Chương 16: Ngang trái (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‼️Cảnh nóng. Nghiêm cấm người dưới 17 ‼️

~•~

“ Oboi? ”

Aizawa gõ lên cửa phòng tắm khẽ gọi. Đã hơi quá thời gian BoBoiBoy ở trong đó rồi. Im lặng như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?

Không có tiếng đáp lại, Aizawa toan định phá cửa vào. Nhưng, cánh cửa đột nhiên mở ra. Người bên trong từ từ đi ra. Aizawa một giây đã nhận ra có vấn đề gì đó. Anh hỏi:

“ Cậu trong đó để khóc sao? ”

Tôi hơi cúi đầu, giây lát liền lắc đầu nguầy nguậy: “ Không khóc ”

Không nên khóc, cũng không muốn khóc.

Aizawa thở dài: “ Vậy đừng làm bộ mặt ấy nữa. Trông như một cái cây héo rũ vậy ”

“ Có sao? ”

“ Giờ thì là cái cây ngốc rồi ”

“ ... ?? ”

“ Nào, đi thôi ” Aizawa đưa tay ra nắm lấy tay tôi kéo đi.

Tôi biết Aizawa không phải người giỏi nói chuyện, cũng không giỏi an ủi người khác. Nhưng có lẽ vì vậy, hành động của anh ấy thường chứa nhiều điều hơn thay vì bằng lời nói.

Sau khi xuống dưới tầng, tôi thoang thoải ngủi thấy mùi đòi ăn. Hoá ra là Hawks. Nhưng tôi nhớ trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn gì mấy, có lẽ Hawks đã ra ngoài mua, với tốc độ của Hawks thì điều này dễ hiểu thôi. Căn bếp nhỏ cũng lâu lắm rồi không dùng. Tôi hay bỏ bữa sáng, còn hay về khuya nên hầu hết mọi bữa ăn đều ăn uống ở ngoài.

Mà nghĩ lại, với thời điểm này thì cũng gần trưa luôn rồi.

Hawks nấu ăn tôi không có nghi ngờ gì đâu, mong anh ấy không làm cháy cái lông nào đó. Tôi thích chiếc cánh của Hawks lắm, ngay từ lần đầu thấy đã thích rồi nên thấy nó bị cháy tôi cũng không thích.

Đặt đĩa trứng ốp lên bàn, Hawks ngẩng lên nhìn hai người chúng tôi. Ánh mắt anh ấy dừng lại chỗ tôi nhưng không có cảm giác vui vẻ. Một lát anh ấy lại tươi cười:

“ Xuống rồi sao, mau mau thử món ăn tôi làm đi. Đảm bảo ngon nha ”

Tôi với Aizawa cũng không có câu nệ cái gì liền ngồi vào bàn ăn. Hawks là người khơi mào cuộc nói chuyện trước tiên:

“ Ấy, Bé con, bình thường em phải đến trường mà nhỉ? ”

“ Không vội ” Aizawa gắp một miếng cơm trả lời thay: “ Đến cũng không có mấy ai đâu ”

Tôi phải mất một lúc mới nhớ ra: “ A, là hội thao. Nó bắt đầu hôm nay phải không? ”

Aizawa lấy ra một thiết bị nhỏ giống như một chiếc nút bấm. Khi đặt xuống bàn, một hình ảnh ba chiều liền hiện ra, trên đó là hình ảnh sân vận động lớn với hàng nghìn khán giả.

“ Chà, đông vui ghê ấy nhỉ? ” Hawks nhìn lên màn ảnh mà cảm thán: “ Tôi từng nghe qua cái sự kiện này rồi, trông thú vị phết ấy. Vậy lớp bé con nhận năm nay đâu rồi? ”

Hawks có vẻ khá phấn khởi. Ăn một miếng thịt vui vẻ nói.

Chính lúc này, tiếng Present Mic bình luận phát từ thiết bị trình chiếu vang lên. Có vẻ là học sinh đứng nhất

“ ... Midoriya Izuku ”

Có một đoạn trước đó tôi không để ý, nhưng hạng nhất ư?

