin khuyên các vị nương nương vẫn nên chớ nóng nảy, thành tâm vì Dao phi nương nương cầu phúc, lỡ như mẫu tử Dao phi có chuyện không hay xảy ra, hoàng thượng chỉ sợ giận lây sang các vị nương nương.”
Tức thì, tiếng động lớn tiếng ồn ào liền biến mất không thấy. Các nữ nhân an phận quỳ trên mặt đất, mặc dù cũng không thiệt tình cầu nguyện trời xanh, nhưng ít ra nhìn qua cũng có chút bộ dáng. Mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong Vị Ương cung lại chưa từng truyền ra động tĩnh gì. Một quỳ này là mấy canh giờ, hậu cung đều là nữ nhân được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được loại khổ này, có khối người té xỉu. Nhưng đế vương vẫn chưa hạ chỉ cho phép bất kỳ ai rời đi, cho dù ngất cũng chỉ có thể do thị nữ bên cạnh nâng dậy, tiếp tục quỳ ngoài điện.
Loáng cái đèn hoa đã lên, chúng nữ nhân khuôn mặt tinh xảo sớm đã mất đi lớp trang điểm, một đám chật vật không chịu nổi. Sở Uyển cùng Tiết Oánh cầm đầu cũng không khá hơn chút nào. Tiết Oánh lau mồ hôi lạnh dưới cằm, cật lực hoạt động thân hình, hướng Lưu Trung nói, “Lưu tổng quản, hoàng thượng có chỉ rõ chúng ta phải quỳ tới khi nào không?”
“Thánh ý đã vô cùng rõ ràng, đương nhiên là quỳ đến khi Dao phi cùng long tự trong bụng bình an.”
“Nếu như Dao phi một ngày không tỉnh, chúng ta quỳ một ngày, nếu như Dao phi mười ngày không tỉnh, chẳng lẽ chúng ta liền không ăn không uống quỳ suốt mười ngày sao? Dao phi độ qua kiếp nạn này, chúng ta chỉ sợ đều chết cả.” Bàn tay Tiết Oánh gắt gao che ngực, quỳ cả một buổi chiều, nàng một nữ tử văn nhược sớm vô cảm.
Lưu Trung khom người cúi đầu, trên mặt mang theo vài phần không biết làm sao. “Thánh chỉ chính là như vậy, lão nô cũng bất lực. Nhưng Dao phi nương nương người hiền có trời phù hộ, tất nhiên sẽ bình an tỉnh lại.”
Trong Vị Ương cung, Quân Ninh cương trực đứng ở ngoài phòng, cách đó không xa, bên bàn đá trong vườn, tặc công cùng tặc bà ngồi đối diện nhau, uống trà xanh do cung nhân dâng lên. Trên khuôn mặt già nua của tặc bà có hơi chút lo lắng.
“Ngay cả bà cũng không nắm chắc bảo trụ được hài tử của Dao nha đầu?”
Tặc bà bất đắc dĩ lắc đầu, “Lúc sinh Ninh Nhi thân thể đã bị thương vẫn chưa được điều dưỡng tốt, vốn không thích hợp lại thai nghén. Đoàn lang băm trong cung lại cho nàng uống thuốc dễ thụ thai.”
Tặc công hừ nở nụ cười, tiếp lời nói, “Việc này trách không được ngự y, nếu Diễm Nhi không có loại tâm tư này, ngự y nào dám tự tiện chủ trương.”
Tặc bà lại một tiếng thở dài, “Diễm Nhi đứa nhỏ này thuở nhỏ sống trong cừu hận, lại làm sao hiểu được làm thế nào để yêu một người. Hiện giờ yêu nhau, lại tìm không ra biện pháp, ngược lại lần lượt tổn thương Dao nha đầu.”
“Nha đầu kia thật quật cường, trải qua chuyện này, chỉ sợ thật sự thương tâm, muốn hợp lại lại càng khó thêm khó, thật sự là một đôi oan gia.” Tặc công khẽ đặt tách trà lên bàn, sau đó đứng dậy, “Tiểu tử Quân Ninh kia cũng đứng một đêm, lão nhân ta đưa y trở về phòng nghỉ ngơi, nếu không Dao nha đầu không có việc gì, y ngược lại ngã bệnh.”
