CHƯƠNG 41 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 41

"Chuyện topic kia tôi sẽ công khai nói rõ." Sở Ninh Dực nói rồi lướt qua cô bước lên lầu.

Thủy An Lạc chớp mắt, công khai nói rõ?

Nói gì? Nói cô nhất thời không kiềm chế được nhào vào Sở tổng, thiếu chút nữa hủy hoại chuyện tốt đẹp giữa anh ta và "vợ nhỏ" nhà anh ta à?

Mấu chốt là, đâu phải cô không nhịn được, cô mới là người bị vồ cơ mà.

Sở Ninh Dực bước tới khúc quanh cầu thang, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn đứng đờ ra đó: "Còn nữa, sau này đừng có dùng cái cách ngu ngốc như vậy, sẽ không có ai tin cô đâu."

Thủy An Lạc bị nghẹn, tức tối nghểnh cổ nhìn Sở Ninh Dực: "Ai ngu ngốc hả?" Chẳng phải là vì cô không còn cách nào khác mới làm vậy hay sao? Nếu có cách thì việc gì cô phải nửa đêm nửa hôm đi tìm An Phong Dương?

Thủy An Lạc ấm ức không thôi, rõ ràng tại anh ta mà chuyện này mới bị đăng lên, không giúp cô thì thôi còn mắng cô ngốc nữa.

Sở Ninh Dực nhìn vành mắt đỏ lên vì ấm ức của cô nhưng lại bướng bỉnh không chịu thể hiện ra, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Nghỉ sớm đi."

Thủy An Lạc đứng trên bậc thang mím môi nhìn Sở Ninh Dực quay người. Cô nhất thời không hiểu nổi Sở Ninh Dực đang nghĩ gì, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, cô đã bao giờ hiểu được cái người tên là Sở Ninh Dực này đâu.

***

Thủy An Lạc ngủ một mạch đến sáu rưỡi, nửa đêm hình như cũng không nghe thấy tiếng khóc của con trai, chuyện này không hợp với tính tình đỏng đảnh khó chiều của thằng nhỏ thì phải.

Thủy An Lạc cào cào mái tóc rối của mình ngồi dậy, bên cạnh cô lúc này nào có thấy bóng dáng của con trai đâu nữa.

"Tiểu Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối à?" Thủy An Lạc không kìm được mà chạy vào toilet tìm, nhưng chợt ngẫm nghĩ lại thì thấy mình đúng là ngớ ngẩn thật, con trai cô mới bảy tháng tuổi sao có thể tự mình chạy vào trong toilet được. Vậy chắc là lại bị Sở Ninh Dực bế đi mất rồi.

Trong lúc Thủy An Lạc mơ màng gãi đầu không biết nên làm gì thì di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Cô vừa ngáp vừa cầm điện thoại lên: "A lô, em yêu, nhớ anh rồi hả?"

"Nhớ cái đầu mày ấy, mau xem topic bị gỡ mấy hôm trước của mày đi, Sở thị đã có thông báo rõ ràng rồi kìa. Hơn nữa, Sở Ninh Dực còn đích thân xác nhận người trên bức ảnh chụp màn hình kia chính là mày và An Phong Dương nữa kìa." Kiều Nhã Nguyễn kích động nói một tràng.

Thủy An Lạc sững lại một lúc rồi lập tức cúp máy mà mở máy tính lên.

[#1: Tao đi chết đây, Thái tử gia lên tiếng rồi.]

[#2: Không ngờ có thể thấy được một ngày Thái tử gia đích thân mở miệng, oh my god, mau chụp ảnh màn hình, chụp lại ngay.]

[...]

[ #N: Nói đi nói lại, mấy người vẫn chưa nắm được ý của Thái tử gia à? Đó là QQ của vợ trước và QQ đương nhiệm thật kìa, đây là cuộc gặp gỡ bạn bè thân thiết giữa vợ trước và đương nhiệm đấy.]

