Bất Diệt Kiếm Thể 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất Diệt Kiếm Thể

Tác Giả: Thập Bộ Hành

Dịch: vipvandan

Quyển 5: Đại Trận Đồ

Chương 301: Khó bề phân biệt

Đối mặt với cái nhìn của Lục Thanh, Kiếm Thần vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, dường như trên đời này, không có thứ gì có thể khiến cho y động lòng.

Hai người Diệp Vô Tâm lúc này đã đi tới bên cạnh Lục Thanh. Đối với Kiếm Thần trước mặt, hai người vô cùng kiêng kỵ. Nếu nói trên đời này còn có người nào có thể khiến cho Phong Thần Diệp Vô Tâm không thể ra tay, cũng chỉ có mình Kiếm Thần mà thôi.

Về phần Ma Đạo nhị Linh, đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ, bản thân bọn chúng đại biểu cho một đạo riêng biệt, có được sức mạnh vô cùng to lớn, uy năng vô biên.

Nhìn Lục Thanh một lúc lâu, rốt cục Kiếm Thần nở một nụ cười:

- Không biết Lục tiểu hữu có thể đi cùng lão phu một chuyến hay không, thật ra lão phu có vài lời muốn nói cùng Lục tiểu hữu...

Lục Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng đưa mắt nhìn về phía Liệt Viêm:

- Thả Liệt Diễm ra đây!

Liệt Viêm nghiến rằng nghiến lợi, trầm giọng nói:

- Lục Thanh, tuy rằng ngươi là Kiếm Thánh, nhưng cũng không thể khinh người quá đáng. Liệt Diễm nàng vốn là người của Phượng tộc ta, huống chi lúc trước là nàng tự nguyện theo ta trở về. Nếu như Kiếm Thánh ngươi muốn là địch của Phượng tộc ta, cho dù toàn bộ Phượng tộc tự bạo, cũng quyết không thỏa hiệp!

Hàn Kiếm Thánh của Huyền m tông cau mày lộ vẻ không vui, lão không biết tên Liệt Viêm này rốt cục vì ở Thú vực quá lâu cho nên đầu óc đã bị hỏng mất, hay còn lời gì khó nói. Hiện tại Kiếm Thần đã ra mặt như vậy mà vẫn khăng khăng cố chấp, chẳng lẽ y không sợ họa diệt tộc hay sao?

Mà lúc này, đối với sự khiêu khích của Liệt Viêm, Kiếm Thần cũng không thèm để ý. Có lẽ người có thể cùng y so đo cũng chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo, còn hung thú thập giai như Liệt Viêm dù hùng mạnh tới đâu, y cũng không coi ra gì.

Bất quá giờ phút này, Kiếm Thần vẫn lên tiếng nói:

- Bốn vị, chuyện hôm nay xóa bỏ đi thôi.

- Lời của Kiếm Thần, đương nhiên chúng ta nghe theo.

Lăng Nguyên gật gật đầu, lập tức đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lục Thanh một cái, bốn đạo kiếm quang bắn ra bốn phía, xé rách hư không, biến mất không thấy.

- Hàn Kiếm Thánh!

Liệt Viêm thấy vậy lập tức biến sắc.

- Từ hôm nay trở đi, Phượng tộc không còn là hộ tông Thú tộc của Huyền m tông ta nữa. Các ngươi hãy dời đi khỏi núi Hỏa Phượng.

Rất xa vọng lại thanh âm của Hàn Kiếm Thánh. Biến hóa trong phút chốc khiến cho thần sắc Liệt Viêm trở nên hết sức khó coi.

Lúc này y đã trở nên tiến thối lưỡng nan. Liệt Diễm là bậc Hoàng giả của Phượng tộc y, nếu có thể dung hợp được huyết mạch của nàng, nói không chừng y có thể kích phát thành công huyết mạch CổPhượng Hoàng, trở thành một Cổ Phượng Hoàng có uy năng thông thiên triệt địa trong Phượng tộc, có thể sánh ngang Kiếm Thánh, thậm chí còn có thể vượt qua. Sự hấp dẫn lớn như vậy, làm sao Liệt Viêm có thể buông tay cho được?

- Thả người!

Ánh mắt Lục Thanh rơi vào thân thể Liệt Viêm, ánh mắt linh hoạt sắc bén như vạn thanh Thánh Kiếm xuyên thủng hư không, áp lực vô biên khiến cho thân thể Liệt Viêm phải trầm xuống, không còn có thể đứng thẳng giữa không trung.

