11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 11 ☆

(Hiện tại) 

Mở mắt ra, một màn trắng nhợt chói mắt, cùng mùi thuốc khử trùng.

Cổ tay được truyền dịch, nước thuốc rất lạnh, toàn bộ cánh tay đều mất nhiệt độ.

Người chung phòng bệnh bên cạnh đại khái đã ngủ say, tiếng ngáy nhẹ nhàng. Bầu trời sáng, ta không biết là đã mấy giờ.

Bác sĩ đi tới, thấy ta tỉnh, xoay người đóng cửa lại: “Cảm giác thế nào? Viên tiên sinh?”

“Hoàn hảo” Ta gật gật đầu, lại phát hiện mình thập phần suy yếu, “Bác sĩ… Ta không có tiền trả thuốc men.”

Thầy thuốc như có điều suy nghĩ, nhìn ta một lát, bỗng nhiên nói: “Viên tiên sinh, ngài có cần…báo cảnh sát hay không?” Hắn dừng lại một lúc, tựa như xem xét từ ngữ, “Ý ta là, cơ thể của ngài vết thương thập phần nghiêm trọng.”

Báo cảnh sát, có lẽ từng cần, chính là hiện tại… Ta yên lặng lắc đầu.

“Cơ thể của ta làm sao vậy?”

“Bước đầu chuẩn đoán là dạ dày có vấn đề, ngài có thể sẽ phải phẫu thuật. Đương nhiên, tình huống cụ thể cũng phải xem kết quả kiểm tra.”

Kỳ thật ta cũng không quan tâm tình trạng cơ thể mình, qua nhiều năm như vậy, chỉ có cố ý huỷ hoại, cũng chưa bao giờ biết trân trọng.

Bác sĩ thấy ta không nói gì, liền an ủi: “Đừng lo lắng, mau chóng trị liệu là tốt rồi.”

Nhưng mà đến lúc ta có thể xuống giường, liền làm thủ tục xuất viện. Kết quả kiểm tra, cũng chưa nhìn.

Ngày đó Mạnh Đình đưa ta nhập viện, chi phí cũng đủ trả tiền. Ta dùng một chút tiền còn lại, xin bác sĩ một số thuốc giảm đau dạ dày.

Ở trong túi áo bệnh viện phát hiện có hai chiếc chìa khoá, đại khái là Mạnh Đình lưu lại cho ta.

Tay ta ứ máu cùng rải rác lỗ kim châm, chưa bao giờ nhìn kỹ chính mình, nguyên lai cánh tay, bàn tay lại gầy như vậy. Cổ tay có dấu vết Mạnh Đình lưu lại, đã lâu rồi, còn có vết thuốc lá của Đỗ Cơ.

Ta kéo cổ tay áo xuống, không dám nhìn nữa.

Trên đường đi trở về, không xa lắm, ta cũng không có tiền đi xe.

Cửa nhà khoá chặt chẽ, trong sân đầy tàn lá rụng, thỉnh thoảng lại theo gió thổi bay lên.

Phòng khách vẫn hỗn độn như trước, như là thời gian vẫn dừng lại, mắc kẹt trong thời khắc đáng sợ. Nhớ tới câu nói kia của Mạnh Đình. Hắn cũng không nói sai, ta đã sớm biết mình chỉ là con rối, chẳng lẽ tới nông nỗi như vậy rồi, ta sẽ hy vọng xa vời chính mình biến thành người yêu của người nào đó?

Nhưng mà tâm vẫn đang đau đớn, như thể đang từ từ cứa nát.

Dọn dẹp xong hết thảy, đã là đêm, ta gọi điện cho Mạnh Đình, “Mạnh Đình, là ta… Nhân Nhân.”

Mạnh Đình đại khái là ở quán bar, rất ồn ào, nửa ngày mới lên tiếng, “Ân.”

Lãnh đạm của hắn khiến ta luống cuống, nguyên bản lời muốn nói, nhất thời mắc ở ngực, “Thực xin lỗi, ta…”

Mạnh Đình có uống rượu, thanh âm mang theo cồn cùng lãnh khốc, cười lạnh: “Thực xin lỗi? Ngươi có tư cách gì nói lời đó?’ Liền lập tức tắt điện thoại.