[ #N+1: Thím bên trên nói chuẩn.].

[#Q: Vậy ra là vợ trước vồ Thái tử gia à?]

[#Q+1: Cũng chẳng trách được, dù sao Thái tử gia cũng đẹp trai thế kia mà, có ai lại không muốn nhào tới cơ chứ.]

[#Q+2: Nhưng mà nếu vậy chẳng phải chứng tỏ cô vợ cũ kia đang ở chung với Thái tử gia hay sao? Vậy Vương gia phải làm thế nào?]

[...]

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng lướt xem các bình luận, từ lúc đăng bài đến giờ cũng chỉ mới nửa tiếng thôi mà đã có hơn mười ngàn bình luận. Các anh chị em thành phố A à, mọi người đi vệ sinh không có việc gì làm nên đều lướt web cả sao?

Thủy An Lạc lúc này chỉ biết mở trừng mắt nhìn topic này được đẩy một phát lên top.

[Sở Ninh Dực: Vài ngày nữa tôi và Thủy An Lạc sẽ tái hôn.]

[Phong Trục Lãng Tử: Ố ồ ồ, chúc mừng chúc mừng.]Bên dưới là hàng loạt bình luận con tim đang vụn vỡ, nhưng Thủy An Lạc biết người bình luận đầu tiên là ai, chắc chắn chính là cái tên An Phong Dương cợt nhả kia.

Tái hôn?

Cái quái gì nữa vậy?

Lẽ nào đây chính là cái "sẽ giải quyết" mà anh ta nói đấy sao?

Thủy An Lạc nuốt nước bọt, cô nghĩ mình cần phải lên tiếng thôi.

Thủy An Lạc phản hồi trực tiếp vào bình luận của Sở Ninh Dực, thật không biết liệu có bị những con tim tan vỡ kia vùi lấp không nữa.

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Sở tổng, hôn nhân có bẫy đó, cẩn thận nha ~]

Quả nhiên, Thủy An Lạc vừa bình luận xong lập tức bị đại quân "tan nát con tim" vùi xuống dưới. Thủy An Lạc bĩu môi đi rửa mặt, mặc kệ anh ta vậy.

Có điều, lúc Thủy An Lạc quay đi không phát hiện ra là điện thoại cô rung lên bần bật, hơn nữa tần suất rung còn ngày một nhanh hơn.

Rửa mặt xong đi ra, cô phát hiện di động của mình như sắp nổ đến nơi, diễn đàn của cô chưa bao giờ có đến hơn một ngàn bình luận như vậy chứ càng đừng nói đến tốc độc gia tăng lượng theo dõi thế này.

Thủy An Lạc hoảng sợ cầm di động lên, sau đó lại càng thêm kinh hãi.

[Sở Ninh Dực: Vợ trước có chuyện vui, có là bẫy cũng phải nhảy.]

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, Sở tổng, anh bị bệnh à?

***

Tại căn một căn hộ cách đó không xa, An Phong Dương nhìn trò vui mới sáng sớm đã xuất hiện, vỗ đùi đen đét cười ầm lên, vợ chồng nhà này hết chuyện nên làm trò cho người khác đấy à?

Thế là trong lúc Thủy An Lạc đang đỡ trán than khóc, điện thoại lại vang lên.

[Phong Trục Lãng tử: Em Đẹp Gái, em làm tim anh tan nát.]Thủy An Lạc nhìn những lời này thiếu điều muốn chửi tốc nóc nhà lên luôn.

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Anh Xinh Trai, anh hiểu lầm em rồi, sao em dám tơ tưởng đến Thái tử gia được chứ. Anh ấy tuyệt đối là người của Anh Xinh Trai thôi.]

[Phong Trục Lãng Tử: Em Đẹp Gái, anh ấy làm tổn thương anh như vậy, hay là... em thu nhận anh đi.]

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Anh Xinh Trai, em sợ Sở tổng sẽ giết em mất.]

