CHƯƠNG 1601 - 1700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Nhã Nguyễn biết đến thôn Long Gia là do Thủy An Lạc đã từng nhắc đến, nhưng mà năm đó bọn họ cũng không tìm được.

Thì ra thôn Long Gia thật sự tồn tại.

Đứa bé này là chính là người của thôn Long Gia.

"Đi thôi, đây không phải là nơi chúng ta có thể tới, đừng vào." Phong Phong nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Tiểu Nha Nha, trầm giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu rồi men theo một đường khác xuống núi.

"Cô ơi, chú ơi..."

Lúc Phong Phong với Kiều Nhã Nguyễn vừa xoay người thì Tiểu Nha Nha lại chạy về. Bé con chạy rất nhanh cho nên lúc dừng lại trước mặt họ cô bé vẫn còn thở dốc. Sau đó cô bé đưa cái bọc nhỏ của mình giao cho hai người họ: "Cô chú đi xuống núi còn phải đi một đoạn nữa, cô chú cầm theo cái này đi ạ!"

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nha Nha rồi đưa tay xoa đầu cô bé: "Cảm ơn con nhé, nhưng nếu cô với chú cầm đi rồi thì con phải làm sao bây giờ?"

"Ông nội có thể làm cái mới cho cháu, với cả cháu còn có rắn nhỏ Tể Nhi này nữa, là do Nha Nha nuôi đấy. Nó biết đường xuống núi nên cô với chú cứ đi theo nó là có thể xuống núi nhanh lắm!" Tiểu Nha Nha vừa nói vừa lấy một con rắn nhỏ đỏ rực trong túi ra, xem ra con rắn này tuổi không lớn lắm.

"Rắn chỉ đường?"

"Í... chú cũng biết ạ?" Tiểu Nha Nha hưng phấn nói.
"Chú từng nghe nói đến." Phong Phong nói rồi cũng ngồi xổm xuống xoa đầu bé con: "Cháu mau về đi thôi, có thời gian cô với chú nhất định sẽ tới thăm cháu."

"Vâng ạ, tạm biệt cô chú!" Tiểu Nha Nha cười tít mắt nói, sau đó xoay người vui vẻ chạy đi.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng của cô bé, rồi lại nhìn con rắn đang nằm dưới đất, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không nói được thành lời.

Hai người đi ngày càng xa, lúc này Tiểu Nha Nha chạy về, bên cạnh cô bé còn có một ông lão.

Chính là ông lão Tát Phổ Man.

"Ông nội ơi, tại sao lại bảo con đi cứu bọn họ thế ạ?" Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi. "Tại sao ông nội lại biết bọn họ bị thương nên cần dùng mấy loại thuốc kia?"

Tát Phổ Man nắm bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Nha Nha đi về. Ông nhẹ nhàng nói: "Họ là những người rất quan trọng với con, cực kỳ quan trọng, con phải trả ơn họ đấy.""Vì sao thế ạ?" Tiểu Bất Điểm vẫn không hiểu. "Hơn nữa Tiểu Bất Điểm không có ba mẹ, cũng không phải tên Nha Nha. Tại sao ông lại bảo Tiểu Bất Điểm nói dối chứ?"

Tát Phổ Man không nói nữa mà chỉ im lặng đưa cô bé về thôn Long Gia, chính là ngôi làng mà người ta nói người lạ không thể vào.

Kiều Nhã Nguyễn cùng với Phong Phong dựa vào rắn chỉ đường mà kịp xuống núi trước khi trời tối, sau đó mới bắn đạn tín hiệu để báo cho Sư Hạ Dương biết họ thoát hiểm rồi.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới bắn đạn tín hiệu xong thì bị Phong Phong kéo sang một khu dân cư, khẽ nói vào tai cô: "Đám người kia xuống núi rồi."

"Nhanh thế sao?" Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói. Có lẽ đám người A Sơ kia còn kinh khủng hơn cô nghĩ.

Sau khi hai người họ tiến vào khu dân cư cũng không tìm nơi dừng chân mà lập tức rời khỏi đây.

"Bây giờ chúng ta quay về thành phố A à?" Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.

"Tạm thời không về đó." Phong Phong trầm giọng nói, "Chờ Sư Hạ Dương đã, nếu như bọn chúng đã muốn lấy mạng của em, vậy cũng sẽ không nể nang gì anh nữa. Dù anh có ở đó, bọn chúng cũng vẫn sẽ đưa chúng ta đi, thế nên giờ phải chờ chúng ta gặp được Sư Hạ Dương đã."

