Chương 3: Nếu Mày Không Xuống Liền Đào Mộ Mẹ Mày!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh phu nhân nhìn thấy hai người cứ lôi lôi kéo kéo thì thầm to nhỏ thì không khỏi bực bội, “Làm sao vậy?”

“A, không có gì. Tôi lập tức đi gọi con bé!” Giang Yên mỉm cười lấy lòng đáp, nhanh chóng vươn tay gõ cửa, lần này Tô Thành Lập đứng yên một bên không hề ngăn cản.

Miệng Giang Yên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, Tô Minh Nguyệt nếu năm đó mày chết cùng mẹ mày có phải tốt hơn không?

Nhưng không sao, tao sẽ nhanh chóng tiễn mày đi gặp mẹ mày!

“Cốc..cốc...cốc...”

Giang Yên vươn tay gõ cửa, chờ đợi một chút nhưng cánh cửa vẫn không mảy may nhúc nhích, bà ta hơi nhíu mày vươn tay gõ lần nữa.

“Cốc..cốc..cốc...”

10 giây.

30 giây.

1 phút.

3 phút trôi qua mà cánh cửa vẫn y nguyên không mở.

“Làm sao thế!” Lãnh phu nhân có chút không kiên nhẫn.

Giang Yên đang suy nghĩ không biết phải nói như thế nào mới khiến cho Lãnh gia không tức giận thì “cạch” một cái, tiếng mở cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của bà ta.

Mở cửa là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, tuổi cũng chỉ cỡ mười sáu, mười bảy. Tóc cô bé xoã ngang vai, khuôn mặt trắng trẻo rất đáng yêu. Cô bé nhìn Giang Yên cùng Tô Thành Lập, cất giọng gọi một tiếng: “Lão gia, phu nhân.”

“Tiểu Hoan đấy à, Minh Nguyệt đâu rồi? Con mau gọi nó xuống đây đi!” Giang Yên cười nói.

Nhìn thấy thái độ hiền hòa của Giang Yên cùng Tô Thành Lập, Úc Hoan hơi nghi ngờ nhíu mày một chút, bọn họ luôn luôn không có ý tốt với tiểu thư, tự dưng hôm nay đến đây làm gì? Còn dùng thái độ hiền hòa như thế, vô sự bất đăng tam bảo điện(*) mà! Thật muốn cầm chổi ra đuổi hai cái người này quá!

(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có chuyện cần giúp thì không tìm đến.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng mà Úc Hoan vẫn lễ phép nói: “Tiểu thư mệt mỏi nên nghỉ ngơi sớm rồi ạ!”

“Vậy thì lên gọi con bé dậy đi, chúng ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nó.” Giang Yên dùng thái độ ra lệnh nói với Úc Hoan xong liền quay sang lấy lòng người Lãnh gia, “Lãnh lão gia, Lãnh phu nhân cùng Lãnh thiếu cùng vào nhà ngồi một chút, tôi đã cho người đi gọi con bé.”

“Được!” Lãnh phu nhân gật đầu một cái, dắt tay Lãnh Mạc Vũ đi vào, Lãnh lão gia đi vào sau, dù sao đứng ở đây bàn chuyện cũng không tiện.

“Phu nhân..tiểu thư...” Úc Hoan thấy Giang Yên cho người Lãnh gia vào nhà, sự khó chịu cuồng dâng lên trong lòng, bọn họ biết tiểu thư không muốn gặp người khác, còn cho người lạ vào nhà.

“Đi lên gọi nó xuống, có phải bây giờ lời của bà chủ mà cô cũng không nghe phải không? Có phải không muốn làm ở đây nữa?” Giang Yên không vui nhìn Úc Hoan, dữ dằn lên giọng uy hiếp.

Úc Hoan uất phẫn lên lầu, cắn răng gõ cửa phòng Tô Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt tỷ, lão gia cùng phu nhân đến, nói có chuyện muốn thương lượng với chị.”

