Chương 29: Dự đoán của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Vũ ngồi yên một chỗ, lắng nghe thảo luận của mấy vị phụ huynh xung quanh, thủy chung nói về cách giáo dục và đường phát triển của con trẻ. Mãi cho đến khi học sinh lục tục tiến vào hội trường, mấy vị phụ huynh nọ mới an tĩnh lại, ngó nghiêng qua xung quanh để tìm kiếm con mình. Tự nhiên, tôi cùng Vũ hai đứa rất nhanh cũng tham gia tìm kiếm như mấy người khác.

  "Vũ nhìn kìa em, Quân ở đằng kia." Vũ nhìn theo hướng ngón tay tôi. Không biết từ lúc nào, Quân đã mặc lên người một bộ quân phục, lẽ nào tiết mục biểu diễn của lớp nó là: Bước đều bước? Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhanh chóng quay sang nói với Vũ: "Vũ, hèn gì Quân cứ lần lựa không muốn nói cho tụi mình nghe tiết mục biểu diễn của nó là gì. Thì ra là cảm thấy tiết mục biểu diễn này, làm nó ..."
  "Thật mất mặt... " Tôi và Vũ đồng thanh nói, hai đứa tủm tỉm nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.
  Nhìn thấy trên sân khấu có một lớp. Sau đó lớp đó biểu diễn hợp xướng, đọc diễn cảm, khiêu vũ, mặc dù biểu diễn các tiết mục đều là mấy đứa nhỏ nhưng tụi nó, tất cả đều rất nghiêm túc. Cuối cùng, đã đợi được tới lớp Một của Tử Quân, biểu diễn động tác đấu quyền trong chiến đấu gần. Nghe được MC giới thiệu trên sân khấu, các học sinh lớp này đã luyện tập rất chăm chỉ suốt một tháng qua.
  Giáo quan hướng dẫn đứng thẳng, nét mặt rất có khí khái của quân nhân. Sau khi giáo quan hô khẩu hiệu "một hai ba bốn" mấy đứa nhỏ chạy chầm chậm phía sau tiến lên sân khấu, không hiểu vì sao, tụi nhỏ chần chừ không bắt đầu biểu diễn. Giáo quan thể hiện thái độ không hài lòng, quay lại và khiển trách: "Làm sao thế? Tinh thần giống như lúc luyện tập đâu hết rồi?"
  "Ai... Chuyện gì vậy?" Vũ cũng cảm thấy lạ.
  "..." Bởi vì không hiểu chuyện gì đang phát sinh, nên không khí có phần hơi náo loạn.
  Im lặng hồi lâu, nghe thấy giáo quan lại hét lớn khẩu hiệu: "Bước tại chỗ ..." sau đó lại im lặng, nhìn động tĩnh trên sân khấu.
  "Một ... hai ... ba ... bốn ..." Giáo quan lại kêu lên.
  Tôi nghe thấy giọng nói của mấy đứa trẻ trên sân khấu, mấy thanh âm cất lên, tôi đột nhiên hiểu tại sao giáo quan lại cảm thấy không hài lòng. Lí do ổng cứ để bọn trẻ ở trên sân khấu lặp đi lặp lại, từng bước hô khẩu hiệu. Mọi người ai có kinh nghiệm quân sự, chắc cũng sẽ hiểu, khi giáo quan hô khẩu hiệu 'Một hai ba bốn', các thành viên trong đội cũng vừa bước vừa hô theo 'Một hai ba bốn'.
  Hô khẩu hiệu nếu nói đúng thuật ngữ chính là Phiên hiệu (1), dấu hiệu biểu hiện một đội có gắn kết với nhau hay không, tinh thần có phối hợp hay không, đều thông qua sự đồng đều của khẩu hiệu. Tuy nhiên, với lớp của Quân, ngay cả khẩu hiệu đơn giản nhất cũng không hô to, tiếng có tiếng không. Đằng sau giáo quan tụi nhỏ vâng vâng dạ dạ làm theo, nhưng mà khẩu hiệu hô ra lại không đồng đều. Điều này làm tôi không khỏi mướt mồ hôi, hết sức lo lắng cho mấy đứa trẻ trên sân khấu.
  Hẳn là do khí chất quân đội của giáo quan, nghe được những giọng nói yếu ớt không đều phía sau, nhưng vẫn không bỏ qua, ổng vẫn liên tục ra mệnh lệnh: "Không được ngừng chân, lặp lại lần nữa, lớn tiếng một chút!"