"Lão Bá tước kia đúng là kiên trì thật." Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng trào phúng.

Phong Phong hừ lạnh, "Vinh hoa phú quý của gia tộc tồn tại mấy thế kỷ qua lại bị tàn lụi trong tay mình, đương nhiên là ông ta không cam lòng rồi." Cho nên đám người đó mới không tiếc mà hy sinh chính mình như vậy.


Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, cũng không ý kiến gì nữa.

Phong Phong tìm được chỗ có tín hiệu rồi gửi tin nhắn đi.

Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được mà ngó nghiêng, sau đó tò mò hỏi: "Gửi cho ai thế?"

"Sở Đại với An Tam." Phong Phong nói rồi cất di động đi. Xuống núi rồi nên những mối nguy hại quanh họ cũng đã giảm bớt đi.

Lúc Sở Ninh Dực nhận được tin nhắn của Phong Phong thì đang ở trong nhà của Lawrence.

Anh cất điện thoại đi, tiếp tục nói chuyện với Lawrence.

Nghe hai người nói chuyện, Thủy An Lạc chẳng hiểu gì cả, nhưng đại khái vẫn biết là họ đang hỏi han nhau.

Cánh cửa được mở ra, Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại.

Người đàn ông bước vào chừng hai mươi tuổi, dáng người của anh ta rất đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt xanh cùng mái tóc vàng óng. Một anh chàng rất đẹp trai.

"Ba có khách à?" Người kia tò mò hỏi, lúc anh ta nhìn thấy Thủy An Lạc liền ngạc nhiên kêu lên: "An! Hóa ra là cô à!"

"Janis?" Thủy An Lạc cũng ngạc nhiên không kém, rốt cuộc cô không cần đóng vai làm cảnh nền nữa rồi.

Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang tiến vào. Mặt anh tỉnh rụi kéo Thủy An Lạc vào lòng mình, rồi nói lời tạm biệt với ông Laurence.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, quay lại nhìn Sở Ninh Dực, chẳng phải vừa rồi vẫn đang nói chuyện vui vẻ với nhau đấy sao?"Sở tổng, nếu đã tới thì không bằng ở lại ăn bữa cơm trưa. Vừa hay tôi với An cũng có thể trò chuyện về cuộc thi lần này." Janis mỉm cười nói.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, đây chính là chuyện mà anh để tâm đấy. Người đàn ông này cũng thật là thẳng thắn.

"Cuộc thi? Là cuộc thi về các căn bệnh về tim lần này ấy hả?" Lawrence đột nhiên hỏi.

"Vâng ba, chính là cuộc thi mà ba đứng ra tổ chức ấy, An cũng là một thí sinh." Janis nói.

Sở Ninh Dực lại bắt đầu có thêm vài suy nghĩ, nếu như cuộc thi này là do ngài Lawrence tổ chức thì hiện tại anh chỉ cần biết một vấn đề thôi.

"Nghe nói ngài Lawrence có hai người con, không biết vị còn lại bây giờ đang làm gì rồi?" Sở Ninh Dực hỏi.

"Ừ, tôi có hai đứa con, một là Janis này, tôi thích thằng bé lắm. Còn có một đứa không nên thân là James, nó theo nghiệp kinh doanh, đúng là gia môn bất hạnh." Lawrence ai oán nói.
Như vậy, Sở Ninh Dực đã có được đáp án mà mình cần.

James với Lão bá tước đã cấu kết với nhau.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, đây chính là sự trùng hợp kỳ lạ trong truyền thuyết đó sao?

"An, không bằng ở lại ăn bữa cơm đi." Janis lại nói lần nữa. Dường như khi nhắc tới anh trai của mình, anh ta cũng không vui vẻ cho lắm.

Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, có lẽ do đã làm bác sĩ quá lâu nên trên người của anh ta có mùi thuốc thoang thoảng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, cô vẫn luôn nghe theo anh.

"Buổi trưa hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi, vậy nên không làm phiền gia đình nữa. Có thời gian nhất định tôi sẽ lại tới thăm." Sở Ninh Dực nói rồi chào tạm biệt ông Lawrence, sau đó đưa Thủy An Lạc về.

