Chương 15: Tài liệu chết tiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm tôi và Đại Lực cùng uống bia nói chuyện phiếm, còn đang
ngồi ở quán của ảnh, đột nhiên nhớ ra hôm nay quên đem mấy tài liệu đã hứa nộp cho Nhược Tuyết. Vấn đề là tôi không có số điện thoại của cổ, chính xác là không có bất cứ cách nào liên lạc với cổ. Cũng không có cách nào liên hệ được ai trong công ty, liền cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ một hồi, tôi bèn giải thích cùng Đại Lực mấy câu, rồi vội vã chạy về công ty.
Lúc tôi đến công ty cũng đã gần đến giờ tan làm. Nhìn từ xa thấy người đứng đằng đó có chút quen quen, vội tiến lại gần để nhìn rõ, hóa ra là Giám Kim. Tôi gật đầu, hướng lão Kim chào hỏi:" Giám đốc hảo."
Quả là không nghĩ tới tình huống này, lão Kim vốn là đang định tươi cười nhìn tôi sau khi nghe được câu chào nọ, ánh mắt cổ đột nhiên lại chuyển sang thái độ chán ghét, hỏi: "Không phải cô nói khó chịu trong người sao? Vậy sao bây giờ lại nghe trên người toàn mùi rượu?"
  "Vâng...!" Tôi ở trong lòng phát hoảng, quả thực sáng nay có chút không khỏe, ban đầu định quay về nhà ngủ. Nhưng mà Đại Lực đã gọi điện đến nhờ, cũng không tiện từ chối, vậy nên tiện đường ghé cửa hàng Đại Lực một chuyến. Hai người chúng tôi nói chuyện phiếm, uống vài ly bia. Mấy lời này là tôi tự nói trong lòng, hoặc giả tôi kể cho bạn bè thân thiết thì chắc họ cũng sẽ tin. Nhưng mà băn khoăn hồi lâu cũng không biết nên tìm cách nào để giải thích cho lão Kim hiểu.
  Trong lúc tôi còn đang đắn đo không biết nên tìm câu chữ nào để nói, lão Kim vẫn tuyệt nhiên giữ thái độ im lặng, ánh mắt nhìn tôi như là mấy đứa xấu xa. Một lúc sau, cổ lạnh lùng, nhìn tôi nói: "Cô qua đây!" cổ hướng tôi vẫy vẫy, nói đoạn bước về phía văn phòng làm việc.
  Không khỏi có chút hốt hoảng, vội đi theo lão Kim, cũng không biết cổ tính làm gì. Chuyện này vốn không nhỏ à nha, không lẽ số phận an bài, mới đi làm chưa đầy một năm, đã bị đuổi vì uống rượu trong giờ làm việc?
  "Nhược Tuyết ..." nghe thấy lão Kim đang gọi cô "sư phụ" kia, tôi chợt bình tĩnh lại một chút. Bởi vì tự nhiên trong thâm tâm luôn cảm thấy Nhược Tuyết dù gì cũng sẽ tin tưởng nơi tôi. Mặc dù bên ngoài tôi với cổ hay móc mỉa nhau, nhưng đúng vào mấy thời điểm quan trọng, cổ  sẽ bảo vệ tôi - trong lòng âm thầm suy nghĩ.
  Trong lúc lão Kim phàn nàn với Nhược Tuyết về việc người tôi toàn mùi rượu, tôi ở sau lưng trưng ra bộ mặt quỷ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Nhược Tuyết không giống như thường lệ: tranh thủ lúc lão Kim không để ý, sẽ liếc tôi một cái hoặc lẻn ra kế bên véo tôi. Lần này cổ thậm chí không nhìn tôi. Điều này khiến tôi không khỏi suy nghĩ: không lẽ cổ vội vội vàng vàng đi tin lời Giám đốc? Không nghe qua tôi giải thích sao? Hoặc ít ra là khi đồng nghiệp gặp nạn, dựa vào tình bằng hữu giữa tôi và cổ, đơn thuần, cũng không thể đối xử với tôi như vậy.
  Tôi thu hồi bộ mặt ban nãy, từ từ cúi đầu xuống, không thể hiểu nổi suy nghĩ của Quản lý Kim và Nhược Tuyết, dù gì đi chăng nữa tôi cũng không phải thần thánh mà đoán được họ nghĩ gì. Nhưng mà thấy mấy cái cau mày của họ, tuyệt nhiên là thấy tương lai tăm tối, chắc là họ đang đánh giá tôi cái thang điểm thấp nhất! Vậy mà tôi đối với họ còn không chịu mở mồm ra giải thích.
