Chương XIII:Hình phạt mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rein muội..." Thái Tử Phi khẽ gõ cửa rồi bước vào, nàng thấy đệ nhất kỳ nữ kia đang thêu gì đó lên mảnh lụa trắng, ghé mắt nhìn, đó là một đoá hoa hồng đỏ rất đẹp nhưng thứ nàng ấy chăm chú nhất không phải là bông hoa mà là hai cánh hoa rời, thời khắc đẹp nhất là khi hoa nở nhưng đoá hoa này đang tàn.

"Có phải là thế tử phi đã chết rồi không?"

Thiếu nữ tóc xanh đánh rơi cả kim thêu lẫn khăn xuống nền, nàng ngước nhìn đôi mắt kiên định của Lione, khẽ cười rồi gật đầu.

"Há?"

Rein gần như bất ngờ trước thái độ ngạc nhiên của công chúa Hoả Quốc, không phải nàng ấy vừa chắc đến mười mươi là Fine đã chết sao? Sao giờ lại có biểu cảm như không tin vào tai mình thế kia?

"Thật?" Dường như công chúa Lione đã quá sốc để có thể dùng hai từ trong một câu nói.

"Thật...muội ấy đã chết từ rất lâu rồi." Rein nhặt cái khăn lụa trải lên bàn, nàng miết tay trên đoá hoa, mỉm cười khi ngón tay trỏ chạm vào cánh hoa rời rạc. "Lione tỷ, bảo trọng."

"Hả?"

Công chúa Hoả Quốc vẫn giữ nguyên tình trạng mỗi câu một chữ nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc xanh mở cửa bước ra ngoài. Vừa ra khỏi đã có lưỡi kiếm kề cổ nàng. Quả nhiên là tính giam lỏng nàng nơi đây, điều khiến nàng không hiểu là đây lại là thanh kiếm đã đoạt mạng Fine, người canh giữ nàng không phải thế tử Shade, thanh kiếm này ở đây nghĩa là thế tử đang đứng ngay cạnh nàng.

"Ngươi nói Fine đã chết."

Rein thoáng nét hoảng sợ nhìn vào đôi mắt xanh màu biển của nam nhân ấy, quá lãnh khốc, đây không phải thế tử Shade, nàng đã từng chứng kiến đôi mắt này, chính là của tướng quân Shade trên chiến trường người một kiếm đoạt bảy mạng. Nam nhân này thực quá đáng sợ để đối diện.

"Ngài có thể tìm nữ nhi khác, Fine thực sự đã chết, chết dưới lưỡi kiếm của ngài, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, hai lần."

Đôi mắt ấy thay đổi, đồng tử long lên giận dữ, hắn ta biết rõ điều đó hơn bất cứ ai mà, đừng nổi giận thế chứ!

Thanh kiếm rơi xuống đất kêu leng xeng, âm thanh của tuyệt vọng. Rein cười thầm, hà cớ gì một nam nhân uy dũng văn võ toàn tài như thế phải luỵ tình một nữ nhi.

Rein nhặt thanh kiếm lên, tay nàng miết lấy phần trắng bạc của nó, kiếm này không mài lâu rồi, tên Thế Tử này thật đúng là luỵ mỹ nhân.

"Muội để xác thế tử phi ở đâu?" Lione bước ra nhìn thanh kiếm sáng loá trên tay Rein khẽ sợ.

"Ngài ấy đã chôn Fine tiểu muội từ lâu rồi mà." Rein mỉm cười nhìn đôi mắt của thế tử Shade, thôi chết rồi, nàng lỡ nói ra bí mật thiên đình rồi, phạm vào tam đại tội phải làm sao đây?

"Ngươi và thế tử phi đều là yêu quái đúng không?"

Có chút hụt hẫng, người đang tố cáo nàng đây mấy ngày trước còn nói yêu nàng, Rein chăm chăm nhìn thái tử Bright nhoẻn cười:

"Cáo tu luyện thành tinh, sau ngàn năm sẽ thành hồ ly. Ta đã tu luyện bằng đó năm, chắc cũng đã hoá tinh, sao cuối cùng lại là Thường Nga Tiên Tử nhỉ?"

Thanh kiếm trên tay nàng khẽ run, nàng quay đầu nhìn thái tử phi:

"Tỷ sẽ vượt qua được thôi...biết đâu tương lai của tỷ chính là Thường Nga trên cung trăng."

"Hồ ly! Ngươi đang lảm nhảm gì thế? Còn không mau bỏ kiếm xuống!"

Nghe chính lời mạt sát từ người mình yêu, sao không đau lòng cho được. Rein buông thanh kiếm bước đến ôm chầm lấy vị thái tử đương triều trước bao đôi mắt ngước nhìn.

"Nhược bằng vị quân vương năm đó ta gặp mà là chàng, ta đâu có bị gắn cho cái danh mỹ nhân phế phẩm của dương gian. Thái Bạch Tinh Quân chàng đúng là hồ ly mà."