Janis thấy hai người họ ra về thì có chút ngạc nhiên: "Sao Sở tổng này lại cứ nhắm vào con thế? Ba cũng quen anh ta à?"

Lawrence ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói: "Trước đây ba mẹ của cậu ta từng thuê nhà của ba. Ba từng cứu chàng trai này, cho nên giờ cậu ta chỉ tới cảm ơn ba thôi."

Janis hiểu ra, gật đầu một cái rồi cũng không hỏi gì nữa.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo ra ngoài, tò mò hỏi: "Hẹn ai thế? Sao em không biết?"

"Bây giờ ngoài trai đẹp ra thì em còn biết cái gì nữa?" Sở Ninh Dực hừ lạnh.


Thủy An Lạc: "..."

Sở tổng, anh càng ngày càng nhỏ nhen rồi đấy.

Thủy An Lạc cười híp mắt ôm lấy cánh tay của anh, nói: "Thật ra Janis chỉ là bạn cùng ngành thôi mà. Hơn nữa quả thật anh ta biết rất nhiều thứ mà em không biết."

"Sao anh lại không biết em hiếu học như thế nhỉ?" Sở Ninh Dực lập tức đâm trúng tim đen của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc: "..."

Cuối cùng cô buông cánh tay của Sở Ninh Dực ra rồi đi thẳng: "Không nói nữa, anh lại bóp chết câu chuyện rồi."

Sở Ninh Dực túm lấy cánh tay cô, sau đó kéo thẳng vào lòng mình, ôm thật chặt: "Hết chuyện rồi vẫn có thể ghẹo lại mà."

Ghẹo lại?

Thủy An Lạc thừa nhận là cô hiểu ý tứ của Sở Ninh Dực, cái người này thật là~

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc lên xe. Không biết anh nói gì vào tai cô mà Thủy An Lạc liền đánh thẳng vào ngực anh, sau đó lại bị người ta đè trên xe.

Tại tầng hai của biệt thự Lawrence, có một bóng người đứng ở đó rất lâu không nhúc nhích.

Chiếc xe bên ngoài vẫn chưa rời đi, lâu đến mức hai chân của người đó dường như chết lặng. Mãi sau cánh cửa xe của băng ghế đằng sau mới được mở ra, Sở Ninh Dực xuất hiện rồi đi về phía ghế lái, sau đó chiếc xe rời đi.

Janis hơi nheo mắt lại nhìn tay của mình, đó là một đôi tay rất đẹp.

Trong xe vẫn nồng nặc hương vị ái muội đặc trưng, Sở Ninh Dực tâm tình sung sướng lái xe còn Thủy An Lạc thì nằm chết trôi ở băng ghế đằng sau.
Thủy An Lạc căm giận nghĩ, lần sau cô không thể bị thỏa hiệp một cách đơn giản như vậy được. Đây còn là ngoài cửa nhà người ta đấy, anh không thấy xấu hổ à?

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn vợ ngốc nhà mình qua gương chiếu hậu.

Hai chân của Thủy An Lạc chỉ cần khẽ cử động một chút là bên trong sẽ có cái gì đó chảy ra, cô cắn răng, mặt đỏ bừng: "Đến tiệm thuốc phía trước thì anh dừng lại, mua thuốc cho em."

"Uống cái thứ đó làm gì?"

"Anh zai à, đang trong khoảng thời gian nguy hiểm mà anh còn bắn vào nữa à." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có thì lại sinh."

"Sinh cái em gái anh! Nhà có ba đứa rồi còn chưa đủ à?" Thủy An Lạc nổi giận rồi cầm gối ôm đánh vào đầu Sở Ninh Dực.

"Em sinh ra thì là con gái anh, em không sinh ra em gái anh được đâu." Sở Ninh Dực hời hợt nói: "Hơn nữa bốn đứa hay bốn mươi đứa thì bản thiếu gia đây vẫn nuôi được hết!"
"Lượn! Anh muốn sinh thì tự đi mà sinh, dừng xe lại!" Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày: "Cái kia không tốt cho cơ thể, chưa kể làm gì mà trùng hợp đến mức một lần đã trúng thưởng rồi chứ?"

"Anh không đi, em tự đi!" Thủy An Lạc nói rồi lại dùng gối ôm đập tới.

Cô thật sự không muốn sinh thêm nữa. Dù sao cô không muốn cả đời này phải chăm trẻ con. Một đứa còn chưa lớn lên đã có thêm một đứa khác, cô sẽ phát điên lên mất.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhưng vẫn dừng xe ở bên đường: "Chờ anh một chút."

