Chương 27: Áo thun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Để tôi xác định cho các bạn mối liên kết giữa tôi và Tử Quân: Có thể nói, tôi và nó giống như bạn bè và người thân của nhau vậy. Tôi luôn có một loại cảm giác rung động mỗi khi nhìn vào  nó, cảm nhận rõ tính cách nó ngày một giống tôi. Cứ như Tử Quân là sự nối tiếp của sinh mạng tôi vậy. Mặc dù giữa bọn tôi không có quan hệ máu mủ với nhau, nhưng đứa nhỏ này sớm đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời tôi: Một cô người yêu khác tôi cũng yêu sâu đậm.
  Nhìn con bé ngày một lớn thêm, mơ hồ nhớ lại ngày nào còn thấy nó là một đứa bé được y tá bế trong bệnh viện, cho đến hiện tại, tất cả chỉ như một cái chớp mắt. Cũng mơ hồ nhớ lại , cảnh tượng Vũ đón nó từ quê hương nàng trở về, lúc đó con bé mới chỉ có mấy cái răng, ê a nói ra những câu chữ không rõ ràng. Mọi thứ cứ như chỉ mới vừa hôm qua.
  Tôi không khỏi thở dài: Thời gian quả thực chính là một tên trộm. Bất giác nhận ra, đứa nhỏ này chớp mắt đã học lớp hai ở trường tiểu học. Trường Tử Quân đang học là một trường phụ cận gần nhà, trực thuộc đại học FD cấp bậc tiểu học. Người dân địa phương thường gọi là: Trường tiểu học bổ sung (*). Bởi vì danh tiếng của trường liên quan đến tỷ lệ lên lớp cho nên giá nhà đất quanh trường đã tăng vọt lên. Mới năm ngoái khi tôi và Vũ còn đang thương lượng, thời điểm quyết định mua căn hộ xong, giá nhà đã cao gấp đôi nếu so với mấy nhà không phù hợp với độ tuổi đi học. Tôi cùng Vũ - hai đứa hạ quyết tâm, đi vay một khoản để mua căn nhà này, bằng không, chỉ dựa vào số tiền tiết kiệm của tôi và nàng, thời điểm đó không thể mua nổi căn nhà có hai phòng cùng một phòng khách. Bởi vì chỉ một năm sau khi bọn tôi mua, giá nhà đã được đầu cơ và tăng lên gần gấp đôi.
  Thực ra mà nói, bong bóng kinh tế của giá nhà đối với Gia đình chúng tôi mà nói là không khác gì nhau. Bọn tôi cũng thường nhận được cuộc gọi từ các công ty môi giới thuyết phục, tranh thủ giá nhà đất đang cao, bảo bọn tôi bán nhà để sinh lời, phát tài. Loại điện thoại khủng bố này, không khỏi khiến bọn tôi cảm thấy phiền toái. Bạn nói xem tìm ở đâu ra một ngôi nhà khác giống như thế này bây giờ. Nếu thật sự đem bán đi, bọn tôi biết đi đâu ở?
  Năm nay là kỷ niệm Ba mươi năm của Trường tiểu học bổ sung. Vậy nên trường đã bắt đầu lên kế hoạch tổ chức kỷ niệm từ tận Sáu tháng trước. Tất nhiên, hoạt động kỷ niệm không có gì khác chính là: mỗi thành viên của trường biểu diễn tiết mục, đối tượng tham gia  là Giáo viên cùng học sinh. Còn Quân, nó đã vì sự kiện này tham gia tập huấn biểu diễn ngót ngét hơn một tháng nay.
  Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là mỗi khi tôi hoặc Vũ hỏi nó sẽ lựa chọn biểu diễn nội dung gì, Quân đều cố gắng hết sức tránh né không muốn nói. Vậy nên, bọn tôi chỉ đành có thể nén hiếu kỳ xuống, chờ đợi lễ kỷ niệm diễn ra hai tuần sau.
  Mấy tuần trước, tôi đã bí mật đặt mua hai chiếc áo phông Online. Khi hàng đến, không khỏi cảm thán: chất lượng không tệ, ngay lập tức chộp lấy một cái, vội vàng chạy đến trước mặt Vũ, ôm eo nàng, giơ áo lên hỏi: "Vũ, trông Hi thế nào?" Tôi ngại ngại hỏi nàng.
  "Ah ..." Chắc là do tính cách của tôi, để Vũ suy nghĩ hồi lâu, thấy nàng đang nỗ lực sắp xếp tâm trạng của mình, thốt ra một câu: "Cũng được."
