Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Byakuran pov

Shewin chăm chú lắng nghe suy nghĩ lại cuộc đời của bản thân. Cậu sinh ra trong một phòng thí nghiệm, luôn chịu đựng các cuộc thí nghiệm đau đớn nhất. Xuyền xích khóa chặt đôi chân của cậu ,chưa bao giờ cảm thấy được tự do ,cậu cảm thấy trống rỗng. Rồi sự xuất hiện của những đứa trẻ khác đã lấp đầy một phần của nó , cậu cảm thấy phải bảo vệ những đứa trẻ này . Cậu biết rõ mục đích bản thân được sinh ra vì thế âm thầm thề rằng bản thân phải trở nên mạnh hơn .

Rồi một ngày Tsuna-sensei đã đưa họ rời đi, ngài ấy đem bọn họ dưới cánh bảo vệ ,ban đầu bọn họ không tin tưởng vào Tsuna-sensei, nhưng người đã dành cho họ sự kiên nhẫn rất cao, chỉ dạy cho họ rất nhiều điều, đưa họ đi ngắm nhìn thế giới, cho họ những tình cảm họ chưa bao giờ nhận được. Nhìn lấy cảnh tưởng các anh em hạnh phúc như thế, thầm hứa phải mạnh hơn nữa để bảo vệ lấy họ.

- Đừng cứng rắn như thế,nào thả lỏng hơn đi ,em cần mềm mại một tí, họ vẫn cần em chăm sóc ấy.< Tsuna>

-..... Vâng< Shewin> thiếu niên nghiêm túc bấy giờ đã nở nụ cười nhẹ

- Cảm ơn người Sensei< Shewin>

- Nào chúng ta đi uống trà chứ< Tsuna> cậu đề nghị thiếu niên gật đầu đồng ý

Trên đường đến phòng trà của Tsuna ở cánh nam gia viên Byakugan thì thầm giải thích với camera.

- Kiếm phái mà cả hai đang sử dụng  là kiếm đạo do chính Tsuna sáng tạo. Cậu ấy không có sức lực lớn nên đã dùng chính sự nhanh nhẹn và mềm mại tạo ra là một kiếm phái không thua kém bất kỳ môn phái nào.< Byakuran> hắn ta nói với giọng đầy tự hào

Cả ba nhanh chóng đến được phòng trà ,bên trong đang phơi rất nhiều lá trà khác nhau, cùng đủ loại thảo dược. Bên trong được trang trí đơn giản, mát mẻ và thông thoáng để dễ dàng ngắm cảnh. Tsuna dạy cho Shewin  cách pha từng loại trà, phân biệt các thảo dược, công dụng của từng loại.

- Fon thực sự đã làm hỏng cậu với trà< Byakuran> hắn ta không nhịn được mà lên tiếng mà trêu chọc

- Vẫn tốt hơn là kẹo dẻo< Tsuna> cậu ta nhanh chóng phản bác

- ......< Byakuran>

Thế là ngày hôm đấy Tsuna và Shewin đã dành thời gian cho nhau trong phòng trà.

______*****_______
Ngày hôm sau

Ngày hôm sau Tsuna thấy Roger đứng trước cửa phòng đợi cậu, Tsuna liền mỉm cười chào hỏi.

- Buổi sáng tốt lành Roger, hôm nay đến lượt em à< Tsuna>

- Chậc< Roger> quả nhiên là không qua mặt được

- Hôm nay chúng ta làm gì?< Tsuna> cậu chỉ cười khúc khích

- Có lẽ đi dạo phố?< Byakuran>

- Ý hay đấy< Tsuna>

Uy, uy, các ngươi đã hỏi ta chưa ----> by Roger

Cả ba cùng nhau xuống phố NamiMori, nhưng chủ yếu là uống cà phê ,đọc sách trong thư viện nguyên ngày. Trên đoạn đường đi Tsuna cũng hỏi Roger các sĩ kiện ở học viện âm nhạc, Roger cũng chỉ ầm ừ cho qua. Cuối cùng Tsuna dẫn bọn họ vào một nhà hát mượn lấy cây đàn piano.

- Đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đàn nhạc phải không< Tsuna>cậu phẩy tay ra hiểu cho Roger lại gần cùng nhau đàn nhạc.

Roger cũng chấp nhận lại ngồi kế bên, họ cùng nhau đàn một khúc ngẫu hứng.

Roger cậu được sinh ra trong một phòng thí nghiệm sau Shewin. Sống trong địa ngục khiến cho cậu ta vô cùng căm phẫn ,niềm an ủi duy nhất là các anh chị em cũng sinh ra trong phòng thí nghiệm và cùng mục đích như cậu.

Roger là một mặt trời nhưng không tỏa sáng mà đầy u ám. Khi Tsuna đem họ dưới cánh bảo vệ, đáng ngạc nhiên cậu lại là người đầu tiên mở lòng. Cậu vẫn còn nhớ hình ảnh âm thanh của tiếng đàn piano vang lên làm sổ dịu tâm trí của cậu. Lần mò theo  tiếng nhạc cậu đến được phòng nhạc thấy Tsuna đang ngồi đàn trong đêm tối với ánh sáng của Trăng.

Khi yêu cầu được dạy cho cậu âm nhạc và gọi ngài ấy là thầy, và nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của Tsuna thật thú vị. Nhưng trong thâm tâm cậu biết thật sự đã xem người là thầy

- Em vẫn chưa định hướng cho tương lai à< Tsuna> cậu đột nhiên lên tiếng dù cho tay vẫn đàn nhạc

-......< Roger> Đúng vậy cậu học âm nhạc Vì nó có thể xoa dịu tâm trí cậu, chứ nó không phải đam mê của con.

Nhưng tham gia vào Mafia liệu có đúng không. Bọn họ không có liên quan đến Mafia, không vốn dĩ bọn họ đều liên quan đến Mafia chỉ là bọn họ có thể thoát ra mà thôi.

- Hãy suy nghĩ cho kĩ, nhưng cho dù em chọn gì ta đều ủng hộ em< Tsuna>

Tiếng nhạc đã dừng lại ,Tsuna quay sang nở nụ cười trấn an Roger

Roger nhìn vào nụ cười đó,trong lòng đã đưa ra quyết định

- Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ hoàn thiện bản nhạc này< Roger>

Tsuna nhìn Roger đầy bất ngờ, rồi lại nở nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc

- Mong lúc đó ta sẽ là người đầu tiên được nghe nó< Tsuna>

- Chắc chắn< Roger> thiếu niên cười đầy đắc ý

______****_____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net