Ta nắm điện thoại, cứng người một lúc lâu. Thanh âm cắt điện thoại rơi vào trong tai, vô tình như thế, không để cho ta biện giải.

Hắn chán ghét ta như vậy… Ta lạnh đến cứng cả chân. Mạnh Đình cũng từng ôm ta hôn ta, trong ba người, chỉ có hắn có thể ngẫu nhiên ôn nhu.

Ta biết ta chỉ là món đồ chơi hắn thích thú, thời điểm hôn ta, trong mắt ngoại trừ trêu đùa, cũng có yêu nịch, lại không biết nguyên lai hắn ghét ta như vậy.

Tựa hồ mất đi khí lực, ta liền chết lặng ngồi trên sàn. Một nay nắm chặt tay còn lại, nắm chặt đến bật máu.

Rạng sáng ba bốn giờ, Mạnh Đình bỗng nhiên trở về, một thân mùi rượu cũng gió lạnh. Ta lo sợ không yên đứng lên, lùi lại mấy bước, muốn gọi hắn, lại kêu không được.

Hắn cũng không nhìn ta, cũng không để ý ta, cực nhọc nới quần áo, không yên ổn liền ngã vào ghế salon. Trong tay còn nắm bình rượu còn một nửa.

Ta cũng không biết làm sao. Qua đã lâu, hắn như ngủ say, chai rượu trong tay cũng nhỏ nhọt xuống mặt đất. Ta không nhịn được đi qua, giúp hắn cởi cà vạt và giày. Thấy cả người hắn, cư nhiên trong bốn ngày lại gầy đi một vòng. Râu trên cằm, làm cho đường viền hàm dưới sắc nét hơn. Nhưng tiều tuỵ như thế này, Mạnh Đình chưa bao giờ tiều tuỵ như vậy.

Mạnh Đình như vậy, không phải là Mạnh Đình bá đạo vô tình lúc ban ngày.

Ta chạm vào hắn, hắn ngủ say nhíu chặt chân mày. Ngón tay vừa mới chạm được, lại bỗng nhiên bị hắn cầm: “Thư… vì cái gì không nghe điện thoại của ta.”

Trái tim như dừng lại, thấy hắn chẳng qua là nói mớ, mới lặng lẽ rút tay về.

Tựa vào cánh cửa ngồi một đêm, một đêm đều nghe Mạnh Đình thì thào tên của Thư.

Sáng sớm, ta vẫn như bình thường chuẩn bị bữa sáng. Mạnh Đình cũng tỉnh, trầm mặc rửa mặt, tựa hồ nhất quyết đem đau xót tẩy đi, chỉ còn lại lãnh khốc.

Suốt bữa sáng hắn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, liền ra cửa. Ta đuổi theo, “Mạnh Đình, có thể cho ta, địa chỉ của Thư tiên sinh…”

Hắn liền quay người lại, bóp cổ ta, bóp đến ta không thở nổi, trong mắt hiện lên ngọn lửa tàn bạo lãnh khốc, “ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi cho ngươi là ai? Nhân Nhân, ngươi cho là ngươi đi cầu Thư Dương giúp ta, ta sẽ cảm kích ngươi, biết ơn ngươi?”

Ta bị hắn làm cho một mực thối lui, một mực thối lui, lùi đến khi không còn đường lùi nữa. Ta đối với hắn không phải như vậy, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Ta tìm được địa chỉ của Thư Dương, gọi điện hắn không chịu nghe, ta liền đến trước cửa chờ.        

Buổi sáng hắn lái xe ra ngoài, chắc là thấy ta, nhưng cũng không dừng lại. Đến buổi tối mười giờ, hắn trở về, gặp ta vẫn đang chờ ở cửa, liền bất đắc dĩ hạ cửa xe xuống.

“Chuyện gì, nói đi.”

Ta một ngày cũng chưa ăn cái gì, chỉ ở một góc đường uống thuốc giảm đau, mở miệng liền nghe thấy âm thanh run rẩy: “Thư, Thư tiên sinh, ta chỉ có nói mấy câu, nói xong liền đi.”