- Ngươi khinh người quá đáng!

Liệt Viêm nghiến răng nghiến lợi, giơ chiếc lông phượng màu vàng trên tay lên. Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng mãnh liệt lại bừng cháy. Nhưng lần này không phải là điều động lực Thế Giới trong đó, mà là thiêu đốt hoàn toàn, lực Thế Giới thiêu đốt sinh ra lực hủy diệt.

Trước mặt Liệt Viêm lập tức vang lên một tiếng phượng gáy long trời lở đất. Kiếm Thần ở xa xa cũng lộ vẻ kinh ngạc, sinh ra chút tò mò đối với Cổ Phượng Hoàng sinh ra cùng thời với Tổ Long trong truyền thuyết này.

Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng màu vàng thiêu đốt, lực Thế giới trào dâng, bao trùm xung quanh Liệt Viêm.

Khác với lúc trước, lần này lông phượng màu vàng chậm rãi tan ra, hóa thành nhiều đốm phượng huyết màu vàng tinh thuần, rót vào thân thể Liệt Viêm.

Tiếng phượng gáy lại vang lên, tuy rằng trong thân thể Lục Thanh đã không còn huyết mạch Chân Long, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được cảm giác hưởng ứng từ trong huyết mạch của mình, dường như có hung thú kinh thiên sắp sửa thức tỉnh. Uy nghiêm mênh mông rộng lớn tới nỗi hai người Diệp Vô Tâm cũng phải ngưng thần chú ý.

Cánh phượng màu vàng khổng lồ mở rộng, đây là một con phượng màu vàng khổng lồ chừng vạn trượng. Thân phượng giống như được đúc thành từ vàng ròng, lóe ra nhiều điểm sáng vàng. Trên bộ lông, Chân Hỏa CổPhượng Hoàng đang cháy bừng lên mãnh liệt. Nhiệt độ mãnh liệt tỏa ra đốt cháy hư không, từng đạo Hỗn Độn màu xám hiện ra.

Từ trên thân phượng màu vàng khổng lồ vang lên giọng nói ồm ồm.

- Chỉ cần ngươi có thể thắng được chân thân Cổ Phượng Hoàng của ta, vậy ngươi có thể mang Liệt Diễm đi!

Lục Thanh bước tới một bước, gương mặt lạnh lẽo, thân hình trong nháy mắt cao lên ngàn trượng. Thân thực chất Kiếm thể to như thần linh, Kiếm Ý Phong Mang mênh mông hoành hành ngang ngược trong không trung, toát ra một cỗ khí tức tang thương cổ kính.

- A, không ngờ có được khí thế như vậy, khá, khá lắm!

Sắc mặt Kiếm Thần hơi ngưng trọng, cất tiếng ngợi khen.

Đối mặt với thân khổng lồ ngàn trượng của Lục Thanh, tuy rằng chân thân Cổ Phượng Hoàng của Liệt Viêm cao vạn trượng, nhưng khí thế uy nghiêm mênh mông vẫn còn kém mấy bậc. Không có tâm Trấn Thế, cho dù là dựa vào ngoại lực tạm thời đạt tới lực lượng của Thánh Giả, rốt cục cũng không phải là Thánh Giả chân chính, cho nên khí thế uy nghiêm của Liệt Viêm kém hơn không chỉ một bậc mà thôi.

- Tử Vong Chân Hỏa!

Tiếng phượng kêu kinh thiên động địa vang khắp đất trời ngay tức khắc, từ trong mỏ phượng màu vàng, một đạo lưu quang màu vàng to chừng ngón tay cái bắn nhanh ra.

Chỉ trong thoảng chốc, dường như tất cả màu sắc trong trời đất đều bị trấn áp, đạo lưu quang màu vàng rực rỡ hết sức tinh thuần kia, dù là mặt trời cũng phải lu mờ ánh sáng. Lực Thế Giới nồng đậm thiêu đốt, sinh ra một luồng sức mạnh đốt cháy cả hư không, nhắm về phía Lục Thanh.

- Cẩn thận!

Hai người Diệp Vô Tâm không khỏi quát to, đạo lưu quang này gần như là Liệt Viêm đã dốc hết toàn lực.

Chỉ một đòn này, đã dốc hết toàn lực của chiếc lông Cổ Phượng Hoàng kia, uy lực không nhỏ chút nào, đủ để hủy thiên diệt địa.

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, tốc độ xuyên qua hư không và độ ngưng luyện của nó, e rằng với Kiếm Thánh thông thường cũng phải bị tồn thương.

Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng, trên thân hình bất động của hắn lúc này nổi lên một tầng kiếm quang màu xám bạc Kiếm Ý Thời Không lan tràn ra. Thời Không xung quanh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Kiếm quang màu xám bạc ngưng tụ, xung quanh Lục Thanh hiện ra một dòng sông Thời Không rất lớn. Ngay tức khắc, lưu quang màu vàng kia lập tức va chạm với dòng sông Thời Không.

Lập tức lưu quang màu vàng bị cuốn vào trong Hành Lang Thời Không vô tận. Thời Không vô tận vặn vẹo uốn khúc, khiến cho đạo lưu quang màu vàng kia cũng bị vặn vẹo theo bên trong dòng sông Thời Không.

Sau khi phá nát hàng chục đạo Hành Lang Thời Không như vậy, đạo lưu quang màu vàng kia rốt cục mới tan đi.

- Không có khả năng!

Tiếng kinh hô vang lên từ chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng. Mà lúc này. Lục Thanh cũng bước về phía trước, chân vừa hạ xuống, đã tới trước mặt Liệt Viêm.

Một quyền khổng lồ mang theo kiếm quang màu xám bạc xé rách hư không, lộ ra Hỗn Độn màu xám. Bên trong Hỗn Độn còn có lôi đình Hỗn Độn màu xám chớp động không ngừng, ngay sau đó nện lên người Liệt Viêm.

Dường như hàng ngàn hàng vạn Thời Không đang vỡ nát, chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng đồng thời hóa thành tro bụi bị không gian Hỗn Độn màu xám nuốt chửng vào trong.

Hung thú thập giai, tộc trưởng Phượng tộc Liệt Viêm, đã chết !

Lục Thanh không ngừng tay, thân hình thu nhỏ trở lại bình thường, vung tay áo lên một cái. Ngay tức khắc, trên đỉnh núi Hỏa Phượng, đại điện Phượng tộc trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi để lộ ra mọi người bên trong.

- Không đúng!

Diệp Vô Tâm biến sắc:

- Đám người kia đều bị giam cầm!

Lục Thanh nhìn lại, cũng phát hiện ra điểm này. Mười đại trưởng lão Phượng tộc đang đứng ngây ra tại chỗ, một thân hồn phách chân linh, kể cả thú đan đều bị giam cầm trong cơ thể, không thể động đậy mảy may.

Giờ phút này chẳng những là ba người Lục Thanh, ngay cả Kiếm Thần cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng bốn Kiếm Thánh này không thường xuyên tra xét, nhưng người có thể không coi bọn họ ra gì, giam cầm mười đại trưởng lão Phượng tộc, bắt Liệt Diễm đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, tối thiểu có thực lực cũng không dưới bọn họ.

Huống chi còn có Kiếm Thần ở nơi đây, xem thần sắc của Kiếm Thần. Lục Thanh biết rằng người nọ cũng đã qua mặt được Kiếm Thần.

- Chỉ có lực Thế Giới đơn thuần!

Ngay tức khắc, Thủy Thiên Nhu lên tiếng nói:

- Không thể phán đoán là người phương nào...

Ngừng một chút. Thủy Thiên Nhu lại nói với vẻ nghi hoặc:

- Có thể nào là bốn tên kia...

Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu:

- Bốn tên kia không thể có bản lãnh như vậy, e rằng còn có một người khác. Bất quá...

Trong mắt Diệp Vô Tâm lộ vẻ khó hiểu:

- Người này có thực lực không thua gì chúng ta, vì sao lại muốn bắt đi một Hỏa Phượng cửu giai nho nhỏ như vậy? Không biết là có mục đích gì, e rằng trong chuyện này còn có âm mưu, nên cẩn thận là hơn !

Lục Thanh bên cạnh khẽ cau mày, kiếm chỉ điểm ra, lập tức có một Thời Không Luân Bàn ngưng tụ thành thực chất hiện ra. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chậm rãi xoay tròn trước mặt bốn người, dường như chất chứa vô tận huyền ảo bên trong.

- Thời Không Luân Bàn!

Kiếm Thần khẽ kêu lên, ánh mắt y nhìn Lục Thanh lại sáng hơn khi trước.

-Két.., két...

Không bao lâu sau, từ giữa Thời Không Luân Bàn nứt ra một khe hở màu xám bạc. Khe hở này dần dần mở rộng, sau đó trở thành một mặt kính màu xám bạc, kiếm quang màu xám bạc lưu chuyển trên mặt.

