Chương 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau gần mấy tuần nằm viện, Yến Cẩm cuối cùng đã được quay về nhà. Nhưng tâm trạng cô lúc này không ổn chút nào, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản chỉ dừng ở đó. Tối hôm nay, Mộc Hàn sẽ về nước và đó cùng là lúc anh sẽ về dùng bữa cơm đầu tiên giữa hai người.
Cô mang tâm tư rối bời vào bếp, làm những món ăn thật ngon, xắp xếp đẹp mắt đặt lên bàn. Bây giờ đã 7h30, bóng đêm bao trùm cả khu biệt thự to lớn này. Yến Cẩm đan hai vào nhau, rũ đôi mi cong dài, mím chặt môi đếm ngược từng giây chờ hắn ta bước chân về căn nhà lạnh lẽo này.
Nghe tiếng xe kít phanh đến giật mình, Yến Cẩm càng mím chặt môi run rẩy cả người. Khi Mộc Hàn mở cửa bước vào căn nhà mà từ khi có cô vợ nhỏ này cũng chưa đặt chân tới. Thấy thiếu gia về, Tố Uyên chạy lại cúi đầu chào hỏi rồi nhanh chóng lùi về phòng để không gian riêng cho hai người. Thấy hắn ta Yến Cẩm e dè đứng dậy cúi đầu xuống, Mộc Hàn đưa ánh mắt nhìn về phía bàn ăn rồi vui vẻ ngồi xuống. Yến Cẩm cũng lặng lẽ hít thật sâu rồi ngồi đối diện, xới lấy bát cớm trắng dẻo vào bát anh. Mộc Hàn nhấc đôi đũa lên, gắp lấy những món ăn ngon mắt đặt vào bát rồi thưởng thức hương vị. Vẫn là vị ngon ngọt đặc biệt của món ăn ấy y nguyên như bữa trưa đó. Yến Cẩm đưa đôi mắt long lanh nhìn anh ăn một cách ngon miệng. Trong lòng vẫn rối bời, phức tạp, không khí căng thẳng giữa hai người người bao trùm cả bữa ăn.
– Tất cả những thứ này là do cô tự làm?
Anh mang đôi mắt dịu dàng nhìn cô, không còn là ánh mắt sắc lạnh như những lần trước cô và anh gặp nhau. Nhưng như thế lại khiến cho Yến Cẩm cảm thấy bất an, sợ hãi hơn bất cứ lúc nào khác.
– Cảm ơn anh vì đã cứu tôi khỏi đám cháy.
Yến Cẩm đưa đôi mắt long lanh nhìn lên người đàn ông trước mặt mình. Hai tay đặt dưới đùi không ngừng nắm chặt, cấu xé da thịt. Tâm tư cô lúc này đang cấu xé lẫn nhau, làm sao ngay bây giờ cô có thể hé miệng nói mượn anh ta số tiền lớn một triệu USD được. Cũng không thể lặng im, bà ta cho cô đúng ba ngày để gom tiền. Hai tay cô run rẩy, cấu vào đùi để cố giữ bình tĩnh, định nói rồi lại thôi. Da mặt cô bây giờ đang giật giật đến  sợ hãi không biết sau khi nói ra, anh ta có bóp chết cô ngay hay không? Căn nhà này còn bình yên như lúc này? Cô lấy hết can đảm, cắn chặt môi dưới mấp máy từng từ một trong sự sợ hãi, run rẩy.
– Vốn dĩ mối hôn nhân này đã là nghiệt duyên, vậy thì chúng ta hãy kết thúc nó. Anh có thể dùng số tiền một triệu USD để mua chữ ký li hôn của tôi?
Yến Cẩm cả người tê cứng, tìm cô đập loạn xạ lên vì sợ hãi, một tiếng động nhỏ lúc này cũng khiến cô run rẩy đến sợ hãi. Cả người cô không đứng vững mà đứng dạy khỏi bàn ăn lấy một xấp hồ sơ đặt lên bàn.
Nghe thấy câu nói hờ hững đó của Yến Cẩm, anh lại không nghĩ cô đối với cuộc hôn nhân này chỉ đáng giá một triệu USD. Anh đang bị cô đá sao? Cơn điên loạn trong người anh bắt đầu nổi lên, anh nhíu đôi mày kiếm bá đạo của mình lạnh lùng hất đổ cả bàn ăn. Nghe tiếng bát đũa rơi loảng xoảng rơi đất, Yến Cẩm chỉ biết nhắm chặt mắt sợ hãi rơm rớm ướt khoé mi.
Nghe thấy âm thanh không ổn từ dưới nhà, Tố Uyên lo lắng chạy vội xuống lầu. Cô cũng e dè đi đến phía thiếu phu nhân sợ hãi.

– Có chuyện gì vậy ạ?
– Em lên lầu đi.
– Nhưng...
– Mau lên đi.
Yến Cẩm quát lớn khiến Tố Uyên rụt rè nghe lời mà rời về phòng. Biết rõ tâm tư lúc này của thiếu phu nhân rất phức tạp, đã vậy hai người lại đang cãi nhau rất to. Phận là một người làm thấp cổ bé họng cô chỉ có thể lặng lẽ đứng ở bậc cầu thang nghe ngóng.
Mộc Hàn cười lạnh tiến về phía Yến Cẩm, đưa đôi tay gân guốc của mình bóp chặt lấy hai gò má của cô. Anh đưa đôi mắt sắc lạnh, đằm đằm nhìn vào đôi mắt long lanh rưng rưng nước mắt.
– Tiền? Cô chỉ biết có tiền, một triệu USD đáng giá cho cuộc hôn nhân mà cô tốn công sắp đặt thế à?
Mộc Hàn gằn giọng nói từng chữ khiến Yến Cẩm nghe thấy bủn rủn cả chân tay, da đầu cô giật giật vì sợ hãi.
Cô chỉ biết cắn chặt môi dưới đến tấy đỏ, rơi ra hai hàng lệ nhục nhã. Khuôn mặt khả ái của cô lúc này bị in dấu tay đỏ ửng của Mộc Hàn. Càng lúc hắn ta càng bóp mạnh hơn, Yến Cẩm chỉ biết nín tiếng kêu đau đớn của mình vào trong.
Cho đến khi anh bình tĩnh lại, Yến Cẩm đã đau tê tái, anh ngồi xuống đối diện với cô nhìn vào tờ giấy li hôn trên bàn lật từng trang đọc. Yến Cẩm tê dại cả người, không dám đưa mắt sợ hãi lên nhìn anh. Tiếng mưa lớn ở ngoài trời kia cũng khiến cô run rẩy đến ngây người.
– Ký vào đó, tôi cho cô một triệu USD và chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Anh cố kìm nén cơn giận dữ của mình, đặt tờ giấy xuống, tâm trí rối bời tiện tay cầm lấy tách trà bên cạnh nhấp môi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net