[Phong Trực Lãng Tử: Ôi, hai ta đều bị bỏ rơi cả, lẽ nào Em Đẹp Gái cũng muốn bỏ rơi anh sao?]

[Sở Ninh Dực: Hai người rảnh lắm hả?]

Cứ Anh Xinh Trai với chả Em Đẹp Gái, nhìn mà ngứa cả mắt.

Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai đang nằm trên đùi mình ê a không hiểu nói cái gì thì vươn tay nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của thằng bé, sao cô nhóc kia với ai cũng có thể nhiệt tình mà chỉ có riêng với anh là lạnh nhạt, thờ ơ đến mức anh hận không bóp chết cô vậy nhỉ.

An Phong Dương và Thủy An Lạc quyết định đăng xuất chuyển màn "đấu khẩu" sang QQ.

[An Phong Dương: Có gì hot thế? Sao tự dưng Sở Ninh Dực lại công khai chuyện sắp tái hôn vậy?]

[Thủy An Lạc: Tám phần là buổi sáng quên uống thuốc thôi.]

[An Phong Dương: Ha ha ha...]

[An Phong Dương: Anh thấy cậu ta không nỡ để em tiếp tục chịu ấm ức thôi. Khai mau, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?]

[Thủy An Lạc: Xùy xùy, anh ta không nỡ để em ấm ức á, thế em bị như vậy là do ai? Em thấy không phải là anh ta quên uống thuốc đâu, mà là đến giai đoạn cuối luôn rồi ấy.]

An Phong Dương sờ căm nghiền ngẫm những lời này của Thủy An Lạc.

[An Phong Dương: Lạc Lạc, mai gặp nhau đi. Anh muốn giới thiệu với em một người.]

[Thủy An Lạc: Gì thế, định giới thiệu mùa xuân thứ hai cho em à?]

Thủy An Lạc viết xong còn gửi một cái emo cười xấu xa qua.

An Phong Dương hơi ngẩn ra, nghĩ bụng nhất định phải để cho Sở Ninh Dực đọc được mấy dòng này để cậu ta biết vợ trước của cậu ta lúc nào cũng suy nghĩ về việc muốn tìm chồng mới được

Thủy An Lạc còn đang mải nói chuyện với An Phong Dương thì bên ngoài bỗng vọng tới một giọng nói lạnh còn hơn cả thuốc súng: "Thủy An Lạc!!! Lăn ra đây!"

Thủy An Lạc chớp mắt, ông tổ này lại làm sao thế? Chê mình bôi bác "vợ nhỏ" của anh ta trên diễn đàn à?

[Thủy An Lạc: Thái tử gia triệu kiến rồi, em đi đây.]

An Phong Dương cười tít mắt xoa cằm, tất nhiên là anh ta biết Sở Ninh Dực đang gọi cô, bởi vì anh ta vừa mới chụp lại đoạn mùa xuân thứ hai quăng cho cậu ta mà.

"Mới sớm ra đã cười thô bỉ cái gì đấy?" Mân Hinh bước từ phòng ngủ ra, nhìn người đàn ông đang cười toe toét không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

An Phong Dương lập tức nhảy tới ôm chầm lấy cô: "Sao đã dậy rồi?"

"Không sao, anh vừa mới cười cái gì thế?" Mân Hinh vẫn rất tò mò.

"Anh thấy thương cảm cho Em Đẹp Gái nhà anh thôi." An Phong Dương lại càng ra vẻ thần bí cười, anh đẩy Mân Hinh vào phòng tắm: "Em đi rửa mặt trước đi, để anh làm bữa sáng cho."


CHƯƠNG 42

Thủy An Lạc bỏ di động xuống đi ra ngoài, Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn cô chằm chằm.

Anh đau lòng cho cô, vì cô mà giải quyết chuyện trên diễn đàn, nhưng cô lại nói tìm mùa xuân thứ hai với một người đàn ông khác, sao anh có thể không giận được chứ.