“Nói.” Thư Dương châm một điếu thuốc lá.

Ta âm thầm hít một hơi, “Kỳ thật…kỳ thật ngày đó, là ta câu dẫn Mạnh tiên sinh… Hắn say, cho nên, cho nên thỉnh ngài tha thứ hắn.”

“Nga?” Hắn dương dương tự đắc nâng mi, rốt cuộc nhướng mắt nhìn ta, trong mắt mang theo khinh miệt, “Nói a, tiếp tục.”

Lòng ta đau quá, đau đến mức chân và tay đều run rẩy.

“Cho nên, thỉnh ngài nhất định phải tha thứ hắn, hắn thật gầy quá… Ta sẽ nhất định rời đi, cho nên, thỉnh ngài nhất định phải quay về.”

Đấu tranh để kết thúc chữ cuối cùng, ta liền xoay người rời đi, sợ chính mình không nhịn được, bật khóc.

Trên trời nổi tuyết trắng, là trận tuyết đầu đông. Vô thanh vô thức, liền làm ướt mặt của ta.

Ta đi qua góc đường, ở nơi không có ai nhìn thấy, dừng bước lại. Đột nhiên hiểu được, vì sao ta lại đau lòng.

Nguyên lai là ta đã yêu Mạnh Đình.

 ————-

☆ Chương 12 ☆

(Quá khứ)

Đi bộ trên đường phố, cũng không tìm được một nơi để dựa vào một cái.

Người đi đường dần thưa thớt, ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng như vì sao nhấp nháy, màn được kéo lên.

Phía sau có người gọi tên ta, “Nhân Nhân, ngươi thế nào lại không ở trường, hại ta tìm ngươi nửa ngày.”

Ta biết đó là Mạnh Đình.

“Ta không đi học.” Hắn chạy xe dọc lề đường. Ta từ từ trả lời, không quay đầu cũng không muốn chạy, bởi vì đã hết khí lực để chạy.

“Giày ngươi đâu? Nhân Nhân?”

“Lên xe đi, Nhân Nhân.”

“Không muốn.” Ta lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Đình phanh xe lại, đuổi kịp phía sau, giữ lấy bả vai ta, kéo ta vào vòng tay hắn: “Nhân Nhân sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?”

Ta cố gắng tránh vòng tay kia, tay hắn đặt ở thắt lưng ta, càng tránh càng chặt. Ta chỉ cao đến cằm hắn, bị hắn ôm ấp, má không khỏi chạm vào vai hắn.

“Đây là đệ đệ ta.” Mạnh mẽ ôm ta trên đường phố, Mạnh Đình không quan tâm đến ánh mắt quỷ dị của người đi đường.

Áo của hắn rất mềm.

Hắn nhỏ giọng bên tai ta, “Ngươi muốn sao, Nhân Nhân?”

Hai cánh tay ôm ta không ngừng khiến ta run rẩy. Hắn dùng sức ôm ta khiến ta không thể trốn tránh, ta cơ hồ không còn tránh nữa, cũng không còn khí lực để tránh.

Có thể cảm giác được, nhiệt độ bên dưới áo khoác, ấm áp nhưng bá đạo. Ngược lại là ta, lại đang gắng thu lấy nhiệt độ của hắn.

“Nếu như không đi theo ta, ta ở đây hôn ngươi.”

Ta nâng mắt lên, có điểm mê man nhìn hắn. Hắn như đang uy hiếp, đôi môi lại gần.

Hắn đẩy được ta lên xe, ánh đèn phía xa sáng chói khắp đường phố.

“Đưa ta đi đâu?”

“Dù sao Nhân Nhân cũng không có nơi để đi.” Mạnh Đình không nặng không nhẹ nói.

Là một câu lạc bộ, đại khái cũng là địa phương cao cấp, người ra vào đều quần áo kiêu ngạo, duy chỉ có ta một thân đồng phục học sinh, còn mất một chiếc giày.

Mạnh Đình khẩn khẩn kéo tay của ta, kéo vào một gian phòng, một tay liền đẩy ta về phía trước.

