[Phần 4] Bước nhảy của Converse High

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rầm rộ cùng tiếng la hét đầy phần khích ở khu vực dưới sàn máy nhảy khiến cả hai lúc này mới nhận ra rằng màn trình diễn của họ đã thu hút cả một đám đông. Thậm chí trong đám còn có mấy cô thiếu nữ không ngừng hò reo mong họ chạm môi ngay tại đây, số khác lại ôm mặt la hét vì xấu hổ. Sao trên trần đời này lại có chuyện kích thích đến vậy chứ? Chỉ là nhảy cùng nhau nhưng có giữa hai người họ nhất thiết phải toát ra cái bầu không khí gay gay như vậy à?

Gay thật rồi.

Ice như chợt sực tỉnh. Cậu đang làm cái gì thế này? Che che giấu giấu cho cố, rồi vì sự khiêu khích của hắn mà nhảy lên sàn nhảy như một đứa trẻ con ghét bị khinh thường thế ư?

"...Ice, cậu đang đỏ mặt đấy à?"

Có sao? Chết tiệt.

Ice nhanh chóng lẩn ra khỏi vòng tay của Blaze, mà hắn cũng rất biết ý thả tay ra khỏi eo cậu.

"Tự nhìn lại mình đi."

Nụ cười tinh nghịch và hồn nhiên lại quay trở về trên đôi môi Blaze: "Chuyện thường ấy mà, nhảy xong thì đứa nào mà chả mệt bở hơi tai."

Có điều tớ đỏ mặt không phải vì mệt. Thú thực thì cũng có một phần, nhưng đó không phải lí do chính. Ice không biết chàng trai vô tư trước mặt mình là do không để ý thật hay là do quá ngốc mà không hề nhận ra cái bầu không khí ám muội ban nãy giữa cả hai. Nhưng có thật là như vậy không? Sao đến giờ phút này rồi mà Ice vẫn còn nghĩ Blaze là một người ngây thơ, trong sáng? Nhất là khi...

"Ice ơi? Này!"

"Ơ hả?"

"Cậu lại đơ ra nữa rồi." Blaze bĩu môi, trong khi chỉ tay về phía quầy bán nước uống ở phía đối diện hai người: "Tớ mua nước nhé, Ice mệt thì cứ ngồi nghỉ đi."

"T...Tớ đi với cậu. Tớ không mệt."

Blaze nhìn Ice đứng trên sàn nhảy, mồ hôi đầm đìa chảy dọc thái dương thậm chí còn thấm vào chiếc áo đồng phục trắng làm nó trong suốt một mảng dưới cổ, gương mặt phơn phớt đỏ có lẽ vì dùng sức quá nhiều vào điệu nhảy.

Trong trái tim chàng trai mang cái tên của lửa bỗng trào lên cảm giác nhộn nhạo. Blaze lén hít một hơi sâu như để điều chỉnh lại nhịp thở và cả nhịp đập rối loạn không biết do đâu ở nơi lồng ngực trái, rồi nhảy xuống khỏi sàn nhảy. Có mấy cô gái lập tức tiến lại gần vây quanh hắn, cười nói với hắn rồi nói những lời khen ngợi dành cho bước nhảy của hắn. Hắn cười lên, nụ cười thật trẻ con và chân thật, có lẽ vì hắn thấy thực sự vui.

Ice lặng lẽ bước xuống sàn nhảy, cảm thấy hai chân mình bước đi như nàng tiên cá vừa mới mọc thêm đôi chân lên bờ lần đầu tiên. Blaze lịch sự từ chối mọi lời đề nghị xin số điện thoại, trước khi nhanh nhảu quay sang phía Ice, rất tự nhiên áp hai chiếc băng đeo cổ tay thể thao màu đỏ vào hai bên thái dương của Ice để thấm mồ hôi cho cậu.

Ice đơ người nhìn động tác thân mật của Blaze, cậu nhất thời không biết nên nói gì. Hắn mỉm cười lần nữa: "Đi mua nước thôi nào!"

Chàng trai mang cái tên băng giá gật đầu, trong vô thức.

Tuy nhiên, khi Ice bước đi theo sau Blaze, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai dưới đế giày mình. Cảm giác như thể cậu đang phải kéo lết một thứ gì đó lạch cạch dưới chân vậy.

Ice nhìn xuống và cậu nhăn mặt.

Đế giày thể thao của cậu đã bị bung từ bao giờ.