Tặc bà vẫn ngồi tại chỗ như cũ, chỉ thấy lão nhân nhà mình đi đến bên người Quân Ninh, cùng y nói vài câu, liền ra tay điểm huyệt đạo của hài tử kia, khiêng y đi. Lão bà tử bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Một chỗ khác, trong phòng, chỉ có hai người Sở Diễm cùng Thiên Dao. Hắn ôm chặt nàng, tựa vào trên nệm êm, may mà máu đã ngừng. Sở Diễm tự tay giúp nàng thay váy trắng sạch sẽ, trên giường nệm êm mềm mại trải da bạch hổ, trên người Thiên Dao đắp chăn gấm minh hoàng mới tinh.
“Còn đau không?” Hắn ôn nhuận hỏi.
Lông mi dài của Thiên Dao hơi hơi rung động, một cặp mắt sáng mờ mịt nhìn cột nhà chạm rỗng khắc hoa trên đỉnh đầu. Trong thuốc của tặc bà có thêm vị thuốc an thần, mà Thiên Dao không biết vì sao lại vẫn thanh tỉnh như cũ như vậy. Chỉ là vẫn trầm mặc, bất luận Sở Diễm nói với nàng cái gì, làm cái gì, nàng cũng như búp bê, thờ ơ.
“Nếu có thể thay nàng chịu đau, thì tốt bao nhiêu.” Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve trán nàng, chạm phải là mồ hôi ẩm ướt. Ngực hắn hơi đau, cúi đầu trằn trọc khẽ hôn lên môi nàng. Thân thể nàng còn đang hơi run rẩy, nàng đau, hắn biết, thậm chí, còn đau hơn so với nàng.
“Dao Nhi đừng sợ, ta sẽ vẫn ở bên cạnh nàng.” Hắn dán bên tai nàng nỉ non, giọng nói khẽ khàn khàn.
Chỉ cần qua một ngày một đêm không chảy máu, hài tử mới xem như bảo trụ được. Một ngày một đêm dài dằng dặc này, đối với hai người bọn họ liền giống như trải qua cả một đời. Nàng không nói một lời, Sở Diễm lại đứt quãng nỉ non.
“Ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng…” Hắn nhíu mi tâm lại, có chút đăm chiêu, lại giống như rơi vào trong hồi ức sâu thẳm không cách nào tự thoát ra. Lần đầu tiên, lần đầu tiên chân chính nhìn thấy nàng là lúc thánh chỉ phong phi truyền tới, hắn ở điện Thái Hòa tạ ơn phụ hoàng. Khi đó, Thiên Dao quỳ gối bên người hắn, đạm mạc như nước suối trong khe núi.
“Chỉ một cái ngoái đầu không lưu tâm nhìn lại, ta lập tức nghĩ tới, trên thế gian này làm sao có thể có nữ tử mỹ lệ như thế, tinh thuần như nước.” Nhớ đến đây, Sở Diễm nhàn nhạt nhếch khóe môi. Khi đó, nàng mới 16 tuổi, giống như nữ hài, mà khí chất thanh thanh lãnh lãnh nhưng lại không để cho người bỏ qua.
“Lúc ấy ta liền có một loại dự cảm, nàng nhất định sẽ trở thành kiếp nạn của ta.” Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đặt ở trên môi ôn nhu hôn. Khi đó, Văn đế không cho phép hắn yêu, lại sắc phong một nữ tử tuyệt thế khuynh thành như vậy làm Thái tử phi, trong khoảng thời gian ngắn đích xác khiến cho hắn có chút không hiểu, thậm chí, ngầm đoán tâm tư phụ hoàng. Lúc ấy cũng từng nghĩ tới, đây có thể chỉ là một chút thăm dò, hắn tự nhiên sẽ không vì sắc đẹp động lòng. Thế cho nên, mượn cái chết của Doãn Hàm U muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Sở Diễm bắt đắc dĩ cười khổ, nếu như biết có ngày hôm nay canh cánh trong lòng, đau triệt nội tâm, lúc ấy chẳng bằng quyết tuyệt xử tử nàng. Mà hiện giờ, nàng đã trở thành nhược điểm trí mạng của hắn.