“ Nhóc con này thuộc lớp em phải không? ”

“ Ừm ” Tôi gật đầu.

“ Biểu hiện không tệ đâu. ”

“ Người thắng người thua, coi cũng là điều thường tình ” Aizawa đơn giản nhận xét: “ Trò ấy biết cách biến bất lợi thành có lợi, đó là tài năng. Nhưng liệu cái tài năng này sẽ kéo dài đến đâu, cũng phải coi có còn vận may nữa hay không ”

“ Haha, đúng là thầy giáo kinh nghiệm. ” Hawks tựa lưng ra ghế nom bộ hứng thú: “ Tôi lại thấy tài năng với may mắn là một, giống như có thực lực mà gặp thời vậy. Từ đầu đến cuối, nhóc Midoriya này không hề dùng đến năng lực, nếu điều đó là đúng vậy thì may mắn của nhóc này vẫn có thừa. Khả năng cao màn sau, may mắn vẫn sẽ trợ giúp nhóc này thậm chí là vẫn còn nữa ”

“ Đánh giá một cách hời hợt ghê nhỉ? ” Aizawa không nóng không lạnh nói: “ Có điều, như thế cũng không sai ”

“ Thấy không, ánh mắt tôi chuẩn mà ”

Không chỉ là ánh mắt chuẩn, mà còn ở cách nghĩ. Hawks luôn có cách suy nghĩ khác biệt với các anh hùng khác. Tôi hiểu rõ điều ấy chứ. Năng lực anh hùng của anh ấy rất xuất sắc. Không bàn về sức mạnh, chỉ riêng độ chuyên nghiệp cũng là một dạng vượt bậc. Cách nhìn nhận mọi thứ cũng vì thế liền khác biệt đi.

“ Chắc là Midoriya sẽ đến được khoảng vòng ba đi... ” Tôi nói

“ Ô? Sao em nghĩ thế? ”

“ Cảm giác thôi. Chính xác hơn thì, với Midoriya hiện tại không thể đi xa đến nửa vòng ba được. Nó sẽ thua ”

“ Năng lực bói toán của em nhiều lúc khiến người ta nghi ngờ nhân sinh ghê ấy nhỉ? ”

Tôi bật cười: “ Làm gì có cái năng lực ấy. Cảm giác, là cảm giác đó ”

“ Haha, biết mà. ”

“ Nhưng cảm giác đúng quá cũng sẽ làm người ta sợ đấy ” Aizawa

“ Làm gì đến mức đấy? ” Tôi cười xoà phủi bỏ nhận định của Aizawa: “ Tôi nghĩ, sau cuộc thi này mấy đứa trẻ sẽ được chọn đi thực tập ở văn phòng anh hùng. Vậy Hawks, anh có muốn chọn một cậu học trò lớp tôi không? ”

“ Tôi á? Em muốn tôi á? ” Hawks chỉ ngón tay về mình hỏi lại

“ Anh bận lắm ư? ”

“ Hưm... Không bận. Nhưng em đã nhờ thì tôi sẽ xem hội thao này thật cẩn thận. Nhận một đứa cũng không tệ. ”

“ Cũng không bắt buộc đâu. Nhưng nếu được thì cũng cảm ơn anh ”

Bữa ăn kết thúc sau vài cuộc nói chuyện. Tầm gần 10h, Hawks phải làm việc nên cứ muốn tôi nằng nặc đi tiễn. Tôi liền chiều theo anh ấy

“ Cuối cùng cũng được ở một mình với em rồi, bé con ”

“ Anh có thể đừng gọi tôi với mấy kiểu biệt danh kì quái đó không? ”

“ Vậy em muốn được gọi như nào?”

'Bằng tên được rồi' Câu nói còn chưa bật ra thành tiếng. Hawks liền chắn trước mặt tôi tiến sát rạt lại gần. Tôi bị hành động này làm cho đơ người. Vốn định đẩy Hawks ra thì cánh tay của anh ta đã vòng qua eo tôi kéo tôi vào lòng anh ấy. Tôi hoảng loạn. Đây còn đang bên ngoài a!

