Bất Ái Kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất Ái Kỷ 

Tác giả: Mộ Dung Tỷ Tả

Ta già rồi. 

Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua.

Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại.

Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến.

Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu.

Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan.

Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi.

Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta.

Sau này thì sao?

Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc.

“Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.”

Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng.

Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không?

Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng.

Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm.

Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ.

Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át.

Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn.

Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ.

Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua.

Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa.

Thật là lạnh.

 Chương 1

(Hiện tại)

Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa.

Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn.

Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.”

Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng.

Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công.

Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong.

Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại.

Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường.

Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế.

Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này.

Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo.

Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…”

Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra.

Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình.

Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường.

Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông.

Từ từ lục lọi trong thùng rác có thể tìm được chút đồ. Vốn nghĩ là người có chân tay, không thể đi xin ăn. Nhưng có ngày bị bệnh nằm ở góc đường, qủa có người thực sự ném một tệ cho ta. Cuối cùng lưu lạc đến tận đây.

Nhớ tới ánh mắt cười nhạo của Mạnh Đình, nguyên lai hắn rất hiểu ta. Ở trước mặt hắn, trong mắt hắn, ta là kẻ hèn yếu và vô dụng. Mà ta thật sự chính là như vậy.

Giáng sinh đến gần, ta cùng một số kẻ lang thang khác cùng nhau đến tiệm bánh Công giáo. Ta cũng không phải là tín đồ, nhưng chỉ là cầu xin một bữa ăn mà thôi. Chủ tiệm bánh nhìn ta, ngữ khí không phải không có khinh thường: “Ngươi trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ không muốn tìm một công việc?”

Ngày kế, ta xin được một ít tiền để cắt tóc và cạo râu, đi bộ bốn phút đến địa điểm hắn giới thiệu việc cho ta.

“Trung thuận lao vụ trung giới.” chính là cửa tiệm kia. Cửa kính sạch sẽ và tươi sáng, có lẽ bên trong rất ấm áp. Ta đứng ngoài cửa thật lâu.

“Ngươi phải biết, nếu như không phải nể mặt mũi của a Sam, ta ở đây sẽ không chứa chấp loại người như ngươi.” Nghe thanh âm không chút thương tiếc, ta thấp đầu chịu đựng ánh mắt khinh miệt, chỉ có thể nâng khoé miệng miễn cưỡng cười cười.

Với ánh mắt không tín nhiệm như vậy, nếu nhìn nhiều hơn một giây, ta sợ mình đã không cách nào chịu đựng được. May mắn hắn không hứng thú nhìn ta nữa, chỉ đem tay gõ trên bàn, khiến lòng ta nhảy dựng. Ta không biết làm sao đứng ở giữa. Cửa sổ sáng sạch, cùng ta một thân xấu bẩn, sự tương phản quá mạnh như đang hành hạ ta. Khi ta muốn hít thở không thông, hắn mới nói: “Tốt lắm, hi vọng ngươi có thể biết rõ, kiêm hiểu báo đáp”

Cảnh cáo như vậy, ta có điểm không chịu nổi. Nếu hắn biết trước khi ta đi xin ăn, đã là tiện nô tính dục của ba nam nhân giàu có,  sợ rằng đã sớm một cước đá ta ra ngoài cửa.

Vì vậy đối với sự khinh miệt của hắn, chủ cửa hàng, hay của bất kỳ ai khác, ta cũng không có gì để nói.

Có a Sam giới thiệu, may mắn hắn cũng không tra xét giấy tờ của ta. Đêm nằm trên giường cửa hàng cung cấp, bọc trong một tấm chăn mềm, ta đã rất hài lòng.

Ít nhất đã có thể sống sót qua mùa đông này.

Hai tuần lễ tập huấn đã nhanh chóng kết thúc, ta mặc vào đồng phục, tóc ngắn, sạch sẽ và gọn gàng như những người giúp việc trong phim. Cùng một đồng nghiệp khác đến nơi thuê  lao động của cửa hàng.

Trên xe mang biển “Trung thuận trung giới” đi xuyên khu thị. Đồng nghiệp cùng lái xe trò chuyện, ta không nói gì chỉ ngồi một bên. Cũng không phải là cố ý trầm mặc. Chỉ là cuộc sống bị nhốt quá lâu, ta đã trở nên xa lạ với thế giới này. Bọn họ nói về những chủ đề kia, đều vĩnh viễn xa lạ với ta.

