11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi JungKook được đưa vào phòng cấp cứu , tôi thở dài rồi lấy điện thoại gọi cho NamJoon .

" Alo! Anh nghe đây T/b!" NamJoon lập tức nghe máy.

" Anh đến bệnh viện XXX đi! JungKook đang cấp cứu bên trong !" Giọng nói của tôi đầy sự mệt mỏi.

" Sao? Sao lại cấp cứu?Được rồi anh đến ngay!"

NamJoon vội cúp máy lái xe thật nhanh đến bệnh viện , tôi ngồi phịch xuồng hàng ghế trước phòng cấp cứu cánh tay buông lỏng như không còn sức lực . Cũng may là Taehyung đã nói với tôi về cuộc giao dịch tối nay của JungKook tôi mới đến kịp thời , trong lúc Hắc Bang đang xảy ra lắm chuyện mà lại có người đòi đích thân JungKook đi giao hàng rõ ràng đây là một cái bẫy , thế mà JungKook vẫn cố chấp đi không hề đề phòng. Anh ta dạo này chán sống lắm rồi thì phải .

" T/b!" NamJoon từ ngoài chạy vào .

" Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?" NamJoon lo lắng hỏi tôi.

" Cuộc giao dịch tối nay của JungKook là một cái bẫy! JungKook bị tấn công nên bị thương khá nặng đang cấp cứu bên trong! Anh đến rồi thì ở đây với anh ấy đi em phải đi rồi!" Tôi nói rồi định xoay lưng bỏ đi.

" Khoan đã T/b!!! Em cũng bị thương không ít ! Em ở lại để bác sĩ kiểm tra đi!"

" Không cần đâu! Em không sao!Em có việc phải đi trước!"

" Em lại định đi đâu? Em không trở về Hắc Bang sao?" NamJoon nhìn tôi khó hiểu.

" Em sẽ về nhưng giờ chưa phải là lúc ! À đúng rồi ! Khi JungKook tỉnh lại anh ấy có hỏi là ai đã cứu anh ấy thì anh cứ nói là anh đừng cho JungKook biết là em đã đến!"
Tôi nói xong lập tức bỏ đi thật nhanh .

" T/b.....!" NamJoon gọi theo nhưng tôi đã đi mất , anh đành thở dài nhìn theo bóng lưng của tôi .

Tôi lái xe về Min gia , trên đường về tôi không ngừng suy nghĩ về chuyện của Jimin và JungKook . Tôi rất hận JungKook , tôi hận anh vì những gì anh đã làm với Jimin - người tôi yêu . Đáng lẽ ra tôi rất muốn bóp chết JungKook để hả cơn giận của tôi nhưng tôi không làm được . Thời gian qua JungKook đối xử với tôi rất tốt , tôi hiểu được tình cảm mà anh dành cho tôi . Cho nên khi nghe anh gặp chuyện tôi lập tức tới cứu anh , tôi không muốn JungKook xảy ra chuyện.

Về đến Min gia , tôi mở cửa mệt mỏi đi vào .

" Em về rồi à! Em có sao không?"Yoongi đứng lên đi lại chỗ tôi hỏi han.

" Em không sao! Phải rồi! Cám ơn anh lúc nãy đã đến cứu em và JungKook!"

" Có gì đâu mà em lại cám ơn anh!Chúng ta đã như người một nhà rồi! Mà em đó... Sao lại liều mạng đến đó một mình mà không nói cho anh biết!" Yoongi trách móc.

" À...tại gấp quá nên em không nghĩ được gì hết! "

" T/b .....!!!"

Nghe tiếng ai đó gọi tôi nhìn ra sau lưng của Yoongi , Jimin đang đứng nhìn tôi mặt buồn rười rượi.

" Jimin!!!"

" Từ nãy tới giờ Jimin nhất quyết không chịu đi ngủ mà muốn đợi em về đó! Jimin rất lo cho em!" Yoongi giải bày.

" T/b!! Em không sao chứ?"Jimin đi tới nhìn tôi từ trên xuống dưới như đang kiểm tra xem tôi có bị thương không.

" Em ...."

" Sao lại bị thương nhiều như vậy chứ? Em đau lắm phải không T/b?" Jimin nhíu mày lo lắng.

" Không đau! Em chỉ bị thương nhẹ thôi! Jimin đừng lo !" Tôi cười gượng cố trấn an Jimin.

" Tay em đang chảy máu kìa! Em mau lại sofa ngồi xuống đi ! Anh sẽ băng vết thương lại cho em!"

Jimin đẩy tôi lại sofa ngồi còn anh thì đi lấy bông băng và thuốc rửa để rửa vết thương cho tôi.
Yoongi thấy thế cũng ra hiệu cho tôi biết là anh lên phòng để không gian riêng cho tôi và Jimin.

Jimin cẩn thận chăm chú băng vết thương lại cho tôi , từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Jimin băng vết thương cho tôi. Cũng chưa bao giờ anh lại dịu dàng và ôn nhu với tôi như thế này . Tuy có chút không quen nhưng tôi lại thích Jimin của hiện tại hơn , phút chốc tôi lại có suy nghĩ không muốn Jimin hồi phục lại trí nhớ . Chẳng phải như vầy sẽ tốt hơn sao , tôi và Jimin có thể bình yên ở bên cạnh nhau , sống cuộc sống hạnh phúc như bao cặp đôi khác , chả phải đề phòng bất cứ ai , chả phải sống chung với tiếng súng đạn , chả cần vật chất xa hoa . Chúng tôi sẽ về Busan , mua một căn hộ gần biển , trước nhà sẽ trồng thật nhiều hoa và nuôi một hồ cá , chúng tôi sẽ sinh một đôi tiểu bảo bối thật đáng yêu lanh lợi . Cuộc sống cứ thế êm trôi, đơn giản nhưng hạnh phúc , chả có ai làm phiền tôi và Jimin cả , tránh xa cuộc sống xô bồ hiện tại ,chúng tôi sẽ cùng nhau già đi , như thế chả phải rất tốt sao.