Tôi lo sợ như thế, chiếc cánh lớn của Hawks liền bao trọn chúng tôi lại. Chỉ lộ ra phần chân từ hông trở xuống.

“ Anh là đồ vô lại à? Mau bỏ tôi ra ”

Hawks cười nhìn tôi, sau đó liền cúi xuống hôn lên khoé mắt tôi. Tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của Hawks phả vào da. Cảm xúc hỗn độn đan xen, Hawks luôn làm mấy việc khiến người ta không thể hiểu nổi

“ Đôi mắt đẹp như vậy lại vì khóc mà xấu đi mất rồi ”

“ ... Đồ vô lại ” Tôi cuối cùng chỉ thốt ra được lời này. Giở trò với người ta còn dám chê người ta, đúng là đáng đánh

“ Này BoBoiBoy, tôi không thích em khóc đâu ”

“ ....? ”

“ Khóc có nhiều kiểu lắm. Nhưng nếu khóc vì vui vẻ, hay khóc để trút bỏ nỗi buồn thì ta rất vui lòng. Nhưng nếu khóc xong rồi vẫn đau khổ hay buồn bã thì nước mắt ấy thật vô ích. Thế chẳng khác gì tra tấn chính mình cả. Nên đừng khóc như thế nhé ”

“ Nhưng tôi.... ưm! N...ày.. anh... ư... ”

Anh... anh .. anh ta vậy mà dám cưỡng hôn tôi giữa ban ngày!?

Hawks liếm môi, ý vị đầy hưởng thụ: “ Hãy khóc khi em biết sau giọt nước mắt sẽ là nụ cười. Và em biết không, nụ cười em ngọt ngào như mùi vị của em vậy, Bé con. Ta thật sự... r-ấ-t t-h-í-c-h ”

“ .... Anh! ” Tôi ngại muốn phát nổ, tay nắm thành quyền tung một cú đấm thẳng về phía Hawks: “ Cái đồ biến thái! ”

Nhưng Hawks đã dang rộng đôi cánh, bay lên cao. Vừa ngại vừa thẹn, tôi còn không có sức trút giận nữa.

“ Bé con, nhớ bảo trọng. Lần sau hãy cho ta thêm chút ngọt ngào nữa nhé ”

“ Anh... chết tiệt! Mau đi cho tôi! ”

Hawks cười trước lời của tôi. Tặng một nụ hôn gió rồi bay đi.

Mặt tôi nóng không kiểm soát, quay người bước về nhà, vừa đi vừa đưa lau lau miệng. Hawks anh ta hôn cũng quá giỏi đi... A, chết tiệt! Ngực tôi lại ồn ào nữa rồi.

Tôi đi nhưng chưa được nổi mười bước đã đụng phải một ai đó. Tôi loạng choạng giữ thăng bằng. Cớ gì tự nhiên nhảy ra chặn đường người khác vậy?

“ Hở... Shouta? Sao anh... ”

Tôi bị vẻ mặt hiện giờ của Aizawa doạ sợ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp vẻ mặt này của anh ấy. Đó là phẫn nộ.

Tôi lập tức bị Aizawa nắm cổ tay kéo đi. Aizawa bước rất dài, tôi phải bước nhanh hơn mới theo kịp anh ấy. Vả lại, cổ tay tôi đau quá, sao Aizawa đột nhiên lại tức giận thế chứ.

Vừa về đến nhà, Aizawa lập tức đóng sầm cửa lại. Chợt, tôi nghe thấy tiếng khoá cửa.

Nhưng nào đâu có thời gian cho tôi nghĩ là tại sao, Aizawa đã kéo tôi lên lên tầng rồi mở cánh cửa phòng tôi ra.

Một cảm giác gì đó chẳng lành, nó khiến tôi sợ hãi. Hành động sau đó của Aizawa đã chứng thực điều ấy.