  "Vậy được, trong phòng còn một cái, để Hi mang đến cho em. Tôi không ngừng ôm chặt nàng, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, tôi chậm rãi tiến về phòng của Quân, chộp nó một cái, nó cũng trưng ra bộ dạng y hệt vừa rồi như Vũ. Quả nhiên, khi Quân nhìn thấy cái áo tôi chuẩn bị cho nó, liền làm ra bộ mặt  của Tiểu đại nhân hỏi tôi: "Tiện Tiện, dì đây là làm gì?"
  "Ờ ...... Mấy ngày nữa không phải con sẽ có tiết mục biểu diễn sao? Tặng con cái này, coi như là cổ vũ" "Tôi kéo vạt áo thun, đứng trước gương quan sát một hồi, áo thun quả không tệ. Đoán chừng cả hai đều bị tôi ôm thắt lưng dọa đến sợ rồi nên mới như vậy - tôi tự trấn an mình suy nghĩ.
  Tự nhiên nghĩ lại, chợt thấy ban nãy thẩm mỹ của mình dường như bị Vũ coi thường sâu sắc... Nghĩ tới đó, tôi đột nhiên quay đầu lại nhìn Quân hỏi nó ào ào: "Quân, cái này không đùa, con thấy cái áo này đẹp không? Con nói bộ y phục này có dễ nhìn không vậy?" Chiếc áo thun trắng được in dòng chữ " I Love Quân", nghe cũng không tồi phải không?
  Quân dưới sự ép buộc của tôi, cẩn thận nhìn kỹ chiếc áo thun, mặt nó xị xuống: "Xấu thì không xấu, nhưng mà..."
  "Nhưng gì cơ ..." Nghe Quân nói bộ đồ không xấu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cái miệng nóng nảy của tôi nhẹ nhàng hối thúc nó.
  "Nhưng mà mất mặt lắm !! "
  ..."
  Đối với vụ áo thun thiết kế riêng đó, Vũ với Quân đều thống nhất chung một suy nghĩ. Từ trong ra ngoài, chính là chốt hạ một bầu không khí khinh bỉ tôi... Còn tôi, thì vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ cũ, hi hi ha ha giữ đạo lý của mình. Không phải vì đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Quân nên tôi phải dốc toàn lực hỗ trợ nó hay sao. Không phải là vì khi mặc áo thun trắng, bọn tôi có thể dễ dàng thấy Quân trên sân khấu hay sao... đủ mọi thể loại phân trần...
  Vậy nên, tôi đã cực kì đợi mong đến ngày biểu diễn. Vũ quả nhiên không thể thoát ma chưởng của tôi, chỉ đành ngoan ngoãn vâng lời mặc cái áo thun đó cùng tôi. Còn tôi thì kéo Vũ đi cùng Quân, một tấc cũng không buông nó ra, không phải Quân nó chê tôi hại nó mất mặt sao? Haha, Quân, có xấu hổ thì cũng phải xấu hổ chung, chúng ta vốn là người một nhà mà ~
  Quân đang khó nghĩ, nó đi trước mắt bọn tôi, quay lưng lại, nhìn Vũ và tôi bằng ánh mắt van nài, cố gắng thuyết phục bọn tôi quay về nhà thay áo khác.
  Tôi liếc nhìn Vũ thấy nàng đang nhìn tôi. Tôi nhẹ nhàng hỏi, "Em sao thế? Đang nghĩ gì thế? Có phải là nhìn xấu lắm không em? Nếu em không thích nó, tụi mình bây giờ lập tức quay về thay đồ nha?"
  "Không cần." Nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười trả lời tôi:" Thế này cũng tốt mà, Hi đừng để ý Quân nó đứng đó la hét, xấu hổ, thật ra nó cũng rất vui đó. "
  Vũ ghé tai tôi nói nhỏ, giải thích một lúc. Hóa ra hôm qua khi Vũ đưa Quân đi học về. Tranh thủ lúc Vũ đang nấu nướng trong bếp, Quân liền len lén đem áo thun ra mặc thử, tạo dáng trước gương. Vô tình, cảnh tượng này bị Vũ trông thấy. Quân vừa xấu hổ vừa hoảng loạn cởi áo ra, nói: "Con nói rồi mà, thật...mất mặt quá đi!"
  Tôi cười, vội bước nhanh về phía Quân, ghé sát mặt nó, đổi thành giọng điệu nịnh nọt, nói: "Quân, tốt hơn hết là con nên cố biểu diễn cho tốt cho dì, bằng không, Tiện Tiện sẽ mặc cái áo này mỗi ngày, cho tới khi con đủ Mười tám tuổi đấy."

 Quân sửng sốt nhìn tôi hồi lâu, nghe thấy nó đột nhiên thốt ra hai chữ: "Đê tiện!"

-------------

(*): Không biết gọi là gì cho phải, nên gọi thành cụm này luôn ! Haiz

Chán chị Hi làm sao mà cả mẹ cả con đều mắng =))) !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net