Chợt phát hiện, phía xa đường phố có điểm quen thuộc.

Hết thảy thoáng như giấc mộng. Dừng xe lại, trong một nhịp tim ta nhìn thấy cánh cửa toà nhà quen thuộc.

Toàn thân máu như ngừng chảy.

Ta vốn dĩ nên chạy trốn. Tuy nhiên, ta vẫn bước chân tiến vào cửa.

Khu vườn đã qua xuân, nhiệt độ thấp khiến những bông hoa chưa kịp khô héo đóng băng. Dưới lớp sương mang màu đỏ sậm.

Trừ điều đó ra, hết thảy đều như trước.

Rời đi trong đêm mưa, không sai biệt lắm đến giờ đã một năm.

 Chương 2

(Qúa khứ)

Trung học đệ nhị, mỗi một giờ học, ta cũng hết sức nghe giảng, cẩn thận ghi chép. Mặc dù biết rõ bản thân không cần tham gia kỳ thi tuyển, sau học kỳ này, gia đình liền không cho phép ta học nữa.

Đại học, đó là một giấc mộng dù muốn cũng không thể mơ được.

Chuông trường reo lên, thiếu niên mười bảy tuổi gầy yếu, không như các hài tử khác reo mừng.

Lặng lẽ thu hồi đồ đạc trên bàn, ngoài cửa sổ mưa lại rơi. Trời đã u ám gần cả tuần lễ. Các học sinh rời khỏi phòng học, khí lạnh tiến vào, ta nhăn mặt một cái.

Có người nào đó ác ý chạy nhanh, đập vào đầu ta một cái. Ta tựa hồ đã quen như vậy, xoa đầu, lặng lẽ xếp sách vở vào túi.

Không có ô, trời cũng dần tối, ta mang túi chạy xuyên qua mưa.

Gương mặt thiếu niên dính mưa, mang nét ưu thương như bấm sinh đã vậy, ngây thơ nhưng lo lắng, như không biết được ngày mai.

* * * * * * *

Đến trước địa chỉ của nhà kho bị bỏ hoang của trường, ta trên khuôn mặt dính mưa, đưa tay đẩy cửa ra.

Mạnh Đình một tay cầm thuốc lá, một tay vòng lấy eo ta, đẩy ta đến giữa phòng. Ta cúi thấp đầu, mặc hắn xô đẩy.

Mạnh Đình thấp đầu xuống, hơi thở hắn thoảng qua tai. “Nhân Nhân thơm quá, há mồm nào, hút thuốc đi.”

Ta mím môi lắc đầu tránh né, bọn họ liền ấn ta xuống mặt đất, nắm cằm, mở miệng ta. Nam hài lớn hơn ta một tuổi cười tàn nhẫn, đẩy điếu thuốc vào trong miệng ta, tàn rơi xuống đất.

Bọn họ thả ta ra, ta quỳ gối trên đất xi măng, đem nước bọt khạc ra. Nước mắt chảy trên mặt. Mạnh Đình ngồi xuống nâng cằm ta lên. “Nhân Nhân khóc, thật giống một nữ sinh dễ thương.”

Ta nhìn hắn, một giọt nước mắt lăn dài rơi vào tai, thật lạnh.

Đỗ Cao kéo tai ta, chuyển hướng ta đến hắn, một tay kéo dây kéo quần.

Không có chống cự vô ích, ta lặng lẽ há miệng. Đỗ Cao liền nắm đầu ta, cả phân thân liền áp vào cổ họng. Ta vô tình thút thít một tiếng, trong khi hắn chuyển động trong miệng ta, nói: “Đừng có khóc, thật giống như ta cưỡng gian ngươi.”

Ta khẩn đóng ánh mắt. Có người phía sau ôm lấy thắt lưng ta từ phía sau, quần và nội y đều bị kéo xuống đầu gối. Thân thể nửa trần trụi, thật lạnh quá.

Trơn tề lạnh lẽo sáp vào trong cơ thể ta, ta rung lên một cái thật mạnh. Mạnh Đình, hoặc là Trần Minh Viễn, ta run rẩy, nơi đó thật nóng và siết chặt khi bị tiến nhập.

Đau quá. Ta tránh né nhả phân thân Đỗ Cao ra, hô hấp sâu. Ta biết, phải làm rất nhiều thứ mới có thể xoá đi cơn đau đớn từ địa phương kia.