"Có chuyện gì thế Ic-"

Blaze nhìn ánh mắt hướng về phía đế giày với vẻ mệt mỏi của Ice, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Ice thở hắt ra một hơi, rồi cậu nói với Blaze: "Không sao đâu."

"Cậu đi đôi giày này bao lâu rồi?"

"4 năm. Cũng không phải lần đầu bong đế."

Blaze trố mắt nhìn Ice: "4 năm?"

"Chứ cậu đi mấy năm rồi? Đôi cậu đang đi bây giờ ấy?"

"Tớ nhớ không nhầm thì mới có 5 tháng..."

Ice nhìn Blaze bằng ánh mắt kiểu 'Cậu thì ghê rồi' trước khi chuyển sự chú ý về đôi giày bị bong đế. Bây giờ mà còn dán keo thêm lần nữa thì chắc giày của cậu nặng không phải vì đi nhiều mà là nặng vì keo dán mất.

"Cậu không nghĩ là đã đến lúc thay giày mới rồi sao?"

Ice thở dài, cậu ngồi xổm xuống để xem xem xét tình trạng của đôi giày: "Thôi, để về nhà tớ xem có thể sửa được nó không đã. Chứ giờ tớ làm gì có đủ tiền mà mua giày mới. Lương làm thêm không nhiều đến vậy đâu, đủ để tớ sinh hoạt thôi."

Blaze nhăn mặt, hắn tỏ ý rõ ràng không đồng ý: "Nếu như giày của cậu đã từng bong đế một lần trước đó, lần này cậu có dán keo thì cũng không thể nào đi quá 2 tuần. Các lớp keo chồng lên nhau sẽ khiến cậu có cảm giác như kiểu đi giày cao gót luôn đó, chứ không còn là giày thể thao nữa đâu."

"Vậy cậu còn ý tưởng nào hay ho hơn hả?"

Blaze nghĩ ngợi một lúc, rồi đôi mắt hắn sáng lên. Ice biết thừa sắp có điềm chẳng lành. Hắn kéo tay Ice đứng dậy rồi kéo cậu ra khỏi khu Arcade.

"Oái! Này! Còn túi xu ở chỗ máy nhảy..."

"Kệ nó đi! Ai đó may mắn sẽ nhặt được nó!"

Thủ tục lấy đồ cất giữ diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi Ice không kịp phản kháng gì. Cậu bị Blaze kéo tuột đi một mạch lên tầng ba của trung tâm thương mại bằng thang cuốn tự động.

Ở đây đích thực là thế giới dành cho những người cuồng thể thao.

Dụng cụ chơi thể thao, cửa hàng bán đồ bơi, đồ lặn, trang phục cho việc chơi thể thao, rồi cả body mist*, nhìn thoáng qua cũng biết là đồ đắt tiền. Có điều Blaze chỉ kéo tay Ice qua một mạch mấy cửa hàng đó, rồi dừng chân trước một chỗ bán giày thể thao cạnh một chiếc photobooth*.

"Này, Blaze, tớ không..."

"Chờ một tí, Ice."

Ice câm như hến nhìn Blaze cười nói xởi lởi với mấy chị nhân viên trong cửa hàng. Cậu bắt đầu cảm thấy vụ này có chút hoang đường. Dự định ban đầu của cậu vốn dĩ là đến đây đi chơi cho vui, vậy mà cuối cùng vỡ kế hoạch làm ra bao nhiêu trò mà chính cậu cũng không nghĩ bản thân có đủ năng lượng để làm.

"Em ngồi ở đây nhé." Một chị nhân viên trẻ tuổi ra nói với cậu, chỉ cho cậu chỗ ngồi để thử giày.

"Ơ? Dạ, em không...Là bạn em...Cậu ấy ở kia..."

Ice lúng túng nhìn về chỗ Blaze vừa đứng, nhưng cậu ta đã đi đâu đó từ bao giờ.

"À, cái bạn mắt đỏ cam ban nãy ấy hả? Bạn ấy bảo là em cứ ngồi tạm ở đây một chút."

Ice thở dài, nghe lời chị nhân viên ngồi xuống ghế, vì dù sao cậu có đứng chờ như này cũng chẳng để làm gì. Nhìn qua cửa hàng, mọi mẫu giày thể thao đều có thiết kế rất đẹp mắt, không cần cầm nó trên tay cũng đủ biết từng chiếc giày nhẹ cỡ nào, hoàn toàn khác với đôi giày nặng cũ kĩ mà cậu đang đi.