Anh ấy đẩy mạnh tôi lên giường, giống như một con thú hoang vồ tới. Tôi bị chế ngự xuống không cách nào trốn tránh. Ngay sau đó, một thứ gì đó luồn vào trong miệng tôi. Thô bạo, cuồng loạn và không có chút nhân từ.

“ D... ừ ng.... Ưm! ”

Anh ấy như con thú cấu xé miệng tôi. Mỗi khi tôi đẩy Aizawa, anh ấy lại càng đè tôi trở lại, hành động lại càng điên cuồng hơn. Bờ môi tôi bị cắn mút đến đỏ ửng, vị máu chua chát len lỏi trên đầu lưỡi. Thật đáng sợ.

Tôi sợ hãi đến phát khóc, nước mắt bắt đâu rơi khỏi khoé mi. Tôi sợ lắm. Nhưng Aizawa không chịu tha cho tôi. Anh ấy tàn phá miệng tôi, khiến tôi khó thở vô cùng. Rất lâu sau, đến khi tách ra tôi gần như đã mất cảm giác. Nhễ nhại mà thở dốc. Nhưng càng khiến tôi sợ hãi hơn nữa, có gì đó đang mần mò vào trong áo tôi.

Tôi giữa lại cánh tay của Aizawa, lắc đầu liền tục, miệng khóc nấc lên: “ Đừng... không được Shouta ”

Aizawa cúi xuống, rót vào tai tôi nhưng lời khó hiểu: “ Là em khiêu khích tôi, là do em không nghe lời ”

Tôi không hiểu được. Tôi có chỗ nào phật lòng anh ấy chứ?

“ Hức... không... ”

Những sợi vải của Aizawa không biết từ đâu xuất hiện, nó trói hai tay tôi khoá lại đưa qua đầu, kể cả miệng tôi cũng bị quấn chặt. Tôi chỉ còn có thể phát ra những tiếng chống lại vô nghĩa từ cuối họng.

Aizawa bắt đầu xâm phạm những nơi không được phép. Nào đâu còn Aizawa u ám, chán trườn thường ngày, đây rõ ràng là một Aizawa cuồng bạo không có tính người. Hành động cũng mạnh bạo vô cùng. Chiếc áo của tôi bị xé tan nát, để nộ cơ thể phía trên với vùng ngực phập phồng.

Nếu có thể tôi thực sự muốn dùng sức mạnh đánh anh ấy nhưng tôi không thể. Sức mạnh của tôi hoàn toàn vô dụng trước Aizawa

Tôi ghét cảm giác này. Aizawa liên tục trêu đùa ngực của tôi giống như món đồ chơi yêu thích của anh ấy vậy. Ngực của con trai thì có gì mà vui vẻ đến vậy mà cứ liên tục liếm mút nó thế, tôi cảm thấy rất lạ. Cả người tôi cứ run bật lên bởi những cảm giác lạ lẫm truyền tới. Sao tôi lại có phản ứng như vậy? Cảm xúc quái ác ấy khiến đầu tôi không còn nghĩ được cái gì cả. Cơ thể của tôi luôn mẫn cảm.

Nhưng Aizawa sớm không chỉ dừng lại ở cơ thể trên của tôi. Cảm giác rùng mình phần thân dưới khiến tôi lo sợ. Tôi có gắng trườn đi nhưng bị Aizawa nắm chân kéo về.

Chiếc quần nhỏ cuối cùng bị lột sách. Cả cơ thể tôi giờ loã lồ trước mắt của Aizawa. Tôi thực sự đã sợ đến phát khóc rồi. Chân tôi đạp liên tục phản kháng, quẫy cựa mạnh bạo trước con mắt hoang dại, muốn che dấu lại nơi không nên nhìn. Nhưng Aizawa đã ngăn được mọi phản kháng, mạnh mẽ tách mở hai chân của tôi.

Lần đầu tiên nơi cấm kị bị nhìn chăm chú bởi con mắt của người khác, tôi thật sự không còn mặt mũi nữa rồi.