Đỗ Cao nâng mặt ta, cười nhạo nhìn biểu lộ của ta. Ta cảm thấy phân thân hắn để bên môi, nỗ lực tiến vào.

“Chờ một chút, cầu xin ngươi…” phía sau lưng mãnh liệt xâm nhập khiến ta cơ hồ không gượng dậy nổi.

Cùng bọn họ so sánh, một người gầy yếu như ta, tư thế cong người như vậy, các ngón chân hầu như không chạm đất.

Cảm thấy tốc độ phía sau đột nhiên gia tăng, ta quay đầu cầu xin, “đừng bắn ở trong, van cầu ngươi.”

Đỗ Cơ dùng phân thân vũ nhục vỗ vào mặt ta, “bắn ở trên khuôn mặt Nhân Nhân, có được hay không?”

Ta mím môi phát không ra tiếng,  nhưng chỉ cần không bắn ở bên trong là tốt rồi, nếu không cả buổi tối phải chịu ướt át dính khó chịu. Lúc tám giờ, ta âm thầm cầu xin bọn họ mau kết thúc, để tránh trở về quá muộn.

Mạnh Đình quả thật rút ra bắn ở bên ngoài, ta cơ hồ cảm kích nhìn hắn một cái. Quần vẫn bị kéo xuống chân, ta cong người chờ đến người kế tiếp.

Sau khi kết thúc, Mạnh Đình vỗ nhẹ vào mặt ta, đưa cho ta ba tờ tiền giấy. Ba người họ liền huýt sao, vội rời đi.

Ta lặng lẽ bỏ tiền vào túi, mặc quần trở lại. Quan hệ này đã kéo dài gần một học kỳ.

Về đến nhà, đã là 12 giờ đêm. Ta cố gắng mở cửa nhẹ nhàng, đặt túi xách bên cửa, đổi giày.

Dưỡng mẫu (mẹ của Nhân Nhân, ta để nguyên bản là dưỡng mẫu, không muốn đổi thành mẹ/mẫu thân) quấn khăn tắm trên đầu, bước ra từ phòng tắm, ta bẽn lẽn gọi: “Mụ mụ.”

Nàng lãnh đạm nhìn ta một cái, “Ngươi về rồi, vào bếp rửa bát đi. Còn có, phòng tắm cũng cần phải chà tốt, giá giày thuận tiện thì lau một lần. Mấy ngày trời mưa, thật phiền muốn chết. Ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức ca ca muội muội.”

“Ân.” Ta đáp, nhanh chóng lấy số tiền vừa nhận được, còn có Mạnh Đình cấp ta ba trăm khối tiền, liền giao cho nàng. “Là… số tiền nhận được tuần này.”

Nàng cũng không nhìn, liền tiếp lấy tiền, đi trở về phòng.

Đã quá muộn để thay đồng phục ẩm ướt, ta đi chân trần vào bếp, lúc tối vốn không có thời gia để ăn, hi vọng có thể tìm thấy một chút thức ăn thừa cho vào bụng.

Cái gì cũng không tìm được. Những thứ trong tủ lạnh, ta nhìn một cái cũng không dám đụng. Thật sự rất đói, lật mở nắp thùng rác, quả nhiên thức ăn thừa cũng bị ném sạch.

Thực sự đói và mệt mỏi, phía sau ẩn ẩn đau, chỉ muốn nằm dài không nhúc nhích ở trên giường ngủ một cái.

Rửa bát và chà phòng tắm. Ta quỳ trên mặt đất lau giày, cư nhiên không cẩn thận ngủ gật, giày trên tay “ba” một tiếng rơi xuống sàn nhà. Ta giật mình tỉnh dậy.

Cửa phòng mở ra, ca ca mặc áo ngủ đi ra, một cước đá lên người ta.

Ta không dám khóc gọi, chỉ sụt sịt vài cái. Ca ca bị đánh thức không hết giận mà đánh, một cước, hai cước, không cẩn thận đem cả kệ giày đá lăn.

Phòng dưỡng mẫu cũng mở cửa, thấy ca ca đánh ta, “hơn nửa đêm, náo cái gì? Tiểu Nhân, không phải đã nói đừng đánh thức ca ca.”

“Ân, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.” Ta vừa xin lỗi, vừa đứng dậy dọn dẹp.

Ca ca nhặt một chiếc giày lên, hung hắng quất vào mặt ta. “Lần sau, còn dám có lần sau?”