Thủy An Lạc nằm sấp trong xe nhìn Sở Ninh Dực đi ra ngoài. Cô nhàm chán muốn kiếm cái gì đó để ăn cơ mà đáng tiếc đây đang ở nước Mỹ, Thủy An Lạc không biết cái xe này anh lấy ở đâu ra nên cũng không có đồ ăn vặt của cô.

Thủy An Lạc thấy đằng sau ghế có tờ báo, liền lấy ra.

Trên báo viết cái gì cô không rõ, thế nhưng người trong hình thì cô biết.

Một người là James, một là Thủy An Kiều, còn lại là đứa bé xui xẻo kia.

Dựa vào tờ báo này thì Thủy An Kiều ở Mỹ cũng không tệ lắm. Nhưng mà ở đây cô ta có sống tốt như thế nào thì cũng không thay đổi được cái nhân phẩm thấp kém của cô ta.

Sở Ninh Dực quay lại rất nhanh, tay anh còn cầm thêm một chai nước và một ít đồ ăn.

"Này, đây là tin gì thế?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.

Sở Ninh Dực đưa thuốc và nước uống cho cô rồi nói: "Ăn gì trước đi đã rồi hãy uống thuốc." Xong xuôi anh nhận lấy tờ báo để xem.


Thủy An Lạc không thèm để tâm, cô uống thuốc trước rồi mới cầm bánh mì lên ngoạm hai miếng.

Sở Ninh Dực ném tờ báo ra đằng sau rồi khởi động xe: "Một vài tin tức từ thiện thôi, có nói em cũng không tin."

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, đúng là cô không tin thật.

"Không phải chứ, anh nói này vợ à, những lúc như thế này, em không thấy việc em không biết tiếng Anh là rất gay à?" Sở Ninh Dực tò mò hỏi.

Nếu là người bình thường mà gặp phải tình huống này thì nhất định sẽ rất hối hận, hối hận rằng tại sao mình không học giỏi tiếng Anh. Thế nhưng nhìn cái người này mà xem, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ hối hận nào.

Thủy An Lạc vừa ăn bánh mì vừa nói một cách đương nhiên: "Tại sao em phải thấy hối hận chứ, chẳng phải những người xung quanh em đều là thánh học cả sao? Thân là một đứa dốt nát mà lại được thánh học vây quanh, chẳng lẽ em lại phải học nữa, đùa em chắc?"

Sở Ninh Dực: "..."

Quả nhiên anh không thể hiểu nổi lý luận của cái đám dốt nát này.

Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ: "Mấy năm nay, Thủy An Kiều lăn lộn trên đất Mỹ cũng không tệ. Cô ta hận em đến mức tự phá hủy cuộc sống hiện tại để đi trả thù em, như vậy liệu có đáng không?"

"Làm sao em biết cô ta trở về để trả thù em? Có khi là An Tam thì sao? Chính cậu ta là người trước kia đã từ hôn cô ta mà."

"Nhưng cô ta đâu có thích Anh Xinh Trai đâu." Thủy An Lạc bật cười một tiếng.

"Em cảm thấy cái loại đàn bà không cần thể diện như cô ta thì trong lòng còn có cái từ yêu thích này hả?" Sở Ninh Dực nói rồi ý bảo cô nhìn tờ báo.

Ây...
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, kỳ thực tấm hình này chụp rất đẹp.

James duỗi tay ôm lấy Thủy An Kiều, còn cô ta đang ôm lấy con gái của mình, nhìn một nhà ba người rất hạnh phúc. Nếu như là một người phụ nữ biết thỏa mãn thì cô nghĩ cô ta sẽ muốn sống như thế này mãi mãi.

Đáng tiếc, Thủy An Kiều lại là một kẻ không hiểu rõ, cũng không chịu buông tay.

"Thủy An Kiều không thông minh như mẹ của cô ta, nhưng lại bị mẹ cô ta nuôi dưỡng thành một kẻ có dã tâm rất lớn." Thủy An Lạc hời hợt nói.

"Em cũng hiểu rõ ghê nhỉ." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc nằm nghiêng ở ghế sau, kỳ thực đôi khi nhưng kẻ muốn có được giang sơn vẫn có thể khống chế được dã tâm của mình. Chỉ những kẻ ngồi không mà muốn nắm được giang sơn mới là kẻ không thể khống chế được dã tâm của bản thân.