Nhưng mà... đau lòng?

Sở Ninh Dực bỗng nhíu mày, anh đang thấy đau lòng vì Thủy An Lạc sao? Một năm trước không thấy đau lòng, sao giờ lại đau lòng vì cô? Không, nhất định là vì cô là mẹ của con anh, cho nên mới được anh đưa vào phạm vi bảo vệ của mình.

"Sở tổng, có việc gì thế?" Thấy anh không nói gì, Thủy An Lạc đành phải tự mình gặng hỏi.

Sở Ninh Dực nhìn cô, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.

Thủy An Lạc không nhịn được khịt mũi nói: "Chuyện đó, Sở tổng, cảm ơn anh nhé."

Phải! Phải cảm ơn cả họ nhà anh luôn đấy. Không hiểu Sở Ninh Dực đang giúp cô hay muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, chuyện này vốn sắp lặn xuống rồi, anh ta còn khăng khăng chen mồm vào, giờ thì hay rồi, cô lại thành tiêu điểm của cư dân mạng thành phố A này rồi.

"À ~ nhưng tôi rất mong chờ thấy được biểu cảm của Thủy An Kiều lúc thấy tin này đấy. Bị chồng chưa cưới bỏ rơi, giờ cô ta phải chuyển sang mục tiêu mới, chỉ tiếc là mục tiêu mà cô ta thèm khát lại sắp trở thành em rể của cô ta mất rồi, vẻ mặt đó chắc sẽ đặc sắc lắm." Thủy An Lạc cười híp mắt nói, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đó của Thủy An Kiều thôi cũng đủ cô vui vẻ mấy ngày liền.

Sở Ninh Dực nhìn ý cười trên khóe môi cô nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhức mắt vô cùng. Rõ ràng cô mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Thủy, rõ ràng cô có thể có được nhiều thứ hơn... nhưng hiện tại, chỉ cần có thể thấy "bà chị giả" của mình gặp chuyện không vui là cô đã mừng đến vậy rồi.

"Không có tiền đồ." Sở Ninh Dực hận rèn sắt không thành thép nói rồi quay người đi thẳng xuống nhà.

Thủy An Lạc đang vui bỗng sững lại, sao cô lại không có tiền đồ chứ?

"Này, Sở Ninh Dực, anh nói rõ ràng cho tôi, ai không có tiền đồ hả?" Thủy An Lạc đuổi theo truy hỏi, nhưng lúc đuổi kịp anh cô lại bị hụt chân, ngã nhào xuống dưới.

"Thủy An Lạc!!!"

Lúc Thủy An Lạc sắp hôn đất mẹ, giọng nói giận dữ của Sở Ninh Dực vang lên và... cô nhào vào một vòng ngực ấm áp, chỉ tiếc là vẫn không thoát khỏi số phận ngã xuống cầu thang.

Thử hỏi ngã từ năm bậc cầu thang xuống sẽ thành cái dạng gì?

Đáp án là... Sở tổng nhập viện!

***

Hai vị nhà họ Sở đều đã đến, Sở Mặc Bạch chỉ hỏi vài câu, biết con trai vì bảo vệ Thủy An Lạc nên mới ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả không cẩn thận lại bị Thủy An Lạc... đè gãy chân.

Thủy An Lạc cúi gằm mặt đứng bên cạnh giường, mặc cho Hà Tiêu Nhiên châm chọc khiêu khích mắng cô xa xả, có điều dù sao bà ấy cũng xuất thân con nhà danh giá, tư chất cao hơn bà mẹ kế của cô nhiều, cho nên dù bà ấy có châm chọc cô thì cũng sẽ không lôi những người vô tội vào, ví dụ như mẹ cô chẳng hạn. Thế nên Thủy An Lạc rất ngoan ngoãn để mặc cho bà ấy mắng mình.

