Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Đại điện

Phù Kiên uy nghĩ lẫm liệt ngồi trên ngai vàng, phía dưới là quần thần ngự triều

-         Ba ngày nữa lễ đăng cơ sẽ diễn ra. Trẫm muốn thông báo với các khanh. Trẫm sẽ lập Tây Lương Trương quận chúa làm chánh hậu, có ai muốn phản đối hay không?

Cả triều đình im lặng trước lời thông báo của Phù Kiên. Ai không biết trong 4 vị mỹ nhân bên cạnh thánh thượng thì Trương quận chúa là người đặc biệt nhất. Nàng là thanh mai trúc mã, là người mà Thánh thượng yêu thương nhất. Ai không biết Thánh thượng đã vì nàng mà nguyện uống hạc đỉnh hồng, chịu 1 mũi tên độc và thác thân xuống dòng nước xiết

Trên thế gian này chỉ có Lệ Hân mới khiến Phù Kiên thay đổi. Ngoài Trương Lệ Hân không ai đủ khả năng thay đổi quyết định của Phù Kiên, và chỉ có nàng đủ sức ngăn nổi cơn giận của bậc đế vương ấy. Và cũng không ai dám phản đối vì trong lời nói kia là cả sự đe dọa cho kẻ nào dám phản đối thì chỉ có con đường chết

-         Các khanh không ai có ý kiến gì thì hãy giúp trẫm chuẩn bị cho tốt. Bãi triều

-         Thánh thượng vạn tuế!

Ngự thư phòng

-         Tâu thánh thượng. Có Tôn cô nương xin cầu kiến.

-         Cho vào

-         Thánh thượng vạn tuế!

-         Châu Kiều. Bình thân. Nàng tìm trẫm có chuyện gì không?

-         Thánh thượng! Thiếp muốn xin thánh thượng một ân nguyện

-         Nàng cứ nói. Trẫm sẽ cố gắng thực hiện giúp nàng

-         Thiếp muốn rời khỏi hoàng cung?

-         Rời khỏi hoàng cung? Tại sao chứ?

-         Thiếp không muốn trở thành phi tử của người. Xin người toại nguyện

-         Nếu đó là ý nguyện của nàng thì trẫm sẽ không ép. Nhưng trẫm có thể phòng nàng làm quận chúa, nàng hãy trở về hoàng cung này bất cứ khi nào nàng muốn

- Đa tạ hoàng thượng

Châu Kiều mừng rỡ vì được toại nguyện vội quỳ lạy tạ hoàng ân, nhưng trong lòng lại không thoải mái chút nào. Phải, nàng rất yêu Phù Kiên, nhưng lòng chàng ta lại chỉ có một mình Trương quận chúa, nàng không muốn dối lòng thêm nữa, nàng không muốn tranh đoạt thứ không thuộc về mình. Nàng hy vọng rời xa hoàng cung, rời xa Phù Kiên, rồi nàng cũng sẽ quên được tình cảm này

-         Tốt. Tốt lắm. Nhưng nàng phải giúp trẫm chuẩn bị cho lễ đăng cơ sắp tới rồi mới được đi

-         Tuân lệnh hoàng huynh

Bóng dáng kiều diễm của Tôn Châu Kiều khuất dần phía sau cửa ngự thư phòng, Phù Kiên khẽ thở dài

"-Châu Kiều, trẫm xin lỗi, là trẫm nợ nàng. Nhưng trẫm không thể yêu ai ngoài Lệ Hân."

Bầu trời trong xanh cao vút, gió nhẹ nhàng vờn những đám mây, cả kinh thành giăng đầy cờ hoa rực rỡ, khắp chốn Ngũ Hồ âm vang với lễ đăng cơ long trọng của Tần Chiêu Đế

Chàng diện hoàng bào đỏ thêu hình rồng uốn lượn, đầu đội mão hình rồng ngậm ngọc, biểu tượng cho uy quyền tối cao của thiên tử. Khuôn mặt điển trai, vầng trán coa rộng, ánh mắt sáng ngời đầy khí chất của một bậc đế vương

Lệ Hân đầu bới tóc sang trọng cài trâm ngọc hình phượng, nàng diện quốc phục của quốc mẫu thêu hình phượng, lộng lẫy kiêu sa như một nữ thần sánh bước bên Phù Kiên