Bàn tay của Aizawa rất lớn, so với cậu bé của tôi càng dễ dàng nắm trọn. Nhưng nơi đó thật sự không thể làm như vậy. Cái khoái cảm kia lại ập tới, tôi không nhịn được 'Ư ử' ra khỏi miệng. Tầm mắt cứ nhoà đi vì nuớc mắt. Tôi cong người, bị bắt phải tiếp nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt.

Nhưng ngờ đâu, đó chưa phải tất cả, Aizawa đang chạm đến phía sau tôi. Chẳng đợi tôi phản ứng, anh ấy đã đưa hai ngón tay vào đó. Nơi đó đến cả tôi còn chưa từng dám nghĩ tới có thể làm vậy, thế mà lại bị ngón tay của Aizawa cưỡng ép đâm vào. Thật sự đau đến khó tả.

Nhưng Aizawa còn bày vẻ mặt nhẫn nhịn hơn cả tôi, anh ấy đẩy hai ngón tay vào sâu, đầu ngón tay thô ráp cứ càn quấy bên trong cuối cùng động trúng một vị trí nào đó

Tôi không biết tại sao nhưng nơi đó khiến tôi lạ quá.

“ Ra rồi... ”

Tôi sực tỉnh nhìn chất dịch trắng trên bụng. Tôi... ra? Không thể nào!

Tôi sao có thể...

“ Hức! ”

Dừng... dừng lại! Đừng ấn vào chỗ đó. Không thể... chỗ đó thật sự không...!

Lại thêm một ngón tay... Tôi không thể chịu nổi nữa rồi. Lần này tôi lại ra nữa. Tôi ra chỉ vì bị trêu đùa bằng ngón tay? Cuộc sống sau này tôi biết nhìn đời thế nào để sống đây?

Mệt quá... thật sự quá mệt...

“ Oboi... tôi yêu em... ” Aizawa nằm xuống cạnh tôi, ôm tôi vào lòng. Nhiệt độ cơ thể nóng bừng bừng của anh ấy không hề giảm. Aizawa kéo sợi vải đang bịt miệng tôi xuống, rồi hôn lấy. Lần này tôi đến cả nói cũng không được nữa.

Nhưng tôi nào có để ý đến điều đó. Điều tôi để ý là thứ đang ma sát với cậu bé của tôi. Thứ to lớn cứng cáp và thô to... nó đang nằm giữa hai chân của tôi! Đây là cái gì chứ? Đại khí của ông chú 30 sao?

“ K.. không... làm ơn Shouta... ”

Tôi co người lại, vừa khóc vừa run rẩy nói với Aizawa. Cái thứ đó sao có thể chứ... trông nó quá bất thường, con người bình thường sao có thứ đó chứ.

Aizawa càng cọ sát tôi càng hoảng loạn. Tôi khóc nấc lên, khóc vì sợ hãi, muốn trốn không được mà tránh cũng không xong, tôi cầu xin:

“ Tôi xin anh đấy... Shouta. Đừng làm thế... đừng làm điều đó... ”

Aizawa ôm tôi thật chặt, rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn. Nụ hôn đó dịu dàng vô cùng, sự dịu dàng tưởng chừng đã biến mất trước đó. Anh ấy thì thào:

“ Tôi sẽ không... ”

“ ... ”

“ Nếu em chưa sẵn sàng tôi sẽ không ”

Tôi vui vẻ lắm. Nhưng đó là nếu Aizawa không nói muốn giải toả cái thứ đó.

Căng cứng đến mức đó là nhịn đến cỡ nào. Tôi biết do tôi nhưng cũng là do Aizawa đấy chứ? Nhưng bỏ mặc anh ấy tôi thật không biết làm thế nào. Nên cuối cùng vẫn đành nhịn thêm một lúc nữa để anh ấy cọ sát với cậu bé của tôi.

Không thể ngờ là tôi còn có thể ra cùng lúc với Aizawa. Thật sự xấu hổ chết mất!