Mới nãy Ice có nghe Blaze nói về việc thay giày thể thao. Đôi hiện tại của hắn được mua cách đây 5 tháng trước, thực ra mà nói thì cũng dễ hiểu, nhất là với một người thường xuyên tập nhảy như Blaze. Có khi lần này hắn mua giày không phải để đi mà để thêm vào bộ sưu tập của mình một đôi giày mới cũng nên, dù sao thì sưu tầm mấy thứ đẹp đẽ theo sở thích cũng là thú vui của người giàu mà.

"Ice ơi!"

Blaze bước đến chỗ Ice đang ngồi với một nụ cười hớn hở trên môi.

"Cậu chọn được giày rồi hả?"

Ice tò mò nhìn đôi giày trên tay Blaze. Đó là một đôi Converse cao cổ, thiết kế tối giản mang hơi thở hiện đại, cùng màu xanh đen xen kẽ tạo cảm giác năng động và mạnh mẽ.

"Thấy đẹp không, Ice, nhìn đẹp mà đúng không?"

Ice gật đầu một cách vô thức, cậu không thể phủ nhận rằng bản thân hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ ngòi xinh xắn, gọn gàng và phong cách của chiếc giày. Blaze cười tươi như thể một đứa trẻ tự hào vì được khen ngợi.

"Để xem nào."

Ngay sau câu nói đầy hăm hở đó, một chuyện nằm ngoài mọi dự tính của Ice đã diễn ra ngay trước mắt cậu.

Chàng trai mang cái tên của lửa quỳ xuống một chân trước mặt Ice, trong khi bàn tay rắn chắc khẽ chạm vào chân cậu, nhanh nhẹn tháo bỏ nút thắt trên đôi giày thể thao đã sờn cũ của cậu. Trong giây phút não bộ tạm thời ngưng trệ, Ice có thể nhìn rõ mồn một những nụ cười tủm tỉm đầy ý nhị mà các chị nhân viên dành cho cả hai đứa sau lưng Blaze cùng vài ánh mắt ngưỡng mộ từ mấy bạn trẻ đứng trong cửa hàng.

"K-Khoan đã! Cậu đang làm cái gì..."

Mặt Ice nóng bừng, cậu theo phản xạ rụt chân lại. Cả hai đang ở trong một cửa hàng giày giữa một trung tâm thương mại đông đúc người qua lại, còn hắn thì hành xử như thể ở chốn không người. À không, ý Ice không phải là chuyện này là chuyện phản cảm hay gì, nhưng hắn có nhất thiết phải quỳ xuống trước mặt cậu trong cái tư thế như là hoàng tử thử giày giúp lọ lem như thế này không?

"Hả? Còn làm gì nữa? Giúp cậu thử giày chứ sao!"

Blaze chau mày tỏ vẻ khó hiểu, còn Ice thì nhìn hắn với ánh mắt như thể muốn nói rằng cậu mới là người đang không hiểu chuyện gì xảy ra ở đây.

"Đôi giày đó cậu mua cơ mà, cho tớ thử làm gì!"

"Thì tớ mua cho cậu mà, ơ hay! Tớ có thiếu giày đâu mà phải mua!"

"Cái gì cơ? Cậu mua cho tớ á?"

Ice thật sự cạn lời với con người này. Cậu chẳng hiểu nổi hắn nghĩ cái quái gì trong đầu, mà cũng không hiểu là do hắn quá vô tư hay quá tốt bụng mà nghĩ cậu có thể thoải mái nhận đôi giày này như một món quà từ hắn.

"Tớ không nhận đâu. Đây là tiền của cậu cơ mà!"

Blaze bĩu môi, hắn nói một cách tổn thương giả vờ: "Bạn bè tặng quà cho nhau là bình thường mà. Lẽ nào cậu không chấp nhận thành ý của tớ hay sao?" nói rồi còn trưng ra bộ mặt đau khổ như thể vừa bị từ chối lời cầu hôn. Ice vẫn còn muốn mở miệng đối chất với Blaze, nhưng nhìn những ánh mắt tò mò đầy hiếu kì như thể đang hóng drama của một vài khách hàng, cậu chỉ có thể hạ giọng: "Được rồi, được rồi. Nhưng thế này đắt quá rồi, thế này tớ làm sao có thể tặng lại cho cậu món quà có giá trị tương đương chứ?"