Lễ đăng cơ diễn ra cực kì long trọng trước sự chứng kiến của cả triều đình, dân chúng và quốc vương của các nước chư hầu

Phù Kiên - Tần Chiêu Đế, người đứng đầu Ngũ Hồ, sắc phong Hoàng Hậu Trương Lệ Hân là Vĩnh Lạc Hoàng Hậu (Vĩnh Lạc - PK muốn LH mãi mãi là của chàng). Sắc phong Diêu Tường Cơ là Thục quý phi (thục nghĩa là tốt đẹp, mỹ thiện), Mộ Dung Thủy là Hòa quý phi (hòa trong hòa nhã), Tôn Châu Kiều là quận chúa, thừa tướng Vương Mãnh...

Thần dân Ngũ Hồ mừng vui hạnh phúc khi đất nước thống nhất yên vui, mừng cho họ có một vị vua tài ba anh minh. Hơn hết, họ một lần được chiêm ngưỡng dung nhan của đệ nhất giai nhân Ngũ Hồ, người được lan truyền đẹp hơn cả Hằng Nga tiên tử và bây giờ đã trở thành Hoàng hậu của đất nước

Lời đồn quả không sai, Thục quý Phi, Hòa quý Phi, Châu quận chúa... đều được khen là khuynh quốc khuynh thành. Tuy nhiên, khi đứng cùng với hoàng hậu, vẻ đẹp của họ như bị lu mờ hết thảy. Nhan sắc của hoàng hậu đúng là "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh", cả người nàng toát lên sự sang trọng, quý phái, khí chất hơn người, nhưng vẫn có nét dung dị nhẹ nhàng tạo sự gần gũi. Từng bước chân như lướt  giữ chốn hồng trần, nụ cười thanh khiết tạo cho xung quanh sự bình yên đến lạ. Vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết của nàng dường như không vướng bụi của nhân gian. Những nam nhân ngoài kia với nhan sắc này chỉ như lũ phàm phu tục tử, sánh với nàng cả về tài sắc dường như chỉ có Phù Kiên

Lương đế mỉm cười mãn nguyện cho sự bình yên của Ngũ Hồ và hơn cả là mừng cho hạnh phúc của hoàng tỷ mình. Chứng kiến đoạn tình đầy gian khổ của hai người đi tới kết thúc viên mãn chàng ta hạnh phúc theo. Nhưng tim sao vẫn thấy đau khi nhìn sang người con gái mà chàng thầm yêu

Mộ Dung Vỹ nhìn nàng mà thầm vui, tự an ủi cho sự hy sinh của mình. Ba năm trước, khi Lệ Hân âu yếm gọi Phù Kiên trong cơn mê khiến chàng hiểu rằng dù có cố giữ nàng bên cạnh thì cũng chỉ giữ được cái xác không hồn bởi toàn tâm toàn ý của nàng chỉ dành cho một Phù Kiên. Hắn cũng yêu Lệ Hân rất nhiều, hơn tất cả mọi thứ mà ông có, tình yêu của ông như biển cả mênh mông chẳng thua kém tình yêu của  Phù Kiên. Nhưng dù hắn có chân thành tới đâu cũng không lay chuyển được sự chung thủy của Lệ Hân, chi bằng giúp cho nàng được hạnh phúc về với người nàng thương. Hắn hiểu rằng yêu là cho đi, là tìm được hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người mình yêu

Tất thảy đều mừng vui, duy chỉ có mình Diêu Tường Cơ trong lòng đang tràn lửa hận khi tình yêu của nàng ta vẫn không được đáp lại. Lòng ghét ghen trở thành thù hận. Tại sao lại là Trương Lệ Hân, tại sao lúc nào cũng là Trương Lệ Hân? Người mà ả yêu lại yêu tha thiết Trương Lệ Hân, vị trí mẫu nghi thiên hạ mà ả ta muốn cũng lại là của Trương Lệ Hân. Cả đời này người mà ả hận nhất chính là Trương Lệ Hân, trong lòng ả đang trào dâng sự ghen ghét mãnh liệt cùng những mưu  mô thủ đoạn đang ấp ủ trong lòng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net