- Thời Không Lưu Tố!

Theo tiếng quát khẽ của Lục Thanh mặt kính màu xám bạc kia lập tức lưu chuyển, một bức họa Thời Không lập tức lưu chuyển rất nhanh trên mặt kính, quay ngược Thời Không lui trở lại. Từng dòng sông Thời Không hiện ra, theo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc, từng dòng sông Thời Không không ngừng mai một, dần dần kéo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc kia tới trước người.

Nhưng ngay sau đó, ba người Diệp Vô Tâm chợt thấy sắc mặt Lục Thanh đại biến. Trong khoảnh khắc.,Thời Không Luân Bàn kêu lên một tiếng phịch, vỡ nát ra, mà tâm thần Lục Thanh cũng run lên bần bật, phun ra một ngụm nghịch huyết. Đối với Kiếm thể Thánh Kiếm mà nói chút thương tích ấy không đáng kể gì, nhưng giờ phút này vẻ mặt Lục

Chương 302: Kiếm chỉ Kiếm Thần

Làm sao có thể như vậy được?

Hai người Diệp Vô Tâm cũng cảm thấy chấn động trong lòng, theo bọn họ thấy. Kiếm Đạo Thời Không của Lục Thanh có thể nói là độc nhất vô nhị dù là Lục Thiên Thư trước kia cũng không thể thoát. Trong Kiếm Đạo Thời Không, khắp thiên hạ này e rằng ngoại trừ Thiên Đạo chuyển thế, không ai bì kịp Lục Thanh.

Thế nhưng hôm nay, Thời Không Luân Bàn do Lục Thanh diễn hóa ra lại bị người đảo lộn Thời Không, phá nát không còn.

Trong thế giới Thiên Đạo này, rốt cục là ai có thể có được sức mạnh to lớn như vậy? Đạo Linh chăng? Hay là Ma Linh?

Lục Thanh thoáng động trong lòng, nhưng lập tức hắn gạt bỏ đi ý nghĩ này. Nếu muốn đối phó với hắn, bằng vào thực lực của Ma Đạo nhị Linh, tuyệt đối không cần phải vận dụng tới thủ đoạn như vậy.

Trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả chỉ là hư ảo.

Bên cạnh, Kiếm Thần ngưng thần, trong ánh mắt y dường như có lôi quang chớp động, quét ngang núi Hỏa Phượng một vòng. Toàn bộ núi Hỏa Phượng dưới ánh mắt Kiếm Thần đều run lên kịch liệt.

Ngay tức khắc, vô số hoa máu tung bay, nhưng tiếng rên rỉ vang lên không ngớt. Đó là nhiều tộc nhân Phượng tộc sống trong núi Hỏa Phượng sụp đổ dưới ý chí của Kiếm Thần.

- Ầm...

Không bao lâu sau, toàn bộ núi Hỏa Phượng bắt đầu sụp đổ, bụi đất bốc lên mù mịt, tràn ngập mấy trăm dặm hư không.

Đến lúc này, bộ tộc Phượng Hoàng ngoại trừ Liệt Diễm hiện tại không rõ hành tung, toàn tộc đã bị diệt sạch.

Nhìn núi Hỏa Phượng sụp đổ, sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm vẫn tỏ ra bình thản, chỉ có Lục Thanh cau mày.

Thủ đoạn tiêu diệt toàn tộc như vậy đối với Lục Thanh, vẫn không thể nào chấp nhận. Dù sao theo Lục Thanh thấy, chỉ nên giết người nào đáng giết, tuyệt đối không làm thương hại đến kẻ vô tội.

Tuy rằng suy nghĩ như vậy hiện tại ở Thiên Đạo đại lục sau khi thiên địa quay ngược lại này, chỉ có mình hắn mà thôi. Bất quá hắn không thay đổi được, cũng không muốn thay đổi.

Nếu hắn coi thường sinh mạng, vậy có khác gì Ma Đạo nhị Linh, hắn đi tìm siêu thoát, còn có ý nghĩa gì nữa?

- Tiểu hữu có muốn đi với ta một chuyến không?

- Hai vị cũng đi cùng ta, nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện có thể tâm sự.

Lúc này Kiếm Thần quay đầu lại hỏi. Lục Thanh gật gật đầu, không từ chối, nhìn lại Kiếm Thần, tuy không thấy y có động tác gì, nhưng trước mặt tự động mở ra không gian Động Hư, ngưng kết thành một cánh cửa.