Sở Ninh Dực phải bó bột, anh đưa tay lên bóp trán, rõ ràng là bị tràng lải nhải này của mẹ mình làm cho phát bực.
"Mẹ, mẹ đã nói hơn một tiếng rồi đấy, để con nghỉ ngơi một chút có được không?" Sở Ninh Dực cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng. Cái bộ dạng khúm núm này của Thủy An Lạc làm anh thấy phiền, bình thường chẳng phải cô giỏi cãi lại anh lắm sao? Giờ sao lại biến thành con cừu non ngoan ngoãn thế này?

"Giờ còn chê mẹ phiền, trước đây nó còn nhỏ mẹ không yêu cầu gì ở nó cả, nhưng bây giờ thì sao? Chẳng những không thể chăm sóc cho con, giờ thì hay quá rồi, gãy cả chân luôn rồi."

"Không bằng mẹ gọi An Phong Dương tới đây đi. Cậu ấy biết chăm sóc người khác lắm." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, Thủy An Lạc lập tức thấy mặt Hà Tiêu Nhiên bỗng xị ra như đống phân.

Tuy Hà Tiêu Nhiên ghét cô, nhưng so với An Phong Dương thì cô dù sao cũng vẫn là phụ nữ!

Cho nên, đây chính là ưu thế của phụ nữ.

"Sở Ninh Dực, giờ ngoài chọc tức mẹ ra thì con còn có thể làm gì nữa không hả!" Hà Tiêu Nhiên tức giận mở miệng, trong giọng nói lại có chút ấm ức.

"Thủy An Lạc, tôi nói cô đấy, đã làm mẹ rồi mà làm gì cũng lóng nga lóng ngóng, tôi thấy Lạc Ninh cứ để tôi chăm sóc sẽ tốt hơn."

Thủy An Lạc quay phắt ra nhìn bà, giờ bà ấy chuyển sang tiết mục cướp con trai cô đấy à?

"Bác gái à, thằng bé ở với cháu vẫn rất tốt, chuyện sáng nay chỉ là ngoài ý muốn, không ai muốn bị ngã cả. Sở tổng cứu cháu là vì phong độ đàn ông của anh ấy, cháu rất cảm kích, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến chuyện cháu không chăm sóc được con mình cả." Giọng của Thủy An Lạc không lớn nhưng cũng đủ thể hiện cô không hề chịu cúi mình, cặp chân mày hơi nhướng lên cho thấy Hà Tiêu Nhiên đang chạm đến ranh giới của cô.

Kỳ thực Sở Ninh Dực vẫn biết Thủy An Lạc có hai điểm không thể động vào, một là mẹ cô, nhìn cái tên trên diễn đàn của cô đã đủ hiểu rồi; một là con trai cô. Ai động đến hai người này, cô có thể bất chấp tất cả mà liều mạng với kẻ đó.

Hà Tiêu Nhiên không ngờ Thủy An Lạc đột nhiên lại mở miệng cự lại bà như vậy, trong thoáng chốc lại càng không thoải mái.

"Sao hả, bản thân đã sai còn lý luận này nọ nữa à?" Hà Tiêu Nhiên tức giận mở miệng."Bác gái, đi đường bằng phẳng chân trái còn có thể đạp lên chân phải đấy thôi, làm liên lụy Sở tổng bị thương là lỗi của cháu, nhưng mà... con cháu thì phải ở bên cạnh cháu." Thủy An Lạc nhìn thẳng vào mắt Hà Tiêu Nhiên gằn từng chữ một, không hề có ý nhượng bộ.

Hà Tiêu Nhiên còn định nói gì đó thì Sở Mặc Bạch đột nhiên vươn tay nắm lấy tay bà. Ông nhìn Thủy An Lạc khẽ cười nhếch mép một cái. Thủy An Lạc bỗng giật mình, dè dặt cúi đầu tiếp tục giả vờ làm một con rùa rụt cổ.

Sao cô có thể quên mất chuyện ông ba chồng cũ của cô không cho phép bất cứ kẻ nào hỗn với vợ ông nhỉ.