"Thế á? Nhưng thật ra chuyện Ice tặng quà đắt tiền cho tớ hay không cũng không quan trọng, bởi với tớ quan trọng khi tặng quà là tấm lòng. Nên Ice đừng lo nghĩ quá nhiều về chuyện đó, cậu cứ nhận đôi giày này đi, coi như là ý tốt và sự ngưỡng mộ của tớ đối với cậu, được chứ?"

Gương mặt Ice thoáng đỏ lên. Đã đành rằng là tấm lòng, nhưng riêng sự ngưỡng mộ, Ice nghĩ cậu phải là người nói từ đó với Blaze mới đúng. Bản thân cậu chưa từng làm gì để xứng đáng với điều đó, còn Blaze lại nói ra như thể đó là một chuyện rất hiển nhiên.

Cậu hít vài hơi sâu, trước khi nói với Blaze: "Tớ cảm ơn. Tớ cảm ơn, thật đó, Blaze. Nhưng mà chuyện thử giày tớ tự làm cũng được mà, nên là xin cậu, cậu làm ơn đứng dậy đi..."

"Nhưng cậu đã đi giày Converse bao giờ đâu mà biết cách xỏ dây giày?"

"...CÁI ĐÓ TỚ CÓ THỂ HỎI MẤY CHỊ NHÂN VIÊN! ĐỒ NGỐC NÀY!"

Có lẽ cũng vì thẹn quá hóa giận mà Ice vô tình nói hơi to. Trong cửa hàng có người thậm chí còn cười thành tiếng, làm chị nhân viên phải bước ra với gương mặt như thể đang cố gắng kiềm chế lắm để giữ nụ cười thương mại chuyên nghiệp trên môi: "Vâng ạ, cứ để đó cho tôi."

Blaze đứng dậy, dẫu gương mặt tỏ rõ thái độ bất đắc dĩ vì bị mắng oan. Thái độ cái đầu cậu ấy, Ice thầm nghĩ trước khi tự mình tháo bỏ đôi giày cũ. Chị nhân viên khéo léo tháo mấy đốt dây giày, rồi đặt đôi giày trước chân Ice: "Quý khách xỏ vào đi ạ, nếu như ưng thiết kế thì tôi sẽ tìm size giày phù hợp với quý khách."

Ice đáp "Vâng ạ" rồi xỏ giày vào chân. Blaze đứng một bên hồi hộp quan sát động tác của cậu, và vào khoảng khắc Ice tròng chân vào chiếc giày, cảm nhận đầu tiên đầu tiên của hắn là sắc xanh đen của chếc giày ăn rơ đến mức bất hợp lí với nước da chân trắng muốt của Ice. Phần cổ cao của chiếc giày mềm mại ôm lấy cổ chân chàng trai mang cái tên băng giá, khiến đôi giày nhìn vốn dĩ đã nhỏ gọn nay lại càng duyên dáng hơn. Tổng thể, đôi giày Converse cao cổ trên đôi chân Ice toát ra vẻ thời thượng, hiện đại nhưng vẫn phảng phất nét cổ điển vô cùng cuốn hút.

Blaze không biết Ice đang cảm thấy như thế nào, nhưng riêng với hắn thì hắn đã quyết tâm chấm đôi giày này cho Ice rồi. Ngay cả bản thân hắn khi thử giày thể thao cũng chưa từng có cảm giác quá ưng ý đến mức có thể thấy thích ngay lập tức như khi nhìn Ice mang đôi Converse này.

"Em thấy thoải mái lắm ạ." Cậu cười nhẹ với chị nhân viên mà có lẽ không hề hay biết hắn đã nhìn cậu chăm chăm từ nãy đến giờ.

Người nhân viên hỏi Ice: "Vậy cậu lấy đôi này chứ ạ?"

Ice lén nhìn Blaze, nhận ra hắn đang đứng đực mặt ở một chỗ nhìn chăm chăm vào đôi giày trên chân cậu. Cậu chần chừ một lúc mới cất tiếng hỏi hắn: "Thế tớ xin nhé?"

"Hả...? À, ừ, cậu thấy thích nó là tốt rồi."

Blaze ấp úng, hắn lảng mắt đi nơi khác, trong khi sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Ice. Chị nhân viên hỏi cậu có muốn đi luôn đôi giày này không, và Ice gật đầu với chị.