Ta bị đánh liền ngã ngồi xuống, cảm thấy bên khoé miệng máu chảy ra.

Đây là đêm cuối cùng ta ở cùng người thân.

Ngày kế, lớp học chỉ có nửa ngày. Ta đẩy cửa nhà, liền ngây người. Phòng lộn xộn, chất đống nhiều vali.

Không ai nói với ta sẽ chuyển nhà.

Dưỡng mẫu mặc áo mới, tay cầm điện thoại bận rộn trong phòng. Nghe ta gọi, liền thuyết: “Tiểu Nhân trở về thật vừa lúc, mau giúp dọn dẹp đông tây.”

Ta mờ mịt xếp tủ quần áo nàng vào vali, nghe nàng đối người khác nói chuyện: “… cũng không nghĩ vé lại giảm giá sớm vậy, lần này thật là kinh hãi…”

Tủ quần áo trống rỗng, trống rỗng như bị bỏ rơi.

Ta cố gắng đứng dựa vào tường, để tránh gây trở ngại. Nhìn ca ca gọi điện đến công ty vận chuyển hành lý, muội muội chạy trong đống đồ hưng phấn kêu to.

Đi ra cửa trước, dưỡng mẫu mới nhớ đến ta, “Đúng rồi, bởi vì một số lý do, ngươi cũng đông tây dọn dẹp một cái, ngươi cũng không thể ở lại đây, nhà đã bán đi.”

Hoàng hôn.

Ta mang balo cũng một vài áo sơ mi cũ, đứng ngẩn trước căn hộ.

Taxi chở đến một người đàn ông, xe màu vàng đi ra khỏi con hẻm, chính là cuộc đời này, không bao giờ nhìn thấy nữa.

Trước khi lên xe, dưỡng mẫu quay lại, nàng chảy lệ, nói: “Tiểu Nhân, xin ngươi thứ lỗi, chúng ta đi vượt biên, cũng không biết tình huống bên kia thế nào, thực không thể nào mang theo ngươi…”

Ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy, mang chút từ bi cũng áy náy. Lòng ta chợt đau xót.

Nói xong liền lấy ra một số tiền nhét vào tay ta, và đẩy cửa rời đi.

Ta nhìn xuống, là một vài tờ giấy bạc nhàu nát đêm qua ta đưa nàng.

☆ Chương 3 ☆

(Hiện tại)

Nguyên lai không phải là Mạnh Đình.

Nam nhân gác chân lên ngồi ở sô pha, hút một điếu thuốc bạc hà. Gương mặt trẻ, đẹp mà kiêu ngạo.

Ta chưa bao giờ có bộ dạng kiêu ngạo kia. Mặc dù ta cũng qua một thời trẻ tuổi, nhưng tuổi trẻ ta như bong bóng. Chỉ cần được vuốt ve, nó liền bể nát, chỉ còn lại tàn dư lạnh lẽo.

Ta đứng thẳng người, đồng phục màu trắng vàng, mái tóc cắt ngắn. Chẳng qua là môi có chút nhợt nhạt. Trừ điều đó ra, làm việc trong cơ quan cung cấp lao động cũng không khác biệt.

Mạnh Đình muốn ta để tóc dài, không muốn tóc ngắn, ngang vai là tốt lắm rồi. Khi làm chuyện đó, hắn tiến từ phía sau, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay nắm lấy tóc ta.

Giống như cả người, đều bị hắn nắm giữ.

Hắn gõ vào ta, ngón tay ve vuốt, nâng khuôn mặt ta lên để sáp môi mình vào. Hắn muốn ôm ta, liền thuận kéo tóc ta, kéo mãi như vậy. Động tác mặc dù thô bạo, chỉ cần thuận theo hắn, liền sẽ không đau.

Nguyên lai ta đã quen với bạo lực của hắn. Như thế nhiều năm, ta đã không hề khóc thút thít cầu xin.

Hắn cũng không còn muốn ta nữa. Mạnh Đình.

Nếu hắn nhận thấy người hắn thuê làm công là ta, hắn sẽ cười nhạo. Ta cúi đầu, hận không thể biến thành tro bụi.

Nam nhân trẻ tuổi kia ta đã từng gặp. Mạnh Đình đã từng mang hắn cùng ta đến nhà hàng. Ánh mắt hắn rơi vào trên người ta, thoáng một trận, lại không có nhận ra ta. “Ngươi, dọn dẹp các phòng ngủ trên lầu một cái, rồi mang hết đồ ra xe rác bên ngoài.”