Lúc nãy, không nên cứng đầu cố hoàn thành công việc tới vậy. Cũng nên nói rõ với Đại Lực một tiếng rồi quay về nhà đánh một giấc. Bình yên chờ Vũ trở về, như vậy mới là suy nghĩ của người bình thường?
  "Vậy được, em về nhà trước đi..." Đang suy nghĩ mấy vấn đề ở trong lòng, lúc này mới phát hiện lão Kim đã rời đi, chỉ còn lại một mình Nhược Tuyết, cổ cau mày rồi nói với tôi.
  "Sao chứ? Em đúng là trên người có mùi rượu, nhưng mà không đến nỗi ảnh hưởng đến bộ mặt công ty chứ?" Lúc đó vì đã uống chút rượu, đầu óc tôi có chút không minh mẫn.
  "Cái này là sao chứ?" Tôi có thể nghe ra chút khó chịu trong mấy câu mình vừa nói. Nhược Tuyết kéo tôi ra và nói, "Bất kể em có nguyên nhân gì, em xin nghỉ, đi uống rượu, chị cũng không thể quản. Nhưng mà say rồi, sao còn cố quay lại công ty làm gì? Em trở lại có thể giúp gì hả? Hay trở lại để mọi người nhìn thấy khả năng uống rượu của em? Là ngàn chén không say? Vạn chén không ngã? ""
  "Em..."
  Định giải thích, nhưng lại bị mấy lời của Nhược Tuyết làm gián đoạn, cổ tiếp tục nói: "Việc em uống rượu không nói. Vấn đề là lại để cho Giám đốc Kim trông thấy. Em không biết cổ vừa tham gia cuộc họp kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ, chỉ cho nghỉ ngơi có mười phút hả. Em thì tốt rồi, cố tình xuất hiện đúng lúc, sinh sự với cổ?! " (1)
  "Haizz ..." Tôi thở dài nặng nề, tiếng thở dài trái lại làm gián đoạn câu nói của Nhược Tuyết. Thấy cổ cuối cùng cũng ngừng lại, tôi miễn cưỡng nói: "Em vốn tưởng rằng giữa bạn bè với nhau, em không cần giải thích quá nhiều. Chỉ cần nhìn một cái biểu hiện của em thì sẽ hiểu. Nhưng mà có lẽ chỉ có một mình em nghĩ vậy, vốn nghĩ rằng em với chị là chỗ thân thiết, quen biết nhau cũng nửa năm, đùa giỡn vui vẻ, em cũng không giấu chị điều gì, luôn luôn rõ ràng với nhau. Đối với em mà nói thì đây chính là đạo lý bằng hữu. Hoặc đối với người khác có thể cũng chỉ là xã giao, chẳng phải bằng hữu chăng! "
  " ... "Lần này đổi thành Nhược Tuyết không đáp.
  Thấy cổ im lặng, tôi tiếp tục nói: "Có lẽ là em trẻ hơn chị vài tuổi, nên không hiểu được suy nghĩ của chị và lão Kim. Hoặc giả là do em vốn là người nhỏ mọn, nên mới có suy nghĩ như vậy. Nhưng mà từ lúc chuyện này xảy ra, cho đến bây giờ, chị vẫn chưa hỏi em, tại sao em phải quay lại? Vâng, tại sao em phải quay lại chứ? không phải vì hôm qua em đã hứa với chị sẽ nộp mấy cái tài liệu chết tiệt đó hả" Tôi nhẹ giọng than thở, nói xong thì cũng im lặng, không muốn nói nữa.
  Nghe tôi nói vậy, Nhược Tuyết đứng ở đối diện, nét mặt trở nên vui vẻ hơn. Vỗ vai tôi vừa cười vừa nói: "Ui, thật sự không nhìn ra nha, nhìn mặt em tuy giống tiểu lưu manh, nhưng không ngờ lại có trách nhiệm tới vậy!"

----------

(1): Theo mình tìm hiểu thì hình như ý của Nhược Tuyết giống như: Thêm dầu vào lửa, giọt nước tràn ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC