Anh viết
- Em bảo này !
- .....
- Anhhhhhh !
- Hả ? À nhầm dạ ?
- Em học 3 năm rưỡi đại học ở VN. Rồi 1 năm rưỡi ở Malay. Cô bảo thế.
- Ừm ! Không !
Anh lại viết nữa rồi. Lúc anh viết những dòng này là 2h30 sáng. Anh không ngủ được. Và anh nghĩ lại cuộc nói chuyện của chúng mình.
Em có biết tại sao anh nói "Không" như vậy không ?
Anh không muốn em rời xa anh đâu. Anh muốn em ở cạnh anh cơ.
Nếu em đi thì sao nhỉ ?
Anh sẽ nhớ em lắm. Nhưng rồi dần dần anh phải tự làm quen với cuộc sống không có em, tự thân mình làm mọi thứ mà không có ai nhắc nhở, tự thân mình quen với cái guồng quay đơn độc. Cứ thế, cứ thế...
Rồi cho đến một ngày, anh nhận ra, anh đã quên mất bình yên của anh là như thế nào, quên mất đi cái ôm ngày xưa, nụ hôn nồng cháy. Rồi quên luôn cả cách yêu.
Anh sợ vậy đấy !
Nếu như một trong hai đứa thành công mà lại đánh đổi bằng tình yêu, thì thà cứ như thế này rồi phấn đấu cùng nhau còn hơn. Dù dang dở nhưng ít ra chúng mình hãy nhớ cái thời đã từng bắt đầu như thế nào...
Tiền, tài, danh, vọng cần thiết thật đấy. Nhưng khi tiền, tài, danh, vọng có dư thừa rồi mà ta sống thiếu tình yêu, thì tự dưng cuộc sống cũng khuyết đi một phần.
Em biết mà phải không ?
Em biết tình yêu nó như thế nào mà. Tình yêu là điều bí ẩn, khó đoán và khó biết. Có lúc nhẹ nhàng chạm qua như cơn gió lay, có lúc thì lại dữ dội, sục sôi như động đất. Nhưng khi mà chúng ta đã vượt qua được những khó khăn như thế, thì ta đều cảm thấy may mắn khi có nhau tới nhường nào, cả anh, và cả em.
Vốn dĩ biết rằng tình yêu là một điều bất kham, mà chúng ta lại còn yêu nhau khi còn trẻ thì dù có là say nắng bất chợt hay hẹn ước trăm năm, thì chúng ta đều đã từng một lần dám khao khát được yêu tha thiết mãnh liệt không thiết những thứ khác.
Cái thời trẻ dại lại là cái thời mà chúng ta vun vén được cho nhau nhiều hoài bão, nhiều ước vọng để mà rồi hứa hẹn. Để đến khi bước cùng nhau tới cái dốc cuối cùng của cuộc đời, cái thuở mai sau, thanh bình mà nhiều xót xa ấy, ta còn giữ lại được một vài điều gì đó giản đơn mà cảm động khắc sâu.
Thế nên em ơi, hãy cứ khờ dại cùng anh, hãy cứ yêu anh đi. Bởi vì chúng ta còn trẻ mà. Anh đã nghe đâu đó, rằng khi chúng ta còn trẻ, chúng ta chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Nhưng khi chúng ta đã có một trong hai, thì cái còn lại cũng đã biến mất tự lúc nào. Đó gọi là tiếc nuối.
Em hãy đừng để yêu thương của một thời trẻ dại phai màu như lớp vôi sơn ngoài kia, mà hãy để nó khắc sâu, cho dù chỉ là một chấm nhỏ đi qua cuộc đời, thì xin em hãy giữ lại. Có thể nó nhỏ bé trong em, nhưng trong anh, anh đã gói ghém lại thành hai chữ "Thanh Xuân". Và nó có em....
Rồi sau tất cả, chúng ta chỉ cần không hối hận về sự lựa chọn của mình là chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi. Từ những điều nhỏ nhặt nhất, đến những điều to lớn nhất, trong đau khổ cùng cực mà vẫn thấy hạnh phúc thì đó là hy vọng.
Tuổi trẻ mà em. Giữa hoa hồng và bánh mỳ, giữa tình yêu và sự nghiệp, thì anh sẽ chọn tình yêu đó em à. Có thể chẳng ai như anh. Nhưng đó là cuộc sống của chính anh phải không ? Là anh sống cho anh chứ không phải làm hài lòng miệng lưỡi xã hội, rằng mày phải có sự nghiệp phải có tiền thì mày mới được yêu. Hoá ra bây giờ tình yêu không còn được tôn quý như ngày xưa nữa. Tình yêu đắt đỏ hay rẻ mạt cũng đo bởi đồng tiền chứ không đo bởi lòng người nữa rồi. Đã ai nghĩ vậy chưa ? Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có người hiểu được lòng anh, chưa bao giờ anh nghĩ những câu chữ, từng dòng một sẽ có người thực sự thấu hiểu. Nhưng anh vẫn trẻ dại, anh vẫn cố gắng viết, cố gắng gọi tên những thứ xưa cũ, cố gắng gợi lên những thanh âm cũ nhàu từ thuở nào đó. Chỉ đơn giản là thoả lòng của một chàng trai non trẻ. Để đến khi không còn tuổi xuân, anh còn có cái để nhìn lại thuở thiếu thời của chính thằng nhóc ngây ngô với cặp mắt xanh non biếc rờn...
Anh đã từng nghe một câu chuyện, đã từng xem một bộ phim, đã đọc một cuốn sách về tình yêu. Nhưng rồi, chính anh trải nghiệm, chính anh là người trong cuộc, anh mới thấy được rằng, mỗi cuộc tình là một hành trình, một cuốn sách khác nhau. Có những hành trình ngắn ngủi đứt đoạn, có những cuốn sách đang viết dở dang rồi đóng lại và cất đi trong miền ký ức. Nhưng có những hành trình không có đích đến, có những cuốn sách không có kết thúc, chỉ đơn giản là họ muốn đưa bản thân đến đâu, muốn dừng lại ở một trang cuối viên mãn như thế nào thôi.
Anh cũng vậy ! Tình yêu là tự chúng mình viết lên, là tự chúng mình bước trên con đường mình đã chọn để nắm tay, tự chúng mình biết cần làm gì và như thế nào, là đều do chúng mình. Chúng mình yêu thời trẻ, hãy để nó nồng nhiệt và cháy bỏng, đôi khi là không thiết tha điều khác. Để đến khi an yên tuổi già, cùng nhìn lại nhiều tháng năm đã trôi qua, ta vẫn thấy tình yêu vẫn cháy bổi hổi bồi hồi trong lồng ngực mỗi đứa. Đó là một cái kết không thể hoàn hảo hơn.
Thời trẻ chúng mình có tình yêu...
Về già chúng mình có tình yêu và tình nghĩa...
Thằng nhóc này vẫn vậy, vẫn viết dăm dòng trải lòng, viết về quá khứ, về hiện tại và tương lai.
Vậy anh cứ tiếp tục ngồi đây, viết vài ba dòng quẩn quanh, hy vọng em sẽ có lựa chọn đúng đắn nhất cho cuộc đời. Và anh cũng chỉ biết đứng ngoài thôi...
Em đừng đi......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net