Trong mắt Thiên Dao có chút xúc động, một mảnh sương mù hơi nước dâng lên, lại vẫn đạm mạc như cũ, cũng trầm mặc.
“Về sau, nhìn nàng lần lượt vì ta vào sinh ra tử… Trên thế gian làm sao có thể có người ngốc như nàng vậy chứ, kiên trinh mà cố chấp như vậy.” Sở Diễm áp trán lên trán nàng, mắt phượng khép lại, lại cảm nhận được có một giọt nước mắt băng lãnh xẹt qua mặt. Hắn biết, Thiên Dao đang khóc. Nước mắt nàng mặn chát ngấm vào làn môi ấm lạnh, hắn tiếp tục nói, “Khi đó, đã không nên mềm lòng với nàng. Nếu không có yêu…”
Nếu không yêu nàng, làm sao có thể không nỡ buông tay. Hắn yêu nàng, lại không biết nên lấy phương thức nào mới có thể không để nàng bị thương tổn. Những gì hắn cho nàng, nàng hết thảy đều không thích, tình yêu hắn cho nàng, hứa hẹn cho nàng, để nàng là duy nhất, nàng lại vẫn như cũ không vui vẻ. Mà nàng không vui, hắn làm sao có thể dễ chịu.
“Dao Nhi, cùng ta trò chuyện được không? Dù cho chỉ có một câu, cho dù nói nàng hận ta!” Hắn chuyển tư thế, ôm nàng ngồi ở trên đầu gối, mà Thiên Dao tùy ý hắn bài bố, trước sau cũng không chịu mở miệng. Hắn lại không cách nào bắt buộc nàng, chỉ có thể bất lực thở dài.
Những năm gần đây, chống đỡ hắn sống tiếp chính là cừu hận, trong mắt hắn chỉ có ngôi vị hoàng đế băng lãnh cao cao tại thượng. Mà Thiên Dao xuất hiện, khiến cho hắn trở tay không kịp. Nam nhân tuyệt tình nhất gặp tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, hắn muốn nắm chặt, lại lần lượt bị đâm cho đầu rơi máu chảy. Hắn làm sao lại không đau.
Thân thể Thiên Dao từ từ mềm mại trong ngực hắn, hắn cảm giác được biến hóa của nàng, thân thể không đau đớn run rẩy nữa, hai gò má cũng khôi phục chút hồng hào, không trắng xanh làm cho người ta sợ hãi. Mãi đến buổi trưa ngày thứ hai, Thiên Dao không còn chảy máu nữa. Chỉ là, thân thể của nàng rất lạnh, hắn lại không cách nào sưởi ấm nàng.
Sau giờ ngọ, tặc bà đẩy cửa vào, ánh vào mắt là một đôi bích nhân, Thiên Dao thần tình lạnh lùng mà Sở Diễm có hơi chút tái nhợt chật vật. Bà ở bên giường dừng bước, đầu ngón tay đặt lên mạch Thiên Dao, một lúc sau mới buông ra.
“Sư mẫu, Dao Nhi như thế nào? Hài tử có giữ được không?” Sở Diễm vội vàng hỏi.
“Chuyển biến tốt đẹp chút, bây giờ vẫn chưa cách nào xác định, chỉ có thể nói còn có một tia hy vọng.” Tặc bà cầm bàn tay băng lãnh của Thiên Dao, khẽ vuốt hai lần giống như an ủi, lại mở miệng nói với Sở Diễm, “Ngươi cũng nên đi nghỉ đi, cứ như vậy ở bên cạnh nàng cũng không thay đổi được gì, ngược lại sẽ khiến thân thể suy sụp. Ngươi cũng không phải làm bằng sắt.”