Ta không kịp đề phòng, ngã vào ghế sô pha.

Là Đỗ Cơ, cùng Trần Minh Viễn.

Biết tránh không thoát, vẫn cố gắng đứng dậy, nhưng bọn họ bắt được tay ta, vòng đến sau lưng trói lại.

Ta nhắm chặt mắt, không chạy trốn được, thì chỉ có thể chịu đựng. Bọn họ ác ý bóp lấy tay ta, ta cắn môi, cố làm mình mất đi cảm giác.

Bọn họ nhìn biểu lộ của ta, như thấy cái gì buồn cười, liền cười to.

Ta không dám nháy động ánh mắt, chỉ sợ không cẩn thận khiến lệ trào ra, chọc bọn họ cười nhạo.

Trần Minh Viễn đưa ta một bình thuốc xổ lạnh, “Đi, ngoan ngoãn đem mình làm sạch.”

Ta cầm bình thuốc, bị đẩy đến phòng vệ sinh.

Bật vòi nước, ta từ từ ngồi xổm xuống, lòng bàn tay cầm thuốc như cầm ác mộng vô tận.

Nghe Mạnh Đình ở bên ngoài gõ cửa, gọi ta, “Nhân Nhân, thế nào? Mau ra đây! Nếu không ra ta đá cửa!”

Cửa liền bị đá ra, ta vẫn lộn xộn trong góc, Mạnh Đình đưa tay kéo ta, “Ngươi ngồi một góc ở đây làm gì? Lâu như thế, Nhân Nhân.”

Hắn cho là ta khóc, trên mặt ta một giọt lệ cũng không có.

Cố gắng không nhìn tới gương mặt của mình trong gương, cánh tay trói ở sau lưng, nằm trên bồn rửa mặt.

Thời khắc miệng bình thuốc đâm vào cơ thể, dịch cũng chảy vào, vũ nhục và tàn nhẫn. Nhưng bọn họ không chịu buông tay, “Nhân Nhân gần đây thật không ngoan, nên hảo trừng phạt một cái.”

Đau bụng làm ta ý thức trốn tránh, thân thể ở trên bồn lạnh như băng, ta một trận một trận phát lạnh. Ta cắn miệng liều chết chịu đựng cảm giác muốn bài tiết, bị Đỗ Cơ kéo đầu lên đối diện với gương, “Cầu xin chúng ta a, làm ra dáng vẻ cầu xin chúng ta.”

Ta siết chặt nắm tay, siết chặt nắm tay.

Hắn nhìn vào gương, “Nếu mạnh miệng, thì sẽ phải nếm tư vị không tốt nga.”

Hắn nâng mặt ta, khiến ta nhìn thấy Trần Minh Viễn từ phía sau tiến vào. Nơi kia bị đột ngột khuếch trương đau đớn làm ta co người lại. Hắn nhanh chóng đẩy vào sâu bên trong huyệt khẩu.

Lúc được thả ra, ta trượt dài xuống đất, bất luận thế nào, tay bị trói ở sau lưng, không cách nào gỡ xuống khiến ta không chịu nổi. Thân thê không ức chế được run rẩy, trước mặt bọn họ, trên sàn lạnh lẽo, co rúm người lại, một thân đầy mồ hôi lạnh. Cuôi cùng không cách nào nhẫn nại được mà khóc thút thít.

Đỗ Cơ lật người ta lại, đế giày đè lên bụng ta, đạp nhẹ một cái. “Cầu xin ta, Nhân Nhân, không cầu xin chúng ta liền để ngươi như vậy ở đây.”

“Cầu xin ngươi…cầu xin các ngươi… bỏ qua ta, cầu xin bỏ qua ta..” Ta nói không ra hơi, răng cũng lập cập va vào nhau.

Bị ôm đến bàn bida, bọn họ quyết định thứ tự bằng xúc xắc.

Người cuối cùng là Mạnh Đình. Ta đã rất đau rất đau, không biết làm sao có thể chịu được một lần xâm nhập nữa.

“Mở tay của ta, Mạnh Đình, cầu xin ngươi.”