Ví dụ như Thủy An Kiều.

Bởi vì cô ta không biết rằng tranh đấu thiên hạ rất khó khăn, thế nên cô ta mới cảm thấy mọi thứ thật đơn giản, chỉ cần cô ta muốn là được. Chính vì thế mà dục vọng của cô ta ngày càng lớn, mãi đến khi không thể khống chế được và để nó hoàn toàn điều khiển lại mình.Đáng ra cô nên nhận ra điều này sớm hơn, đáng tiếc rằng khi đó Thủy An Kiều đã đi mất rồi cho nên cô cũng không nghĩ sâu hơn nữa.

"Đi chỗ nào đấy ăn trưa đi, em đói rồi." Thủy An Lạc đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng đang nhai bánh mì của Thủy An Lạc, thầm nghĩ, vợ ngốc nhà mình càng ngày ăn càng khỏe.

"Về khách sạn trước, anh còn có việc cần nói với An Tam." Sở Ninh Dực nói rồi lái xe về hướng khách sạn.

"Tại sao lại ở khách sạn?"

Phải biết rằng Sở tổng thân làm một người có bất động sản toàn cầu thì làm gì có chỗ nào mà không có mấy căn nhà chứ.

"An toàn." Sở Ninh Dực phun ra hai chữ.

Thủy An Lạc: "..."

Được rồi, lần đầu tiên cô nghe nói khách sạn an toàn hơn ở nhà đấy.

Lúc hai người họ quay về đến khách sạn, Sở Ninh Dực lập tức cầm di động gọi điện thoại. Thủy An Lạc uống thuốc cho nên hiện tại có chút khó chịu, thế nên cô quyết định tháo luôn áp tròng ra, đi ngủ một lát.

Sở Ninh Dực ra ban công nói chuyện điện thoại. Lúc anh quay đầu lại thấy Thủy An Lạc đang nằm ngủ trên giường. Anh khẽ nhíu mày, xem ra sau này vẫn phải chú ý một chút mới được.

"James và Janis là anh em, nói cách khác lần này bọn họ cố ý tách cậu ra sao? Hai kẻ này phối hợp hành động cũng hay thật đấy." An Phong Dương lạnh lùng giễu cợt.


"Đằng sau còn có nhiều chuyện hơn nữa. Giờ biết bọn họ cùng một giuộc với nhau rồi, sau sẽ dễ giải quyết hơn." Sở Ninh Dực nói rồi nheo mắt nhìn xuống: "Phong Tứ báo xuống núi rồi, đám Sư Hạ Dương đã hợp lại với bọn họ chưa?"

"Hiện giờ còn chưa thấy, nhưng mà Phong Tứ có nói bọn họ phát hiện một bí mật mà năm đó mọi người chưa phát hiện ra, chính là thôn Long Gia." An Phong Dương nói: "Mân Hinh đã thử tìm dựa theo miêu tả của họ rồi, nhưng căn bản không hề có nơi đó."

"Địa thế của núi Châu rất đặc biệt, có nhiều chỗ được núi bao bọc, không tìm thấy cũng là chuyện bình thường! Nhưng là ai đã nói với họ đó là thôn Long Gia?" Mấy năm nay cả anh và Thủy An Lạc vẫn luôn tìm nó. Ngay cả chú Hạng cũng đang đi tìm, thế nhưng chưa một ai tìm được cả.

"Là một đứa bé, hai người họ lạc đường trên núi nhưng một đứa nhóc ba tuổi đã cứu bọn họ. Đúng là rất khó tin, đứa bé đó chính là người của thôn Long Gia."

Sở Ninh Dực quay đầu lại lần nữa thì thấy Thủy An Lạc đã ngủ rồi.

Đứa bé của thôn Long Gia, chuyện này rất giống ba năm trước, bọn họ dường như lại quay về vị trí xuất phát.

"Tôi biết rồi, cậu nghĩ cách để mấy người bọn họ sớm gặp được nhau đi." Sở Ninh Dực trầm giọng nói: "Chắc tôi cũng phải ở lại bên này tầm mười ngày. Chắc chắn James sẽ có hành động, cậu nhớ phải chú ý một chút."