Sở Diễm cười, ý cười hơi có chút chua xót. “Trẫm còn chịu đựng được.” Hắn khẽ rũ mắt, một lát sau lại nói, “Bên cạnh nàng như vậy, trẫm mới có thể an tâm.”
“Ừ.” Tặc bà khuyên không được, cũng không ép buộc. Tựa hồ nhớ tới cái gì, mở miệng lần nữa, “Những nữ nhân ngoài điện này cũng quỳ cả một đêm, đều là thân thể quý giá, làm sao chịu được khổ như vậy, kêu các nàng về đi, nếu như còn quỳ như vậy chỉ sợ gây họa chết người.”
Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, mắt phượng hiện lên một tia ngoan độc. “Bất quá là tự làm tự chịu, nếu như các nàng không có ý hại người cũng sẽ không bị vạ lây.”
Tặc bà nhíu mi tâm, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người Thiên Dao. Chỉ thấy nàng vẫn nhắm mắt, tuyết nhan an tường. Nhưng Sở Diễm cùng tặc bà hai người đều biết nàng vẫn chưa ngủ say, chỉ muốn trốn tránh mà thôi.
“Có tra ra được chân tướng hung thủ mưu hại Dao nha đầu?”
Đôi mắt đen của Sở Diễm lạnh lẽo âm u vài phần, khẽ lắc đầu, “Xích Diễm đã đi thăm dò, nữ nhân hậu cung tuy nhiều, nhưng có lá gan, lại có tâm cơ cùng năng lực cũng không nhiều. Không bao lâu nữa sẽ tra ra được.”
“Ngươi tính toán xử trí như thế nào?” Tặc bà tiếp tục hỏi.
Sở Diễm vẫn chưa trả lời, mà bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt, thậm chí tạo ra tiếng xương vang răng rắc. Xử trí như thế nào? Hắn hận không thể xé nát nàng ta ra.
Trải qua một ngày một đêm dài dằng dặc, thai tượng của Thiên Dao rốt cục ổn định lại. Trong Vị Ương cung tầng tầng trấn giữ, có thể tiếp sát Vị Ương cung không quá năm người, mà cho dù là ai, muốn đi vào, ngự y sẽ từ trong ra ngoài kiểm tra một phen, tránh cho phát sinh sự kiện tương tự một lần nữa.
Mà Thiên Dao đối với việc này lại bàng quan, nàng càng trở nên trầm mặc. Ngoại trừ Quân Ninh đến thăm nàng khi đó, thỉnh thoảng sẽ cùng y nói đôi câu, còn lại đều ngơ ngác ngó ra ngoài cửa sổ trầm mặc.
Trong Ngự thư phòng, Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, Xích Diễm khom người cúi đầu trước người hắn, trầm giọng hồi bẩm.
“Mấy ngày gần đây người tiếp cận qua nương nương từng cái đều đã tra qua, xạ hương là dính trên người quận chúa Minh Châu. Thuộc hạ sai người kiểm tra gian phòng của quận chúa, trong tủ áo của quận chúa những y phục khác hoặc ít hoặc nhiều cũng bị lây dính một chút phấn xạ hương. Nếu không phát hiện đúng lúc, tiếp tục kéo dài, thân thể quận chúa chỉ sợ cũng chịu chút tổn thương.”
Sở Diễm cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng. “Cung nhân hầu hạ Thẩm Huệ đều tỉ mỉ chọn lựa, không ai có lá gan lớn như vậy dám bôi dược lên y phục của nàng, chỉ sợ thứ kia có lai lịch khác đi.”