Mạnh Đình quỳ bên thân thể tha, nói: “Nhẫn nại một cái, Nhân Nhân, một lát liền có cảm giác.”

Ta cắn môi, chịu đựng cảm giác va chạm đau lớn. Hắn từ phía sau kéo sợi dây thừng trên cổ tay ta. Cảm giác đau đớn đó, ngoài ta thì không ai biết được.

“Ta có thể đi được chưa?”

Sau khi chìm đắm trong cảm giác vui chơi thoả mãn, không ai ngó ngàng đến ta nữa.

Ta mặc quần áo tử tế, cũng vẫn chỉ còn một chiếc giày, ở KTV huyên náo đẩy cửa rời đi.

Bóng đêm lạnh lẽo tối đen.

Đèn đường chiếu lên cái bóng của mình. Ta phải đi, đi tìm chiếc giày còn lại.

☆ Chương 13 ☆

(Hiện tại)

Quay trở lại, xe của Thư Dương đã dừng lại trong sân. 

Ta sợ run ở cửa, không dám khẳng định có phải do lời nói của mình, làm hắn không muốn rời đi nữa.

Chẳng qua lại không nghĩ hắn quay lại sớm như vậy.

Đèn hành lang sáng rực, rèm cửa trắng buông xuống, ôm lấy thân ảnh của hai người.

Ta lặng lẽ đứng ở cửa, lòng có hơi đau.

Không rời được tầm mắt.

Vẫn cho là một chữ “yêu”, ta cũng có thể có.

Vậy mà khi đã gần chạm vào được, thì lại không thể cảm nhận được nó.

Hai cái bóng trong bóng tối, đã không còn là hình bóng quen thuộc. Hơi thở, ngữ điệu, hắn tức tối cùng hắn vui vẻ, hắn thân thể cùng sức mạnh, hắn ôn nhu cùng độc ác.

Ái tình thật buồn cười.

Ta chỉ có tuyết lạnh, thật sâu tuyết lạnh.

Hắn bóp cổ ta, cười lạnh: “Nhìn vào gương, Nhân Nhân, ngươi dựa vào gì để yêu?”

Tuyết rơi vương vào y phục và tóc, chợt cảm thấy lạnh quá.

Nghĩ rằng có thể sáng sớm mai rời đi, qua đêm nay, hoặc lúc tuyết ngừng rơi. Bất quá cũng có gì khác biệt đâu, đều là lạnh lẽo giống nhau. Ta lặng lẽ đi vào cửa bên, đơn giản thu thập hành lý. Kỳ thật cũng có một lọ thuốc mà thôi.

Trong phòng khách, Thư Dương pha cà phê cho Mạnh Đình, khí nóng bốc lên, hắn dựa trên sô pha, đắp một chiếc chăn lông nhỏ. Ly cà phê bốc nhiệt, làm đêm tuyết ngược lại ấm ấp.

Ta đứng xa một chút, tránh làm phiền thế giới của hai người. “Mạnh tiên sinh, Thư tiên sinh, ta đi. Chìa khoá ta đặt trên bàn ăn.” Nói xong nhẹ nhàng cúi người chào, tận lực nhẹ bước chân, đi ra khỏi cửa.

“Nhân Nhân, qua đây.” Mạnh Đình gọi ta lại.

Ta ngẩn ra, Thư Dương đang ở nhà vệ sinh, ta không thể làm gì khác hơn là đến trước mặt Mạnh Đình.

“Trên tay ngươi cầm cái gì?” Không chờ ta trả lời, túi trong tay đã bị Mạnh Đình đoạt đi, ánh mắt hoài nghi làm ta đau đớn.

Túi bị lộn ngược, bình thuốc rơi trên bàn cà phê, lăn xuống đất vỡ tan, thuốc cũng rơi rớt khắp sàn nhà.

“Đây là thuốc gì?” Mạnh Đình tựa hồ có chút ngạc nhiên.

“…Thuốc giảm đau. Lúc nằm viện, bác sĩ đưa ta… Xin thứ lỗi, ta cho rằng thuốc này vẫn còn dùng được, cho nên…cho nên…”

Mạnh Đình không kiên nhẫn cắt ngang lời ta, “Ngươi qua đây.”