Mạnh Đình đã có người khác trong nhà.

Lặng lẽ cho áo quần vào trong túi rác màu đen, cư nhiên ta sẽ không đau lòng.

Hoặc là trái tim ta đã chết lặng.

Cơ hồ mọi thứ đều là màu trắng, Mạnh Đình thích ta mặc đồ trắng. Áo trắng. Tất trắng. Quần lót màu trắng. Lần nọ đi mua Mạnh Đình đã thượng ta tại trung tâm mua sắm. Hắn thích ta đỏ mặt, liền nhẹ nhàng hoặc hung hăng mà hôn lấy ta.

Những thứ kia đã thoáng xa xôi rồi.

Ta như đang đưa tang mình, hết thảy tất cả, đều là Mạnh Đình cho ta.

Tháo rèm cũ xuống.

Chăn cũ. Gối cũ.

Căn phòng đã bám đầy bụi.

Một ngày mà thôi, liền có thể xoá bỏ tất cả. Tàn khốc chính là, vô thanh vô thức, không lưu lại vết tích.

Vườn hoa cỏ cũng đã khô héo. Phòng ngủ cùng bếp cửa sổ cũng phá đi. Phòng ngủ ở tầng ba cũng bị khoá trước, chìa khóa cũng không còn.

Năm nay, Mạnh Đình không phải đã sớm rời đi, có đi cũng không còn khóa cửa lại nữa.

Nếu ngày đó ta không tự giác rời khỏi cửa, Mạnh Đình có thể cũng sẽ lôi cổ áo ta ra khỏi cửa. Chợt một thân mồ hôi lạnh.

Nhìn gương trong phòng tắm, vô tình nhìn vào bản thân. Ta có chút hoảng nhìn chỗ khác, không dám nhìn. Thì ra ta đã không dám nhìn bản thân mình.

Quỳ trên mặt đất, chẳng qua là đang tẩy rửa sàn, một thân xà phòng, có người lại đẩy cửa mà vào.

Phía sau lưng là một đôi giày da, ta nhớ được đôi giày đó đã từng ấn vào ta, làm nơi đó phát tiết. Xúc cảm từ đôi giày kia, cứng rắn lạnh lẽo, hơn nữa vô cùng xấu hổ.

Ta cúi đầu xuống trong góc. Tay nắm chặt bàn chải gỗ, những ngón tay như đang co thắt.

Hắn đi tiểu, sau đó rửa tay. Xem như ta không tồn tại.

Ta thấy chóng mặt, như đang ở trong mộng. Mà sau đó, không ngờ bị hắn bóp lấy tay. Hắn nâng vai ta lên, lạnh lùng nói: “Nhân Nhân, ngươi rốt cục muốn làm gì?”

Ta che mặt bằng hai tay, không biết trả lời thế nào, nói: “Đối… xin lỗi.”

Thân thể bị hắn kéo qua đại sảnh, đá cửa, đẩy ta ra. Ta ngã bậc cấp, rơi xuống bùn đất. Còn chưa kịp lấy giày.

Ngồi yên trong màn mưa. Thì ra đã mưa rồi. Ta một thân ẩm ướt, vô lực đứng dậy.

Chợt cảm thấy trái tim thật đau.

Thật là đau. Mạnh Đình. Ta cứ ngỡ là không đau, trái tim ta.

Không biết ngồi bao lâu, mới có khí lực từ bùn đất bò dậy. Trời đã tối khuya, không biết mấy giờ. Ta từng bước đi tới cửa, đôi chân run rẩy. Nguyên lai cửa đã khoá, bóng tối bao trùm các hàng rào sắt. Ta quay lại dựa vào cánh cửa, mà trong tay vẫn còn cầm chiếc bàn chải gỗ.

Mưa rơi xuống má, hoãn chậm và lạnh như băng. Ta nhìn lên lầu, ánh sáng vàng nhạt, hoàn toàn là một thế giới khác.

Không kìm được run rẩy, run rẩy đến không biết làm sao. Dựa vào cánh cửa sắt thấp dần, ngồi cho đến bình minh.

Đột nhiên tỉnh dậy, ta mở mắt thất thần. Mũi xe bạc trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei
Ẩn QC