“Đúng là như vậy.” Xích Diễm gật đầu, “Thuộc hạ tra vấn từng người trong cung quận chúa, lại không thu hoạch được gì, vì thế, liền kiểm tra thực hư mấy thứ quận chúa tiếp xúc thường ngày, mới phát hiện bộ lông sủng vật Tiểu Tuyết của quận chúa dính rất nhiều phấn xạ hương. Lại hỏi cung nhân từng người một, kiểm tra rõ ràng nơi ngày thường quận chúa hay đi qua nhất, hóa ra là rừng đào ở Ngự hoa viên. Trên cỏ bị người vẩy rất nhiều xạ hương, bởi vì bột phấn xạ hương tinh mịn, rất khó bị phát hiện, lại trong bụi cỏ thấp bé, người rất khó tiếp xúc, chỉ có súc vật Tiểu Tuyết kia thường xuyên lăn lộn trong cỏ mới dính nhiều. Quận chúa Huệ Nhi thích ôm Tiểu Tuyết, liền bị xạ hương dính ở trên người, thế cho nên mới truyền tới trên người nương nương, quả nhiên khó lòng phòng bị.”
Sở Diễm lạnh lùng không nói, mắt phượng xen lẫn băng sương ngưng kết. Quả nhiên tâm cơ thật ngoan độc, hắn trái lại không biết, giữa hậu cung của hắn lại vẫn có nữ nhân tinh tế tàn nhẫn như vậy.
“Trẫm nhớ rõ sư mẫu nói qua mùi tanh của huyết yến thúc động dược tính của xạ hương. Dao Nhi cũng không thích tổ yến, gần đây nôn rất nhiều, chịu không nổi mùi tanh của huyết yến. Ngự thiện phòng đương nhiên sẽ hiểu điều đó, như thế nào lại đưa huyết yến tới?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, huyết yến không phải Ngự thiện phòng chuẩn bị, mà là… Kỳ quý phi sai người đưa vào Vị Ương cung.” Xích Diễm thăm dò trả lời, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đánh giá phản ứng đế vương. Dù sao, trong năm năm qua, Kỳ phi nhận hết vinh sủng, Xích Diễm trong thời gian ngắn cũng đoán không ra tâm tư đế vương.
“Là nàng ta?” Sở Diễm hừ lạnh, hắn ngược lại thật sự coi thường sự sáng suốt gan dạ của nàng.
“Có lẽ, chỉ là trùng hợp mà thôi, Kỳ phi có lẽ chỉ là có lòng tốt mà làm chuyện xấu.”
“Trẫm mặc kệ nàng là hữu tâm hay vô ý, tổn thương Dao Nhi cùng hài tử trong bụng, tội này của nàng ta nên chém. Tiếp tục điều tra, trẫm không cho phép có cá lọt lưới.”
“Tuân lệnh.” Xích Diễm khom người lĩnh mệnh, chậm rãi thối lui ra ngoài.

Sắc trời dần tàn, trong Vị Ương cung một mảnh yên lặng. Sở Diễm khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, an tĩnh ngóng nhìn bóng dáng Thiên Dao thon dài chiếu trên khung cửa. Mấy ngày nay, nàng không gặp hắn, hắn cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt nàng, nhưng tiếp tục như vậy, chung quy không phải kế lâu dài.
Tiếng đóng cửa ‘cọt kẹt’ vang lên, cửa phòng bị người từ trong đẩy ra, Quân Ninh toàn thân cẩm bào màu tím nhạt từ trong phòng đi ra, ánh mắt an tĩnh rơi vào trên người Sở Diễm, thấp giọng gọi một tiếng, ‘Phụ hoàng.’ May mà sự việc vẫn chưa ảnh hưởng tới tình cảm phụ tử trong lúc đó, Quân Ninh đối với Sở Diễm trước sau như một.
Sở Diễm khẽ gật đầu, mở miệng nói, “Mẫu thân con hôm nay thế nào?”
Sắc mặt Quân Ninh ảm đạm vài phần, thẳng thắn nói, “Không tốt, ăn rất ít, nói lại càng ít.”
Trên mặt Sở Diễm cũng nhiễm chút u sầu, “Ngày mai để cho Ngự thiện phòng đổi chút rau xanh, có thể là đồ ăn không hợp khẩu vị đi.”