Bên trong căn phòng giờ đây là một mảnh tĩnh lặng, một thân hình nhỏ nhắn yếu ớt ngồi bên cạnh phím đàn piano, ánh trăng vàng soi rọi lên thân ảnh nàng in ra một cái bóng dài.

Nàng ngồi nơi đó, yên tĩnh mà chết lặng, thật lâu sau nàng mới mấp máy đôi môi mềm, nói: “Bảo họ về đi.” Giọng nàng thật rất yếu ớt, yết ớt đến nỗi tưởng chừng như lúc nào cũng có thể tan biến.

Úc Hoan đứng ở ngoài cửa “Vâng!” một tiếng. Vừa định đi xuống dưới chuyển lời thì lại thấy Giang Yên đi lên, cô vội vã nói: “Phu nhân, tiểu thư mệt mỏi...”

Giang Yên không đáp lời, chỉ liếc mắt khinh thường nhìn Úc Hoan một cái, sau đó bước đến trước cửa phòng, hướng bên trong hung tợn nói: “Tô Minh Nguyệt tốt nhất là mày nên xuống đi! Nếu mày không xuống tao liền cho người đi tìm, đào mộ của mẹ mày lên.”

Úc Hoan giật mình trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Yên. Tại sao bà ta có thể nói ra những lời này chứ? Đào mộ? Bà ta còn là con người sao?

Quả nhiên bên trong yên tĩnh một lát sau đó liền nghe thấy tiếng nàng nói: “Lát nữa tôi sẽ xuống.”

“Nhanh một chút đừng để tao đợi lâu.”

Giờ phút này, dưới phòng khách.

Giang Yên bước xuống tiếp đãi Lãnh gia, cười lấy lòng nói: “Con bé sẽ xuống ngay thôi.”

“Ừ!” Lãnh phu nhân gật nhẹ đầu với Giang Yên rồi hướng Lãnh Mạc Vũ ngoắc ngoắc tay, “Tiểu Vũ lại đây.”

Lãnh Mạc Vũ tò mò đi lung tung trong nhà, sau đó lại dừng lại ở trước một bức tranh, nghe tiếng Lãnh phu nhân anh chỉ quay đầu nhìn bà một chút rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm bức tranh.

Thấy Lãnh Mạc Vũ có vẻ thích bức tranh ấy, Giang Yên liền bắt lấy cơ hội, nói: “Nếu Lãnh thiếu thích bức tranh đấy thì liền lấy đi, xem như đó là chút quà mọn Tô gia tặng cho Lãnh thiếu vậy.”

“Như thế sao được!” Lãnh lão gia phản ứng còn nhanh hơn Lãnh phu nhân.

“Ầy không sao mà, nếu Lãnh thiếu thích thì...”

“Tiểu thư cẩn thận..”

Tiếng hét của Úc Hoan cắt ngang lời của Giang Yên, tất cả ánh mắt dồn dập đổ về phía cầu thang, Lãnh Mạc Vũ cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy trên bậc thang Úc Hoan đang dìu lấy một thân ảnh nhỏ yếu ớt, tóc xoăn dài xoã đến ngang hông che đi cả khuôn mặt.

“Không sao.” Giọng nói nàng dịu dàng mềm mại lưu chuyển trong không gian tĩnh mịch, chảy vào lòng mỗi người.

...

Ây, giai đoạn đầu bởi vì nữ chính chưa vượt qua được cú sốc nên vẫn rất yếu ớt nga~

Nhưng đừng lo, ta là mẹ ruốt chính cống nên sẽ không để nữ chính bị thiệt thòi đâu a~

Nhớ ủng hộ truyện San nhé! 🎁🌹 Thắc mắc cứ comment nhé! Tớ sẽ trả lời!

Cảm ơn cậu đã ủng hộ truyện tớ! Nếu thích thì nhớ comment khen San vài lời để có động lực nha 🌺

Bởi vì viết một chương thì rất lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net