"Con bé nói cũng đúng mà, đi đường hai chân còn vấp vào nhau được, chuyện lần này chỉ là tai nạn thôi, để Ninh Dực nó yên tĩnh nghỉ ngơi đi, có Lạc Lạc ở đây chăm sóc nó chúng ta cũng không cần phải lo đâu."

"Để nó chăm em lại càng lo thêm thì có." Hà Tiêu Nhiên xẵng giọng nói.

"Làm như cháu ham hố lắm ấy." Thủy An Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lại bị Sở Ninh Dực lườm cho một cái.

"Anh Ninh Dực..."

Trong lúc cô đang lẩm bẩm, một tiếng khóc kinh thiên động địa đột nhiên vọng đến.

Thủy An Lạc đang trợn tròn mắt thì đột nhiên tay cô bị người ta cầm lấy. Cô nhìn sang phía Sở Ninh Dực, trông anh rất thản nhiên nhưng mà bàn tay nắm lấy tay cô lại không hề lơi lỏng.

Tay cô vẫn nhỏ như vậy. Giờ khắc này, Sở Ninh Dực bỗng nhớ tới khi ba vợ giao cô cho mình, cảm giác duy nhất lúc đó của anh là: Vẫn còn là con nít sao, tay nhỏ quá. Nhỏ đến mức anh có thể bao trọn tay cô trong bàn tay của mình. Và giờ anh vẫn có thể nắm trọn bàn tay ấy chỉ bằng một bàn tay.

"Anh Ninh Dực, anh sao rồi?" Thủy An Kiều khóc sướt mướt lảo đảo chạy vào đứng cạnh giường.

Thủy An Lạc thật sự bội phục độ dày của da mặt cô nàng này. Cái mặt đó đã bị cô cào rách rồi, vậy mà giờ vẫn còn dám vác tới gặp Sở Ninh Dực. Cô chị hờ này của cô là bại não thật đấy chứ chẳng đùa.

"Thủy An Lạc, có phải chính mày đã hại anh Ninh Dực đúng không? Đồ phụ nữ độc ác." Thủy An Kiều quát ầm lên.

"Tôi nói..."

"Chị mà nói em mình như vậy là không được đâu."

Thủy An Lạc chưa nói xong đã bị chặn họng, có điều... gì thế này?

Chị?

Sở Ninh Dực đang gọi Thủy An Kiều là chị á?

Thủy An Lạc ráng nhịn nhưng cuối cùng chịu không nổi nữa. Cô ngồi thụp luôn xuống bò ra giường bệnh Sở Ninh Dực mà cười ầm lên. Cười đau đến cả bụng, cô không nỡ ngẩng đầu lên nhìn xem gương mặt khóc lóc của Thủy An Kiều lúc này có màu gì nữa.


CHƯƠNG 43

Thủy An Lạc cười được một lúc, quyết định thu lại dáng vẻ hả hê trên gương mặt mình lại.

"Anh vừa... vừa gọi em là gì?" Thủy An Kiều run rẩy mở miệng, có thể thấy là đã bị chọc tức.

"Cô là chị của Lạc Lạc, tôi có gọi một tiếng chị cũng không có quá đâu." Sở Ninh Dực đùa nghịch bàn tay bé nhỏ của Thủy An Lạc, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lời lẽ vừa đủ.

Thủy An Kiều đưa tay lên vuốt vuốt ngực, tựa như không tài nào tiếp nhận được sự thật này.

Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ hiện giờ của Thủy An Kiều, trong lòng vui đến hoa nở tung xòe. Ai nói cô không để tâm đến chuyện năm đó, cô để bụng muốn chết. Bây giờ thấy cô ta bị ăn quả đắng như vậy sao cô có thể không vui được.

Thế nên, Thủy An Lạc cảm thấy mình cũng chẳng cần nói đỡ cho bà chị hờ kia vài câu làm gì, ngược lại cô càng mong chờ Sở tổng độc mồm độc miệng sẽ lại cho thêm vài lời nữa.