Đôi giày được thanh toán ngay sau đó bởi Blaze. Ice ôm chiếc hộp đựng đôi giày hỏng trên tay và đứng lên, cậu có cảm giác như mặt đất xung quanh mình lún xuống hẳn mấy cm. Thường ngày đi đôi giày cũ cậu cũng không để ý, nhưng mà hôm nay Ice mới nhận ra rằng hóa ra trước giờ cậu đã giẫm trên một đống keo dán đế giày.

Ice có cảm giác không quen lắm nên cứ đi vài bước là cậu lại phải đứng lại một lần để tránh bản thân bị ngã. Blaze thanh toán xong thấy vậy thì vô thức phì cười.

"Cậu cười cái gì?" Ice lườm hắn, ánh mắt tỏ rõ thái độ cảnh cáo.

"Thấy chưa, tớ bảo rồi, đi trên cái giày hỏng đó lâu hơn là cậu có thể tập đi giày cao gót luôn được rồi đó." Blaze nhún vai, trước khi đi đến cạnh Ice, một tay đưa ra trước mắt cậu nửa đùa nửa thật: "Cần tớ đỡ không?"

Ice bặm môi để tránh trường hợp tăng xông đấm cho Blaze một trận. Cậu lắc đầu tỏ ý từ chối hắn, còn Blaze cũng chỉ hạ tay xuống mà không nói gì. Bước ra khỏi cửa hàng, Ice mở miệng hỏi Blaze: "Giờ chúng ta về?"

"Từ từ đã."

Ice nhìn theo hướng Blaze đang nhìn và cậu lại lạnh sống lưng, vì cậu biết thừa Blaze vẫn chưa hết trò để làm. Chàng trai mang cái tên của lửa chỉ về chiếc photobooth bên cạnh cửa hàng giày, đôi mắt lấp lánh thần chưởng lại lần nữa khiến Ice á khẩu không nói nên lời.

"Chụp bức ảnh kỉ niệm cái nhỉ?" Sau câu nói đó, Blaze kéo Ice vào trong photobooth mà không kịp để cậu phản kháng gì rồi đóng cửa lại.

Bên trong buồng chụp ảnh quả thực là một không gian khác hoàn toàn so với sự trang nhã, sang trọng và rộng lớn ở bên ngoài trung tâm thương mại. Photobooth này là một không gian khá bé, khép kín, gần giống như mấy bốt điện thoại mà Ice vẫn hay thấy khi xem mấy bộ phim có bối cảnh ở London. Có điều, bốt điện thoại là bốt điện thoại, mà photobooth là photobooth.

Ice cẩn trọng bước qua đống dây điện lằng nhằng kết nối với máy chụp dưới chân, cảm thấy hoàn toàn mù tịt chẳng biết gì về buồng chụp ảnh này. Cậu ù ù cạc cạc nhìn Blaze chỉnh một loạt cái gì đó trên máy chụp như một nhiếp ảnh gia nghiệp dư. Cái duy nhất cậu để tâm là giá tiền cho mỗi 5 phút chụp.

Ice trố mắt nhìn bảng giá, bộ bây giờ mọi thứ đều lạm phát như thế này hay sao? Rồi cậu lại nhìn Blaze, hoàn toàn cạn lời khi thấy cậu ta nhét một tờ tiền giấy vào trong máy, vui vẻ như thể không có chuyện gì.

"Này Blaze, tớ nghĩ hay thôi đừng..."

"Ôi dào, không sao đâu, tớ muốn thử nghiệm một chút thôi! Đây là lần đầu tớ được chụp ảnh lấy ngay bằng cái máy này đấy. Khung ảnh Polaroid* siêu siêu đáng yêu luôn ấy, mà nếu chụp ngoài hàng chắc tốn kém hơn nhiều so với chụp trong photobooth, lại còn phải đợi cả tuần mới có ảnh. Máy này đợi tầm 5 giây là có ngay ảnh rồi." Nói rồi, Blaze quay qua cười rất tươi với Ice: "Tớ sẽ để nó vào album của riêng tớ! Ice cũng có thể làm giống tớ, hay lắm!"

Ice nhăn mày, cậu bỗng dưng cảm thấy buồn cười: "Cái đó là tất nhiên, vì ngoài hàng người ta còn chỉnh ảnh cho cậu cơ mà. Chỉnh ngoại hình cho lung linh này nọ, dĩ nhiên là sẽ tốn kém hơn rồi."