Tôi tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc đáng mơ ước đó mà môi khẽ cười một nét ủy mị nhìn Jimin.

" Xong rồi! "

Jimin băng vết thương cho tôi xong ngước mặt lên nhìn tôi cười hiền.

" Em còn đau ở đâu nữa không?"

" À không!! Cám ơn anh! Em đỡ đau nhiều rồi!"

" Em làm cho anh lo chết đi được đó! Lúc đi cũng không nói với anh tiếng nào ! Thật là giận hết sức!"

" Jimin đừng giận em mà! Em hứa sau này có đi đâu em cũng sẽ nói cho anh biết mà!"

" Còn phải cho anh đi theo nữa !"

" Cái này thì.....!"

" Không được sao? Em không muốn cho anh đi cùng  à! Tại anh không yên tâm để em đi một mình! Anh không muốn T/b gặp nguy hiểm!"

" Dĩ nhiên là được! Sau này em đi đâu cũng sẽ dắt anh đi cùng! Chỉ sợ Park Jimin anh không muốn đi cùng em thôi!"

" Không có đâu! T/b ở đâu thì anh sẽ ở đó! Anh sẽ bảo vệ cho T/b !"

Tiếng cười đùa của đôi nam nữ phát ra giữa nhà , từ trên cao Yoongi đã quan sát hết mọi hành động của tôi và Jimin nãy giờ . Anh thầm cười , nụ cười vô cùng khó hiểu .

------------------skip time----------------

Kim Taehyung đang trên đường đến công ty để làm việc , anh ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua ít đồ . Đang đứng tìm thứ mình cần mua thì anh vô tình quan sát được hành động bất thường của một cô gái đứng không quá xa anh , cô ta hình như đang lấy thứ gì đó bỏ vào túi áo khoác , mắt thì đảo lia lịa nhìn xung quanh . Taehyung nhíu mày nhìn chầm chầm cô gái đó rồi vội đi lại nắm lấy tay cô ra quầy thu ngân .

" Làm ơn tính tiền!" Taehyung lấy hết đồ trong túi áo của cô gái đó ra ngoài.

Cô ta tuy rất ngạc nhiên và sửng sốt trước hành động của anh nhưng lại cúi đầu đợi anh tính tiền mà không dám ngẩn lên nhìn.

Thanh toán xong Taehyung đưa túi đồ cho cô ta cầm rồi đi ra khỏi cửa hàng .

" Cám ơn !" Cô ta nói nhỏ rồi bỏ đi thật nhanh.

" Khoan đã!" Taehyung nắm lấy tay cô kéo lại.

" Anh muốn gì ?" Cô ngước mặt nhìn  anh .

" Nhìn cô cũng khỏe mạnh! Lại còn trẻ ! Sao không tìm một công việc thích hợp mà làm! Lại đi ăn cắp!"

" Đó là chuyện của tôi không liên quan tới anh! Anh đừng nghĩ trả hộ tôi mớ đồ này thì muốn nói gì nói!"

" Cô nói chuyện với người vừa giúp mình như vậy sao?"

" Nhìn anh...giàu có như vậy! Đống đồ này chỉ là tiền lẻ với anh thôi! Tôi đi đây!!! Tôi không muốn nói nhiều với mấy người giàu sang mà xem thường người khác như anh!"

Cô ta nói rồi lập tức bỏ đi , Taehyung chỉ biết đứng đờ người ra đó .

" Sao trên đời lại có loại con gái vô lí như vậy chứ ? Mình xem thường cô ta hồi nào ?" Taehyung pov .

Tại bệnh viện

JungKook nằm hôn mê trên giường bệnh cả đêm , anh từ từ he hé mắt tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi anh. JungKook ngước lên nhìn chai nước biển đang truyền vào tay anh  thì ra là anh đang ở bệnh viện .

" JungKook!Cậu tỉnh rồi sao !" Đúng lúc NamJoon vừa mở cửa bước vào.

" Tối qua! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" JungKook ngồi dựa lưng vào giường .

" À....lúc tôi đến thì đã thấy cậu bị đánh bất tỉnh ! Tôi và đàn em đã giãi vây cho cậu kịp  thời!!"

" Vậy sao! Cám ơn anh NamJoon! "

" Cậu đã thấy cuộc giao dịch có vấn đề vậy sao còn đến! "

" Tôi có thể không đến sao! Tôi không muốn mang tiếng hèn nhát !"

" Thôi được rồi! Cậu ở lại đây vài ngày đi! Khi nào vết thương lành lại rồi hãy về Bang!" NamJoon thở dài.

" Giờ tôi cũng tỉnh lại rồi! Chưa mất mạng! Không cần ở lại đây đâu! Anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi!"

" Này! Làm sao được chứ! Cậu bị thương có nhẹ đâu mà đòi về làm gì! Việc ở bar và Bang tôi lo cũng được mà!" NamJoon phản đối.

" Chỉ là tôi không muốn ở bệnh viện thôi! "

" Aissssssss!!! Cậu thật là!!!!"

Trên đời này Jeon JungKook đã muốn làm gì thì có ai cản được chứ . NamJoon cũng đành thuận theo ý anh thôi.

Chap này tới đây thôi nha . Tui không cố ý để Kookie vai phản diện đâu =(( thương ẻm lắm mà tại hợp vai rồi biết sao giờ.

Bật mí là fic này sẽ có phần hai đấy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net