Xong việc, tôi cuộn tròn người trong chăn, nằm sát rạt vào góc tường. Cách thật xa Aizawa. Đến khi Aizawa từ nhà tắm trở lại tôi vẫn trong bộ dạng đó.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Anh ấy đang chê cười tôi đó hả? Quá đáng! Là do ai chứ hả?

“ Lại đây ”

“ Không ”

Tôi quay phắt sáng hướng khác từ chối rành rọt.

Nụ cười của Aizawa lại càng tươi, anh lại nói:

“ Mau lại đây ”

“ Không ”

Aizawa lại kiên nhẫn: “Ngoan, lại đây”

Tôi bĩu môi lườm Aizawa, nhìn cánh tay rộng mở vẫn đang chờ đợi. Tôi mới miễn cưỡng thoả hiệp đình chiến. Ngồi co người tiến chậm rì rì lại gần với tấm chăn cuộn tròn quanh người. Trông tôi không khác nhân vật Vô Diện màu trắng đang đi trên giường là bao.

Aizawa bật cười, tôi mới không chấp nhặt với anh ấy đâu!

“ Em ngốc chưa kìa ” Aizawa vừa cười vừa véo mũi tôi một cái

Này nhá! Anh đang bắt nạt tôi phải không? Tôi ghi thù vụ hôm nay rồi đấy nhá!

Aizawa quỳ một gối xuống cạnh giường, tiến lại gần rồi hôn 'chụt' lên môi tôi một cái cười vô cùng vui vẻ.

A, biết ngay mà! Bắt nạt người quá đáng!

Nhưng rồi tôi bị Aizawa bế thốc lên, cả người ngồi trên cánh tay của anh ấy. Tôi ngơ ngác níu lại chiếc chăn mỏng suýt nữa bị tuột khỏi người.

“ Mau đi tắm đi. Quần áo tôi lấy cho em rồi ”

Hừ! Coi như còn chút tình người!

Ngồi trong buồn tắm, tôi bất giác nghĩ lại chuyện lúc nãy. Cảm xúc ngại ngùng lúc đó lại ùa về. Mặt tôi bốc khói lên vì ngại, nước trong bồn tắm dường như cũng nóng lên theo. Tôi ôm mặt thở hắt

Sau này biết đối mặt sao với người ta đây? Sao mà nghiệt ngã quá vậy?

Hai ngày mà bao cú sốc

Sốc hơn cả là đồng nghiệp bao lâu nay tưởng như vô hại bất ngờ đè mình xuống muốn làm chuyện ấy. Bị cưỡng hôn rồi còn được tỏ tình...

Chắc điên mất...

Nguy hiểm tứ phía...

Mà Aizawa là nguy hiểm nhất, nguy hiểm hơn cả Hawks nữa

Trước Hawks tôi còn lấy sức mạnh mạnh chống lại được. Trước Aizawa thì thôi rồi... vô vọng luôn

Chợt, tôi nghĩ đến lúc tạm biệt Hawks. Có phải do thấy giữa tôi và Hawks có cái hành động kia nên Aizawa mới tức giận thế không?

Nghĩ đến đây tôi liền vò đầu liên tục

"Nhưng Hawks cũng có phải người dành được nụ hôn đầu tiên của tôi đâu chứ?" Câu này tôi chỉ dám gào thét trong đầu chứ không dám nói ra. Chứ nói ra mà để Aizawa nghe được, tôi cá chắc mình sẽ không được tha như lần này nữa đâu.

Làm sao đây...

Không chỉ Hawks mà cả Aizawa... tôi biết làm sao đây?

Chuyện này quá ngang trái đi a!

~•~

Pov: Đọc chuyện khác tôi thấy bé Boi toàn mười mấy tuổi. Tôi lại thuộc diện tránh FBI gõ cửa. Nên trong truyện của tôi, tôi để bé Boi thừa tuổi để làm chuyện người lớn luôn.
Và cũng chia sẽ thêm là tác giả không phải thuộc diện thanh thủy văn hường phấn bình thường :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net