Kiếm Thần cười nhạt, cũng không đợi hai người trả lời, lập tức đi vào không gian Động Hư.

Ba người Lục Thanh nhìn nhau, đồng thời bước vào trong.

Trong không gian Động Hư này đã được Kiếm Thần bố trí qua. Sau khi ba người tiến vào, lập tức nhìn thấy một chiếc bàn ngọc chừng một trượng, đồng thời có bốn chiếc ghế bằng Tử Ngọc tủy bày sẵn. Trên bàn ngọc có một lôi cầu màu tím tinh thuần, tuy rằng lôi cầu này chỉ là Tử Lôi bình thường, nhưng dưới mắt ba người Lục Thanh, lại khác biệt rất lớn.

Trong lôi cầu lớn khoảng bằng đầu người này, dường như có ẩn chứa một cổ ý chí lớn lao. Ý chí này kiên cố như trời dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ba người Lục Thanh vẫn cảm thấy chấn động tâm thần.

Ý chí Thế Giới!

Giữa lôi cầu này không ngỡ ẩn chứa một cỗ Ý chí Thế giới!

- Xem ra Kiếm Thần đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh viên mãn, đã sinh ra được Ý chí Thế Giới, e rằng ngày đột phá không còn xa nữa...

Nhìn Kiếm Thần đang chậm rãi ngồi xuống, Diệp Vô Tâm lên tiếng nói.

- Ba vị, mời ngồi.

Kiếm Thần giơ tay mời, ba người Lục Thanh cũng không khách sáo, chia ra ngồi xuống ba chiếc ghế.

Lúc này, rốt cục Kiếm Thần cũng nở một nụ cười khổ hiếm thấy:

- Ngày đột phá, e rằng cũng là ngày ta chết!

Ba người Lục Thanh không nói gì, tự nhiên cũng hiểu. Đạo Linh tuyệt đối sẽ không cho phép Kiếm Thần chân chính đột phá.

Khi thế giới Kiếm Vực trưởng thành, sẽ thật sự trở nên ngang hàng với thế giới Thiên Đạo. Đến lúc đó, e rằng Kiếm Thần sẽ có được thực lực có thể chống lại Đạo Linh. Tuy rằng không thể vượt qua được Đạo Linh, nhưng tối thiểu, Đạo Linh cũng không còn nắm sinh tử của y trong tay được nữa.

Đối với thái độ trầm ngâm của ba người Lục Thanh, dường như Kiếm Thần đã sớm dự liệu từ trước, y lập tức hỏi:

- Chẳng hay ba vị thấy thế nào về tình thế hiện tại của đại lục?

- Chẳng phải Kiếm Thần là người hiểu rõ ràng nhất hay sao?

Lúc này Lục Thanh lên tiếng nói trước mặt ý chí vô hình của Kiếm Thần, hắn không hề tỏ ra sợ hãi.

- Rõ ràng ư?

Kiếm Thần lắc lắc đầu:

- Trước mặt Ma Đạo nhị Linh, trên thế giới Thiên Đạo này, không ai dám nói đã thấu hiểu được tình thế của đại lục.

Kiếm Thần ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Bất quá ta có thể nói trước cho ba người một chút.

- Là gì vậy?

- Thiên Đạo chuyển thế, Ma Đạo nhị Linh đã diệt được mười đạo chân linh!

- Không có khả năng!

Diệp Vô Tâm kinh hô thất thanh:

- Lúc trước chỉ có một đạo mà thôi Ma Đạo nhị Linh gần như hao tổn hết tất cả sinh linh của Thiên Đạo đại lục, mới có thể trấn áp, nhưng cũng không thể giết chết. Hiện tại sao có thể giết chết mười đạo chân linh nhanh như vậy được? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

- Không có gì là không có khả năng.

Giọng Kiếm Thần hết sức thản nhiên:

- Năm đạo chân linh trong đó chết trong tay ta, năm đạo kia rơi vào tay Kiếm Ma.

- Là thật sao?

Hai người Diệp Vô Tâm sửng sốt:

- Chân linh không đầy đủ, khi chuyển thế sẽ không thể viên mãn, Chẳng lẽ lần này, thiên hạ sẽ lọt vào tay Ma Đạo nhị Linh?