"Biết rồi." An Phong Dương nói rồi miễn cưỡng tựa vào cửa nhìn vợ và con gái: "Sở Đại, tôi có một cảm giác, cậu ta sắp quay trở lại rồi."

An Phong Dương nói xong, Sở Ninh Dực cũng im lặng.

"Ai vậy?" Mân Hinh nhìn An Phong Dương cúp máy, hỏi.

"Không biết, chắc là thế." An Phong Dương nói hai câu không đầu không đuôi rồi mới cất bước đi tới bế cô con gái vẫn chưa ngủ được lên.Có phải cậu ta không, anh cũng không chắc.

Thế nhưng sau vụ nổ kia, không một ai tìm được thi thể của Bạch Dạ Hàn, chuyện này là sự thật.

Mân Hinh vẫn chẳng hiểu ra sao, hay nói cách khác cô nghe xong lại càng thấy mờ mịt hơn.

Tiểu Miên Miên cười khanh khách ôm cổ ba mình: "Miên Miên muốn ngủ với ba cơ."

"Được, vậy con ngủ với ba." An Phong Dương cúi đầu hôn Tiểu Miên Miên một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Mân Hinh: "Em đi nghỉ trước đi, anh chơi với con một lát đã."

Sở Ninh Dực cúp máy rồi xoay người lại.
Chắc là vì trong người khó chịu cho nên Thủy An Lạc nhíu mày lại.

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve cái trán của cô. Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của anh rồi lầm bầm nói: "Anh xong rồi à?"

"Khó chịu lắm hả?" Sở Ninh Dực nhíu mày, đúng ra không nên để cô uống thuốc mới phải.

"Có chút chút, em ngủ một lát đã." Thủy An Lạc nói rồi ôm cánh tay của anh ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc. Liệu cô có biết, người trở về ngoại trừ Thủy An Kiều ra thì có khả năng còn thêm một... Bạch Dạ Hàn nữa không.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của Thủy An Lạc, sau đó đắp chăn cho cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Mặc kệ đây là suy đoán của họ hay là thật, nếu chuyện đã xảy ra thì bọn họ cũng chỉ còn cách nghênh chiến nữa thôi.

Bầu trời đêm tối đen, Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong vẫn đứng chờ dưới chân núi, không biết người đến trước sẽ là ai đây.

Gió đêm có chút lạnh nên Phong Phong cởi áo khoác ra rồi phủ lên vai Kiều Nhã Nguyễn. Cả người anh căng thẳng, chú ý mọi thứ xung quanh mình.

"Em cứ tưởng là ông già nhà anh sẽ giết em luôn cơ." Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phong Phong.


"Đây quả thật không phải là tác phong của ông ấy." Phong Phong ăn ngay nói thật. Nếu chiếu theo cách làm mọi khi của Lão bá tước thì ông ta phải giơ đao chém phập một cái mới đúng.

Ây...

Kiều Nhã Nguyễn hơi bất ngờ: "Nhưng mà đây không phải là do ông ngoại anh ra lệnh sao?"

Bắt cô, còn phải bắt sống.

Tuy rằng bọn họ cũng không thể phủ nhận rằng đây đúng là biện pháp tốt nhất.

Phong Phong cúi đầu tóm lấy cằm cô, sau đó đặt xuống một nụ hôn: "Nhưng ông ấy muốn đưa em đi cũng phải nhìn xem anh có đồng hay không đã chứ?"

"Xì, anh căn bản không phải là đối thủ của ông ta đâu, ok?" Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nắm chặt lấy quần áo trên người mình: "Nhưng mà anh cũng cần cảm ơn ông ngoại của anh đi, nếu không em còn lâu mới tha thứ cho anh nhanh như vậy."

"Cái này thì cũng đúng." Phong Phong thừa nhận, rồi lại ôm cô càng chặt hơn: "Không có cách nào liên lạc với Sư Hạ Dương sao?"

Kiều Nhã Nguyễn nhún nhún vai: "Đồ đều bị A Sơ phá hết rồi, chẳng có cách nào liên lạc được cả."

Phong Phong nhíu mày, vậy nên bọn họ chỉ có thể chờ ở đây, chờ Sư Hạ Dương xuống núi.

"Gã A Sơ kia là ai? Xem ra rất lợi hại." Kiều Nhã Nguyễn bỗng cất tiếng hỏi. Thấy sắc mặt Phong Phong sầm xuống, cô liền nhéo một cái vào eo anh: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bay