  "Một hai ...... ... ba ... bốn ... " Giáo quan lại hét lên.
  Thanh âm truyền tới của bọn trẻ không to cũng không nhỏ. Vũ có chút lo lắng, khẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm Quân trên sân khấu. Quân lúc này đang hướng về đằng trước, cau mày, bộ dạng tức giận.
  "Ôi trời, trẻ con thôi mà, không cần phải yêu cầu cao như vậy."
  "Phải đó, hắn thật sự nghĩ là để cho tụi nhỏ đi đánh nhau sao?" Phụ huynh của mấy đứa nhỏ đang biểu diễn cũng bắt đầu lên tiếng.
  Giáo quan không dao động, cũng không phản ứng lại. Sau khi ra hiệu cho khán giả im lặng, giáo quan tiếp tục hét to với mấy đứa nhỏ: "Luyện tập lúc bình thường có thế này không? Hay là muốn giậm chân như vậy cho tới tối? Thêm một lần nữa! "
  " Một ... hai ... ba ... bốn ... "tiếng hô của giáo quan lần này rất to.
  Điều làm tôi ngạc nhiên lúc này chính là, Quân mở miệng thật to, dùng sức lặp lại khẩu hiệu bằng giọng nói trẻ con của nó: "Một ... hai ... ba ... bốn ..."
  Giọng của Tử Quân vang vọng trong hội trường. Đám đông đang ồn ào dưới sân khấu lúc đó im bặt. Không phô trương khi nói rằng lúc đó tôi thậm chí còn run rẩy lên vì phấn khích, tôi siết chặt tay tay Vũ, ý tứ lủng củng "Vũ, Quân kìa, em nhìn Quân đi!"
  "Vũ, em có tin không? em có tin không? Tương lai nhất định Tử Quân sẽ là đứa nhỏ có triển vọng nhất trong mấy đứa nhỏ này!" Tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình dùng khẩu khí chắc chắn nhất nói ra.
  Nước mắt lưng tròng, Vũ gật đầu với tôi, tôi biết nàng cũng đang bị dũng khí của Quân truyền sang rồi.
  Cha mẹ của mấy đứa khác không đồng tình, vội nhao nhao tìm câu chữ phản bác: "Ôi dào, con tôi trời sinh vốn nhút nhát, là con gái mà, tính cách ôn nhu một chút thì hơn."
  "Phải đó, phải đó, bảo bối nhà chúng tôi hơi ngượng ngùng thôi, chi bằng thông minh một chút là được." Mấy vị phụ huynh ban nãy còn tranh cãi với nhau, lúc này lại đột nhiên đồng tình, nhao nhao lớn tiếng tỏ thái độ xem thường việc hô khẩu hiệu.
  Tôi chưa kịp mở miệng phản bác, đã thấy Vũ đột nhiên đứng lên, hướng về phía sân khấu hét lớn: "Quân, dũng khí của con thật sự làm cho mẹ rất tự hào" Vũ đứng một bên hét lớn, một bên kéo kéo áo phông. Tôi cũng đứng lên, hướng về phía Quân, làm vẻ mặt kính trọng kiểu hải tặc với nó.
  ...
  Sau đó, Quân nhẹ nhàng nói lại với tôi, lúc đó nó chỉ sợ rằng tôi thực sự sẽ mặc chiếc áo phông này, làm nó "bẽ mặt" cho đến khi nó trường thành. Còn tôi thì từ tận đáy lòng, đã nhìn đứa nhỏ này bằng một cái nhìn khác...
  Mấy đứa nhỏ kia trên sân khấu không có đủ dũng khí để hô to khẩu hiệu, nhưng cha mẹ bọn chúng vẫn luôn miệng khoe khoang con mình tài giỏi, thông minh, tôi thật sự muốn nói với họ: Nếu bản thân không có đủ can đảm, vậy thì mười năm nữa, hai mươi năm nữa, Hàn Tử Quân chắc chắn sẽ trở thành ưu tú nhất trong số bọn chúng.
  Hàn Tử Quân, con là số một! Tiện Tiện sẽ luôn ủng hộ con vô điều kiện! luôn xem trọng con vô điều kiện!

(1): Đếm số.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net