Lục Thanh bên cạnh cũng cau mày, lộ vẻ không thể nào tin được đối với thực lực của Thiên Đạo. Tuy rằng Lục Thanh còn chưa thật sự thấy qua, nhưng sức mạnh to lớn của cỗ quan tài bằng đồng xanh trước kia, hắn lại hiểu biết rất rõ ràng, cỗ quan tài bằng đồng xanh kia chỉ có một đạo chân linh bị trấn áp từ khi thiên địa quay ngược lại lần đầu, cho dù là Lục Thanh đã đạt tới cảnh giới hiện tại hắn cũng không dám bảo đảm mình có thể hơn được đạo chân linh kia. Nhưng hiện tại Kiếm Thần lại nói y đã diệt được năm đạo chân linh của Thiên Đạo, nhưng nhìn qua không có thương tích gi, đây chính là một sơ hở rất lớn.

Chân linh Thiên Đạo, cho dù chỉ là ý chí Thiên Đạo trước khi chuyển thế, nhưng trong lúc sinh tử cũng sẽ tuyệt đối xuất ra uy năng hết sức lớn lao.

Uy năng này trong thế giới Thiên Đạo, đủ làm trọng thương bất cứ kẻ nào.

- Sư phụ!

Lục Thanh kêu lên.

Diệp Vô Tâm xoay chuyển tròng mắt nhìn sang ánh mắt của Lục Thanh, lão cũng chấn động trong lòng, lập tức như nhớ lại chuyện gì, cũng lộ ra thần sắc chẳng khác gì Lục Thanh.

- Xem ra ba vị đã nghĩ ra.

Kiếm Thần mỉm cười.

- Rốt cục là ý Kiếm Thần muốn nói gì?

Lục Thanh lại hỏi.

Kiếm Thần nhìn Lục Thanh chăm chú một hồi lâu, rốt cục cất tiếng cảm thán:

- Lúc trước, lần đầu tiên gặp mặt ngươi, bản thân đã biết ngươi không đơn giản chút nào. Nhưng thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi đã trưởng thành tới mức này. Đây là may mắn bằng trời của ngươi, càng quan trọng hơn nữa, ngươi lại có được tâm cảnh ý chí như vậy. Đây mới là điều làm cho ta coi trọng nhất, ngươi, có hy vọng siêu thoát chân chính!

- Cho nên...

Trong đôi mắt Kiếm Thần dần dần nổi lên lôi quang màu tím, một cỗ ý chí sâu nặng bùng lên:

- Cho nên ta muốn hợp tác cùng ngươi!

Ánh mắt Kiếm Thần ấn chứa uy áp vô tận, uy nghiêm này không giống như bất cứ uy nghiêm nào khác, mà giống như Ý chí Thế giới, chẳng những trấn áp lên người Lục Thanh, mà còn trấn áp lên hai người Diệp Vô Tâm.

- Bùng...

Ý chí Phong Mang đen sẫm từ trên thân hai người Diệp Vô Tâm bùng lên, ngăn cản ý chí này bên ngoài.

Dù là như vậy, hai người cũng giống như vừa lâm đại địch. Tích lũy qua năm vạn năm, thực lực Kiếm Thần đã chân chính đạt tới cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Lúc này Diệp Vô Tâm mới hiểu, lúc trước mình đã hết sức coi thường thực lực của Kiếm Thần. Dưới sự cung cấp nguyện lực hương hỏa của cả đại lục, chỉ trong lần thiên địa quay ngược lại vừa rồi, không thể tiêu hao hết của Kiếm Thần được.

Nhìn sang Lục Thanh, lúc này đối mặt với Ý chí Thế giới viên mãn của Kiếm Thần, trên người hắn cũng nổi lên một tầng kiếm quang màu xám bạc. Kiếm quang này ngưng tụ thành dòng sông Thời Không, bao phủ xung quanh người Lục Thanh.

Ý chí vô biên kia vừa trấn áp lập tức bị dẫn vào trong Thời Không vô tận. Dưới sự ăn mòn không ngừng của Hành Lang Thời Không, không còn lại chút nào có thể xâm phạm tới người Lục Thanh.

Lục Thanh tỏ ra hết sức ung dung bình thản nhìn Kiếm Thần, ý chí Phong Mang đen như mực vẫn vờn quanh trên người hắn, ngưng tụ thành hình dáng Chân Long, gào thét vang trời.

Đột ngột Lục Thanh điểm ra một chi. Trên Kiếm chỉ, ý chí Phong Mang đen sẫm ngưng tụ, một con Chân Long dài chừng một trượng vượt qua mặt bàn ngọc, muốn nuốt chửng Kiếm Thần. Chân Long Phong Mang đen sẫm khi thì ngưng tụ thành hình kiếm, khi thì trở lại bộ dáng Chân Long. Kiếm Ý bùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thể