Vòng tay của nàng vẫn siết chặt, thái tử điện hạ cũng không có phản ứng gì. Không ai xuất hiện hành động lạ, họ chỉ đứng yên đó nhìn, với những người kia, Rein là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, với phu thê thái tử...Rein là một thiếu nữ bị Ngọc Hoàng Đại Đế ghẻ lạnh chăng?

"Tại sao muội ấy chỉ mỉm cười là nhận được bao nhiêu vòng tay giúp đỡ còn ta dù có van xin cũng không kẻ nào để mắt tới? Bởi vậy ta đành chọn mãi mãi bị giam cầm nơi ấy, nơi có người duy nhất không quản lời đàm tiếu bảo vệ ta."

Vòng tay buông lỏng rồi tuột hẳn, Rein nằm đó bất động, mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi khẽ cười. Cuối cùng sau hàng thế kỷ nàng đã cảm nhận được khoảnh khắc trái tim ngừng đập, thật nhẹ nhõm làm sao cho một phiên bản lỗi của tạo hoá như nàng. Trên đời này dù có là nữ nhi được trăm ngàn người hay được chính Thượng Đế bảo vệ đi chăng nữa mà không có sức mạnh, không quyết đoán sống dựa vào nhan sắc thì đến cuối cùng vẫn bị thế gian vùi dập thành phế vật mà thôi. Nàng bỏ cuộc.

Khoé môi rỉ máu, thần tiên là bất tử bởi họ căn bản đã chết, Thường Nga Tiên Nữ muốn chết thì cứ chết như người thường thôi. Đệ nhất kỳ nữ tài mạo song toàn diễm lệ khuynh thành cắn lưỡi tự vẫn...

"Nếu Ngọc Hoàng Đại Đế không cho ta ở Thiên Giới lại càng không muốn ta ở dương gian thì ta đành xuống địa phủ kết bạn với Diêm Vương thôi."

--Thiên--đình--

"Thường Nga Tiên Nữ to gan! Cả ngươi cũng vậy nữa!" Ngọc Hoàng Đại Đế lần này trút giận lên Nhất tiếu khuynh thành, không vì nàng thì nữ tử ngài trân quý nhất đâu có hồ đồ như thế.

"Thường Nga Tiên Nữ phạm vào tam đại tội. Đày xuống âm phủ làm quỷ dạ soa đời đời không được đầu thai. Tiểu Ngộ Không nhà ngươi từ giờ là bán Ái Thần vĩnh viễn vô cảm vô tình!"

Cả thiên cung chấn động trước hình phạt của Ngọc Hoàng Đại Đế, mỹ nhân cung trăng lại thành quỷ dạ xoa, vô tư Thỏ Ngọc nay vô hạnh vô sầu, đây là hình phạt độc ác nhất không phải sao?

Rein cùng Fine chỉ biết cúi đầu tuân lệnh, chén canh Mạnh Bà còn chưa kịp uống nay cũng chẳng được nhớ thương gì nữa rồi.

Cứ thế, ngày nào cũng có vài người chạy đến quỳ dưới ngai vàng xin tha tội cho hai nàng. Thấm thoát đã qua bao mùa mưa gió, bán Ái Thần Fine đã xe không biết bao nhiêu mối tình, trái tim ngây ngô ngày nào giờ đây đã đóng băng chỉ còn lí trí hành động như một cái máy. Mỹ nhân cung trăng dịu dàng thuỳ mị giờ đây lạnh lùng tàn khốc, trở thành nỗi khiếp sợ của bao oan hồn.

Những kẻ chống đối lại luật lệ thiên đình vốn đều không đáng để tồn tại.

"Có lẽ cũng đã đến lúc khôi phục lại danh vị của hai nàng ấy." Vương Mẫu Nương Nương nhìn về hướng cung trăng mà sầu não, mỹ nhân không đáng sống như thế.

Hình phạt được gỡ bỏ, hai người cùng uống canh Mạnh Bà, mọi âu lo giờ không còn nữa, quên hết mọi sự sống trên thiên đình ngày ngày yến tiệc linh đình mới là mong ước của phàm nhân.

"Nếu hai ngươi đã quyết định thế thì nhanh uống chén canh Mạnh Bà đi."

"Sư phụ, câu chuyện Bảo Thạch giai nhân đến đây là hết sao?"

Con mèo trắng lắc đầu nhìn hai sợi tơ màu đỏ hồng trong tay Nguyệt Hạ Lão Nhân đang bay phần phật. Lần này là đôi nam nữ nào đây?

Nguyệt Lão tung sợi tơ hồng lên mỉm cười.

"Không đâu, đây đâu phải chuyện buồn."

_________
_________
Còn gì sẽ xảy ra ở chương cuối cùng đây?

Chương sau: Giai nhân Bảo Thạch Quốc.

Chu mỏ hun bạn đọc. 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net