“Phụ hoàng trong lòng biết rõ, mẫu thân có khúc mắc.” Quân Ninh nhấp môi mở miệng lần nữa, “Người đi thăm mẫu thân một chút đi, tổng không thể cứ giằng co như vậy, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông.”
Sở Diễm bất đắc dĩ cười khổ, “Nàng không muốn nhìn thấy trẫm, hà tất phải trêu chọc nàng phiền não. Trẫm như vậy bảo vệ nàng là được rồi, con sớm đi nghỉ đi, ngày mai còn phải vào triều.”
Quân Ninh nhạt giọng đáp lại, không nhiều lời, trong mắt lại tràn đầy lo lắng. Mẫu thân cả ngày phiền muộn không vui, mà phụ thân lại cố chấp hàng đêm chờ đợi như vậy. Vào ban ngày bận việc triều chính, đêm lại không thể say giấc, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi là có máu có thịt. Y bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, lại chỉ có thể xoay người rời đi.

Song cửa sổ nửa mở rộng, trong phòng cực kỳ an tĩnh, Sở Diễm nửa tựa vào cạnh cửa sổ, như thường ngày an tĩnh thủ hộ.
Lại đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ, ngực hắn cả kinh, không chút cố kỵ xoay người phá cửa phòng.
Trong phòng, Thiên Dao ngã ngồi dưới đất, tách bằng gốm sứ vỡ vụn trên đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của nàng tràn ngập bất đắc dĩ. Nàng bất quá khát nước muốn uống nước, lại nhất thời vô ý ngã sấp xuống, may mà nhanh chóng bảo vệ bụng dưới, hài tử trong bụng vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Sở Diễm ba chân bốn cẳng đi tới trước người nàng, duỗi cánh tay ôm nàng từ mặt đất lạnh lẽo lên, ôn nhu ôm trở về giường, cũng khẩn trương kiểm tra thân thể của nàng. “Có bị thương ở đâu không? Muốn cái gì cứ phân phó tỳ nữ là được, như vậy nguy hiểm thế nào.”
Hắn ngồi xuống bên người nàng, bàn tay to ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ băng lãnh của nàng. Hai gò má Thiên Dao vẫn như cũ có chút tái nhợt, may mà cũng không có bị thương. Lúc này, Yêu Nguyệt nghe tiếng đi tới, thấy mảnh sứ vỡ vụn trên đất, cuống quít lệnh thị nữ thu thập, lại lần nữa dâng trà nóng cho nàng.
“Để trẫm.” Sở Diễm tiếp nhận tách trà nóng, thử độ ấm xong mới đưa tới bên môi Thiên Dao.
Thiên Dao thuận theo uống, lại trước sau như một vẫn duy trì trầm mặc. Bọn thị nữ thu thập thỏa đáng xong liền thối lui ra ngoài dưới sự dẫn dắt của Yêu Nguyệt. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Diễm cùng Thiên Dao. Hắn nếu vào được, đương nhiên cũng không có lý do gì lại đi ra, liền ngồi bên giường nàng, an tĩnh thủ hộ nàng.
Ánh mắt Thiên Dao đạm mạc như nước, tự mình ngồi dậy, tựa vào song cửa sổ bên cạnh, quanh thân tỏa ra băng lãnh người sống chớ lại gần, rõ ràng vẫn cùng hắn duy trì khoảng cách an toàn. Sau đó ôm tỳ bà bên bàn trà qua, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển trên dây đàn. Một khúc ‘Kinh Lôi’ hùng vĩ trào dâng phá tan đêm yên tĩnh. Giai điệu súc tích không khỏi làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, khép hờ hai mắt mơ hồ nghe thấy tiếng đánh giáp lá cà, đao quang kiếm ảnh.