"Anh Ninh Dực, anh đừng để nó lừa, nhất định là nó cố tình làm anh bị thương đấy, tất cả chỉ vì tiền của anh thôi." Thủy An Kiều vuốt vuốt ngực cho nguôi cơn giận, tiếp tục nũng nịu nói.

Thủy An Lạc không hề che giấu lườm cho Thủy An Kiều một cái, thể hiện sự khinh bỉ thẳng thắn nhất đến cô chị ngu ngốc của mình.
Đã thấy nhiều đứa não tàn, nhưng chưa thấy đứa nào não tàn đến độ này.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không trách cô ta được, ai bảo mẹ cô ta quá thông minh, một ít IQ cũng tiếc không muốn di truyền lại cho con gái mình.

"Sao chị lại nói vậy, tiền của tôi dù không bị thương tôi cũng vẫn đưa cho cô ấy, không bị thương tôi còn có thể kiếm nhiều tiền hơn cho cô ấy nữa kìa. Chẳng lẽ chị không hiểu được đạo lý đơn giản này à?" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ.

Thủy An Lạc sắp nhịn cười đến nội thương mất rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang cười tít mắt, vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo. Nhưng đối với anh mà nói, cô chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao?"An Kiều có lòng tốt đến thăm con mà con ăn nói cái kiểu gì vậy hả?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói, lập tức được Thủy An Kiều vừa ấm ức vừa nịnh nọt gọi một tiếng bác gái.

"Mẹ, mẹ có chắc là cô ta có lòng tốt tới đây để thăm con không, hay chỉ muốn tới chơi trò ly gián?" Sở Ninh Dực thẳng thừng nói, dứt lời liền lật tay cầm chặt lấy tay Thủy An Lạc nắm trọn trong tay mình rồi ngẩng lên nhìn Thủy An Kiều, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Cả người Thủy An Kiều hơi run lên, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực nhưng lại hung hăng trừng mắt với Thủy An Lạc. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Ninh Dực, anh đừng để nó lừa, đứa bé kia còn chưa biết là con hoang của ai đâu."

Thủy An Kiều vừa dứt lời, ngay cả Hà Tiêu Nhiên vừa nói đỡ cho cô ta cũng đổi sắc mặt. Bà rõ hơn ai hết Lạc Ninh đích thực là cháu của bà. Nhưng cháu bà lại bị kẻ khác nói là con hoang, làm sao bà có thể vui cho được.

"An Kiều!" Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên trầm xuống.

Thủy An Kiều lại không hề biết bản thân sắp chết đến nơi mà vẫn cứ nghĩ mình thân thiết với Hà Tiêu Nhiên cho nên mở miệng nói: "Bác gái, con nói thật đấy, đâu phải bác không biết mẹ nó là loại người gì."

"Mày nói lại lần nữa xem?" Thủy An Lạc vốn đang cười tít mắt, thấy nghe cô ta nói vậy liền đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh tanh nhìn Thủy An Kiều như hận không thể cứ thế mà đóng băng cô ta lại


CHƯƠNG 44

Sở Ninh Dực nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thủy An Lạc và lần thứ hai xác nhận bản chất ngu xuẩn của Thủy An Kiều, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ với cô ta rồi.

Thủy An Lạc đột nhiên thay đổi thái độ khiến Thủy An Kiều sợ hãi, chuyện xảy ra lần trước nhanh chóng hiện ra trong đầu cô ta, khiến cô ta che má mình lại theo bản năng.

"Tóm lại, anh Ninh Dực, anh cứ chờ đó mà bị nó lừa đi." Thủy An Kiều ra sức giậm chân, sau đó rời khỏi căn phòng.

Cô ta vừa đi thì Sở Ninh Dực lập tức bỏ tay Thủy An Lạc ra.

Thủy An Lạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bay