Ta cắn cắn môi, bước gần đến tay hắn. Mạnh Đình ở trên người ta lục lọi, túi áo đồng phục cũng bị lật lên, xoay người ta, trước sau đều kiểm xét một lần.

“Tiền ngươi đâu?”

Ta không nhịn được nước mắt, “ta không có tiền.”

Mạnh Đình cư nhiên hoài nghi ta. Tiền của hắn sẽ không để lung tung, mà Thư Dương đôi lúc cũng ném một ít tiền lẻ ngăn kéo, nhưng ta chưa từng đụng đến một đồng.

Tiền lương hai tuần lễ, trực tiếp bị trung tâm môi giới nhận lấy như phí hoa hồng, ta một phần cũng không lấy được.

Thư Dương quay lại, ta thấp đầu bước lui hai bước. Mạnh Đình cũng thu tay về, ngữ khí lạnh lùng: “Đem thuốc thu dọn lại, cút đi.”

Ta cuống quýt cúi người, đem thuốc cùng mảnh vỡ trên sàn thu lại cho vào túi.

Bên ngoài cửa, gió thối tuyết phả vào mặt. Lệ cũng bị đóng băng.

Đèn đường ảm đạm, giống như hình ảnh một đoàn bóng ma. Trên đường nửa tuyết nửa bùn, nháy mắt giày cũng bị ướt.

Thật là lạnh, nhưng ta chỉ cần thoát được sự sỉ nhục.

Tất cả mọi thứ đã qua.

Mạnh Đình lạnh lùng, cùng Mạnh Đình ấm áp.

Từ từ đi dọc trên đường, giẫm trên lớp tuyết, ấn xuống một dấu chân thật sâu. Trên đường đi một chiếc xe cũng không có, đèn đường chiếu dài bóng ta, nhè nhẹ in trên tuyết.

Ta thật sự yêu, thật sự yêu. Ta cho là lòng mình đã sớm chết đi.

Lúc này, sống cùng chết đã không còn phân biệt được nữa.

Tâm cũng chết trước thân.

Ta đưa tay, tuyết trắng theo gió rơi vào lòng bàn tay, không thành hoa, lập tức tan biến, chỉ để lại một chút lạnh lẽo.

Bên cạnh con đường, là một con sông tĩnh lặng.

Chân đã tê cứng vì lạnh, ta dừng lại suy nghĩ, muốn chờ đợi. Nhìn bầu trời đầy tuyết, vô thanh vô thở, gió thổi gió đưa, cuối cùng rơi vào lòng sông.

Trên đường bỗng phát ra tiếng xe, ta phản xạ quay đầu. Ở bên lề đường có người mở cửa xe, hướng ta đi đến.

“Nhân Nhân, mau qua đây.”

Ta không khỏi bước lùi hai bước, là Mạnh Đình.

Hắn vốn bước rất nhanh, thấy ta lùi lại, liền bước chậm lại, vẫy tay với ta: “Nhân Nhân, ngoan, qua đây.”

Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy tâm ý hoảng loạn, không biết hay là không muốn chạy trốn, bước chân lùi dần.

Mạnh Đình liền như bình thường mà nổi giận, “Hảo, ta xem ngươi còn dám động một bước.” Hướng ta chạy thẳng tới.

Chẳng lẽ muốn bắt ta trở về? Ta cười mình si tâm ngớ ngẩn, Mạnh Đình đã từng một chút ôn nhu, bất quá chỉ là ta tưởng tượng hư ảo.

Hắn càng tới gần, càng tới càng gần, cũng hứa thật gần, nhưng sẽ như bóng ma chợt biến mất. Ta hoảng hốt muốn tránh né, chợt thân thể rơi vào một tầng lạnh giá, nguyên lai ta đã rơi vào dòng sông bên đường.

Dòng sông mùa đông, nước sông chỉ đến thắt lưng, ta lảo đảo vài bước, đứng ở trong nước. Chợt cho là mình cũng giống như tuyết mà tan mất, ở trước mắt Mạnh Đình mà biến mất. Hắn đuổi theo xuống sông, bắt được ta, hung hăng đánh vào mặt ta.