Mà một khúc kết thúc, Thiên Dao lại không có tí ti ý dừng lại, liên tục gảy đàn không ngừng mãi đến Sở Diễm chau chặt mày kiếm, tuấn nhan lãnh trầm một mảnh. Hắn đứng dậy đi tới trước người nàng, một tay chế trụ cổ tay nàng, lực đạo không nhẹ. Mà Thiên Dao liền tùy ý hắn nắm chặt tay, không vùng vẫy, nhưng cũng không đáp ứng. Trong lòng vẫn như cũ ôm tỳ bà băng lãnh, tư thế kia, chỉ cần hắn buông tay, nàng liền tiếp tục gảy đàn. Đầu ngón tay xanh miết đã nhiễm vết máu loang lỗ. Nàng lại dùng phương thức quyết tuyệt như vậy bức bách hắn rời đi.
“Thẩm Thiên Dao, nàng như vậy là oán hận ta sao?” Hắn gầm nhẹ một tiếng, mắt phượng tuyệt mỹ một mảnh thê lãnh.
Thiên Dao không nói, dùng lực bỏ ra kiềm chế của hắn. Đầu ngón tay lại chạm lên dây đàn băng lãnh. Từ đầu tới cuối, toàn bộ đều coi như Sở Diễm một mình tự diễn, mà nàng chưa bao giờ từng tham dự trong đó, chỉ là rơi vào thế giới của chính mình.
“Thẩm Thiên Dao!” Hắn lại nắm chặt cánh tay nàng, ánh mắt thâm thúy trực tiếp thăm dò vào trong đáy mắt trong suốt của nàng.
Thiên Dao lạnh lùng, cố chấp lặp lại động tác, tránh thoát hắn, sau đó chạm đến dây đàn, giọt máu diễm lệ lây dính trên dây đàn băng lãnh, tản ra màu máu. Bây giờ, Sở Diễm hoàn toàn bị chọc giận, hắn túm lấy bạch ngọc tỳ bà trong tay nàng, mạnh mẽ quăng trên đất, ‘xoảng’ một tiếng, thân cầm vỡ thành hai.
Không khí nháy mắt băng lãnh tới cực điểm.
Thân thể Thiên Dao cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt ngu ngơ rơi vào trên thân cầm bị gãy, hơi nước dần dần ngưng tụ trong mắt. Nàng ngập ngừng động đậy thân thể, ngã ngồi dưới đất, bàn tay run rẩy chạm đến thân cầm, nước mắt giọt lớn theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống.
Bạch ngọc tỳ bà là di vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho nàng, lúc ôm tỳ bà liền giống như chạm vào nhiệt độ mẫu thân lưu lại, mà hiện giờ, một chút nhớ nhung sau cùng đều bị Sở Diễm đập nát.
Sở Diễm tự nhiên không biết nguyên do trong đó, nhưng chỉ đơn giản nhìn phản ứng của Thiên Dao liền biết tỳ bà này không đơn giản chỉ là vật vô giá. “Dao Nhi.” Hắn chậm lời lại, vẫn như cũ không có được đáp lại của nàng.
Thiên Dao nửa quỳ trước bạch ngọc tỳ bà, muốn nhặt tỳ bà lên lại phát hiện toàn bộ bất quá là phí công. Nàng lại cố chấp giống đứa bé, lòng bàn tay non mềm bị ngọc phiến vỡ vụn cắt phải, vết máu loang lỗ rơi trên thân cầm bạch ngọc, đau đớn mắt cùng trái tim Sở Diễm.
“Dao Nhi, đừng như vậy.” Hắn vươn cánh tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, vây thân thể băng lãnh của nàng trong ngực, “Dao Nhi, tỳ bà đã vỡ, ta đưa cái giống như đúc cho nàng, có được hay không?”
“Ngươi đưa?” Thiên Dao cười lạnh, ra sức tránh thoát ôm ấp của hắn. “Nó là di vật của mẫu thân ta, là thứ duy nhất mẫu thân lưu lại cho ta, ngươi đền được sao?”
“Dao Nhi, thực xin lỗi, ta không biết…”
“A, ngươi không biết?” Thiên Dao châm chọc cười lạnh, lại một giọt lệ long lanh chảy xuống, “Sở Diễm, chuyện ngươi không biết nhiều lắm. Trên Thiên Sơn, ngươi không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net