Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Cẩm cố gắng nhặt nhạnh những tấm vải còn sót lại quấn lấy thân thể đã bị tổn thương đến thê thảm mò mẫm quay về phòng. Cũng may khi quay về không có ai bởi mọi người đang hăng say chìm vào buổi tiệc một cách hưng phấn.

Yến Cẩm đẩy cửa phòng bước vào hơi thở của cô mỗi lúc càng nặng nề đánh động đến cô bạn người hầu bên cạnh mình từ nhỏ – Tố Uyên. Tố Uyên đang trong phòng cô dọn dẹp chăn gối chờ cô vào phòng nghỉ ngơi thì thấy tiểu thư đầu bù tóc rối, quần áo rách bươm bước vào.

– Tiểu thư về rồi, tiểu thư...người...làm sao vậy?

Tố Uyên hoảng sợ tột độ, mặc dù chưa từng trải nhưng nhìn bộ dạng thảm thương lúc này của Yến Cẩm, Tố Uyên cũng đã đoán ra nàng vừa gặp chuyện gì, còn có thể vô cùng khủng khiếp và đau đớn.

Yến Cẩm siết chặt tay Tố Uyên lảo đảo về giường nghỉ ngơi cô còn dặn dò kỹ Tố Uyên không được để nộ chuyện này cho ai biết.

Tố Uyên chỉ biết ngoan ngoãn khóc nấc lên vâng lời. Tố Uyên đứng bên cạnh ôm tiểu thư vào lòng mà nước mắt không ngừng rơi.

– Ai lại cả gan dám làm tiểu thư ra nông nỗi này.

– Là Mộc Hàn.

Tố Uyên chỉ biết há hốc miệng sững sờ ngạc nhiên.
Trên dưới căn nhà này và cả giới kinh doanh này ai cũng đều biết Yến Cẩm là cô con gái bị suồng sã ruồng bỏ bởi người cha và người dì kế.

Từ nhỏ sau khi mất mẹ cha cô đi thêm bước nữa lấy mụ ta về. Cũng chính ngày đấy cánh cửa khổ ải đã mở ra với cô. Yến Cẩm bị đày đoạ đối xử như con ghẻ còn Yến Giang cô em gái cùng cha khác mẹ giành hết tất cả mọi thứ. Đến ngay cả mối liên hôn với Mộc gia vốn là của cô cũng bị mụ ta táo tợn cướp lấy với lý do vết bớt trên người cô là điềm xui.

Cũng chính mối liên hôn nghiệt duyên giữa hai gia đình này mà Mộc Hàn rất ghét Yến gia. Kể cả Yến Cẩm khi ở trường cũng không ngoại lệ. Ở trường từ việc nhỏ nhất anh cũng tìm đủ mọi cách giày vò, bắt bẻ cô.

– Tiểu thư thứ lỗi cho Tố Uyên nói thẳng, chuyện này không hẳn là chuyện xấu đâu!

Tố Uyên có chút e dè nhìn Yến Cẩm. Nay cô và Mộc Hàn xảy ra chuyện kia nói khó nghe thì cô bị cưỡng hiếp, nói dễ nghe thì cô dành lại người chồng chưa cưới của mình. Đối với mối nghiệt duyên này Yến Cẩm chẳng chút quan tâm, cô còn mong cô em gái xấu xa kia rước đi sớm càng tốt. Tố Uyên lại cảm thấy vui một phần vì tiểu thư sắp có cơ hội trở mình.

– Tố Uyên sao em lại dễ dàng nói ra như vậy, đâu có nữ nhân nào muốn làm chuyện đồi bại với người mình không yêu.

Từ nhỏ, Yến Cẩm đã đem lòng yêu thương Mộc Ngôn– thanh mai trúc mã của cô nhưng cũng đồng thời là em trai yêu dấu của Mộc Hàn. Suốt bao năm qua cô đem lòng yêu đơn phương anh, năm mười năm tuổi Mộc Ngôn được gia đình cho qua Mỹ du học, tuy không nói nhưng lòng cô bao năm nay vẫn vương vấn hình bóng Mộc Ngôn.

– Tiểu thư người nghỉ ngơi cho khoẻ đã, chuyện còn lại tạm thời đừng nghĩ ngợi nữa.

Tố Uyên lệ rơi mà khoác áo choàng lên cho Yến Cẩm. Cô thất thần nắm lấy góc áo nhỏ giọng nói:

– Ta cứ ngỡ bị Yến gia ruồng bỏ là điều tốt không phải tranh giành bất cứ thứ gì, có thể tự do tự tại nhưng không ngờ...

Không ngờ bây giờ Yến Cẩm lại không thể đường đường chính chính có một danh phận mà lại càng không thể tự do tự tại. Tố Uyên vẫn một bên buông lời không ngừng thuyết phục tiểu thư khiến cho Yến Cẩm thêm bất mãn:

– Tố Uyên, em vốn biết ta với Mộc Ngôn....

Nói rồi Yến Cẩm muốn mau chóng tắm rửa thật sạch gột rửa cho hết thảy nhục nhã và sự đau đớn mà cô vừa phải chịu đựng.

Mộc Hàn thức giấc giữa căn phòng tăm tối không một ánh sáng, nhìn đống quần áo lộn xộn trên người mình rồi lắng nghe tiếng nhã nhạc vang lên hình như buổi tiệc chưa kết thúc. Hắn cúi đầu nhìn tấm chăn trắng dính vệt máu nhơ nhớp rồi nhanh chóng cho người thân cận dọn dẹp sạch chỗ này.

Lúc này trong tâm trí hắn vẫn hiện lên hình ảnh hương diễm mà hắn vừa trải qua. Bên dưới cơ thể hắn lại tiếp tục phản ứng, như thể chỉ cần nghĩ đến Yến Cẩm là kiềm được lại muốn cùng Yến Cẩm trải qua thêm lần nữa.

Mộc Hàn biết tỏng cô gái kia đã thoát thân tự lúc nào, nhưng hắn lại không vội truy tìm cô. Hắn loạng choạng đứng dạy chỉnh tề lại trang phục quay về Mộc gia. Mộc Hàn đắc ý nghĩ mười phần cô là người trong buổi tiệc này chỉ cần tra danh sách là dễ dàng tìm ra, không có chuyện không bắt được cô gái đó.

Ở trong căn phòng, Yến Cẩm cũng chật vật đi vào giấc ngủ, toàn thân cô vẫn còn đau nhức không thôi. Hễ nhắm mắt lại, chuyện khủng khiếp ban nãy lại hiện rõ trong tâm trí khiến cô khổ sở lại nhục nhã vô cùng. Yến Cẩm lặng lẽ nhìn khung của sổ cười nhạo chính bản thân mình.

Thế nhưng đến cuối cùng lại phát sinh thêm chuyện kia, không biết phúc phần thế nào nhưng không chừng tai hoạ sẽ ập đến.  Yến Cẩm âm thầm nhớ lại câu nói trong lúc say đắm của Mộc Hàn: " Cô quả thật là bảo vật ngon, sớm muộn gì ta cũng hưởng dụng cô, chỉ là cô thật sự không ngoan ngoãn chút nào."

Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng Mộc Hàn lại thật sự không nhận ra cô bởi với tính cách của hắn chưa bao giờ xem người của Yến gia là " bảo vật" cả. Yến Cẩm cứ vậy ôm tâm tình phức tạp của mình chập chờn đi vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net