Thân thể ta như đã mất đi cảm giác, như không còn tồn tại. Nhưng vẫn cảm thấy được nỗi đau. Đôi môi khô nứt chợt ứa máu.

Mạnh Đình thở dốc, nhìn chăm chú ta. Ta nhắm mắt chờ hắn đánh tiếp, nhưng hắn chẳng qua là lấy tay chùi đi vết máu bên khoé miệng. Đôi mắt hắn thâm thuý trong đêm sâu, tuyết rơi mờ mịt, ta không nhìn được rõ ràng.

Nhẹ nhàng đẩy tay của hắn, ta hướng lòng sông mà đi.

“Bỏ qua ta, Mạnh Đình.”

☆ Chương 14 ☆

(Quá khứ)

“Đi về nhà đi, đệ đệ.”

Chủ tiệm đi tới vỗ vỗ bả vai của ta, “Bên ngoài loạn như thế, người nhà ngươi nhất định bốn bề tìm ngươi,  đứng làm họ lo lắng.” Ánh mắt thiện ý làm ta không nói được gì.

Ta biết là nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin tưởng.

Không biết là lần thứ mấy ra ngoài tìm việc, phía sau lại có người nói: “Ai, hài tử bây giờ…”

Người nhà…Dưỡng mẫu cùng ca ca đến bên kia đại dương, cũng đã bắt đầu cuộc sống mới.

Cũng đã sớm quên ta.

Đi qua nhà cũ, cũng đã có người khác vào ở, nhìn trên ban công phơi y phục xa lạ, đa phần đều là sắc hồng.

Ta không nhịn được bước chân lên cầu thang, mồi ẩm mốc quen thuộc, mùi sơn quen thuộc từ cánh cửa. Cũng đã sống mười năm, mỗi một góc đều quen thuộc như thế.

Ta lặng lẽ ngồi xuống đối diện cầu thang.

Thật nhớ chiếc giường của mình.

Mềm mại, ấm áp, mùi thơm xà phòng nhàn nhạt, sau mỗi ngày, đều leo lên giường ôm chăn, hít thật sâu một hơi, là chuyện thật hạnh phúc.

Cuối cùng ở bãi rửa xe tìm được một công việc, mặc dù chỉ nhận được một nửa tiền lương. Ta không đủ mười tám tuổi, sức lực cũng không nhiều. Công việc mỗi ngày cũng không quá là cực khổ, nếu đi làm trong một tháng, ta liền có tiền mua một đôi giày mới.

Áo đồng phục trước ngực có in một dòng số, thật dày và ấm áp. Tương lai có như thế nào, cũng đã có cơ hội mà suy ngẫm. Lúc nhàn nhã không việc ta liền một mình ngồi ngây ngô, ta lúc còn trẻ tuổi, hoàn toàn không có hi vọng xa vời.

Đáng tiếc chỉ có một tuần lễ, những ngày vô ưu cũng kết thúc.

Mạnh Đình tìm thấy ta.

Ta chỉ cúi đầu, theo đúng trình tự rửa xe của hắn. Mạnh Đình nhận ra ta, “Nhân Nhân, cư nhiên trốn ở đây, ta tìm ngươi đã lâu.”

Ta tránh hắn, lặng lẽ nhặt khăn lên tiếp tục máy móc lau xe, xe sạch sẽ như mới.

Mạnh Đình dùng sức kéo ta về phía trước, “Nhân Nhân, bao nhiêu tiền, lại làm công việc bẩn thỉu này.”

Ta lặng lẽ trốn tránh, sức Mạnh Đình lớn đến kinh người, xương tựa hồ bị hắn bóp vỡ. Ánh mắt của hắn càng lúc càng thâm trầm, ta quay mặt, không nhìn tới.

Hắn đem tay ta vặn sau lưng, ta đau đến cơ hồ bật khóc, cả người bị hắn ôm vào: “Càng lúc càng không ngoan, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nhân Nhân, khắp mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei
Ẩn QC