"Thì thế tớ mới nói chụp ảnh bằng photobooth là một sự lựa chọn hoàn hảo!"

"Hả, tại sao?"

Blaze nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ cam sống động, rồi nói không hề do dự: "Ý tớ là, sao phải tốn tiền chỉnh ngoại hình chứ? Ice đẹp sẵn rồi mà."

Ice đơ toàn tập, gò má nóng lên không kiểm soát còn trái tim dường như cũng không nghe lời mà bắt đầu đập loạn nhịp. Con mẹ nó. Thế quái nào cậu ta có thể nói mấy lời như thế với khuôn mặt tỉnh bơ như vậy? Có khi nào Blaze cũng không nhận thức được những gì cậu ta nói gây ngượng ngùng cỡ nào không?

"Thôi, cứ đứng vào đây chụp là biết ngay ấy mà! Nào, biểu cảm ngốc nghếch gì cũng được, nhưng mà nhớ là phải cười tươi đó nha. Hai...Ba...Kim chi~"

"Ơ, khoan đã..."

5 giây sau tiếng "tách", một tấm ảnh Polaroid trượt ra từ cổng máy chụp. Trong tấm ảnh, Blaze đang trưng ra biểu cảm hoàn hảo cho một bức ảnh, nhưng còn gương mặt Ice thì mang rõ vẻ ngơ ngác như con nai vàng đạp lên lá vàng khô. Nhịn hết nổi, hắn cười thành tiếng.

"Cái gì hả? Đưa tớ xem nào!" Ice kiễng chân, cố gắng với lấy tấm hình, nhưng Blaze nhanh hơn một bước giấu ngay tấm ảnh ra đằng sau lưng trong khi bụm miệng cố kiềm chế để không phá lên cười.

"Haha...Tấm ảnh này hỏng rồi, Ice, chúng ta sẽ phải chụp bức khác..." Nói dứt câu mà Blaze vẫn không ngừng cười được, trong khi Ice trừng mắt nhìn hắn. Cậu biết thừa hắn sẽ không bỏ cái bức ảnh đó. Cậu nhào tới chỗ hắn, nhất quyết xem cho bằng được cái tấm ảnh hắn đang cầm trên tay với mục đích thủ tiêu nó ngay lập tức. Kết quả là cậu với hắn cứ vờn qua vờn lại thành đúng một vòng tròn trong photobooth.

Ngay khi Ice tức tối chuẩn bị xông đến phía hắn một cách kiên quyết, cậu đã không để ý một sợi dây điện chắn ngang cả phần mũi và gót giày của cậu.

"Ice, cẩn thận dây điện!"

Cho đến khi nghe được tiếng Blaze hốt hoảng thì cậu đã nhoài người qua. Ice cố gắng đứng nguyên tại vị trí nhưng cũng bởi vì thế mà cậu đã theo đà lùi lại. Đôi giày Converse mà cậu đi chưa quen cộng với đống dây rợ dưới gót giày đã làm cậu trượt chân, còn Blaze thì nhanh chóng sấn tới.

"Á!"

"Này, Ice!"

Theo phản xạ, Ice túm thứ lấy thứ gần nhất mà cậu có thể túm được để tránh bản thân bị té ngã.

Chỉ là, Ice không ngờ, thứ cậu tóm được lại là chiếc cà vạt trên cổ Blaze.

Cả hai đều không kịp phản ứng gì khiến hắn mất thăng bằng ngã nhào về phía cậu theo quán tính.

Trong gian buồng chụp ảnh chật hẹp, lưng Ice đụng trúng bức tường, thậm chí cậu còn đang không thể ngồi hay đứng hẳn hoi. Bàn tay phải rắn chắc của Blaze ôm chặt eo cậu, tay còn lại chống lên tường, bóng dáng cao lớn tựa như nuốt trọn cơ thể nhỏ bé của cậu.

Thình thịch.

Không gian yên tĩnh lạ kì lúc này nghe rõ mồn một tiếng trái tim hai người đập mạnh một cách loạn nhịp.

Trong mắt họ lúc này phản chiếu hình ảnh của một mình đối phương, khiến cả hai ngây người nhìn nhau. Ice thực sự nghĩ mình bị hoa mắt khi cậu nhìn thấy vệt đỏ dần lan toả bên gò má Blaze, mà cậu cũng nào hay biết gương mặt ửng hồng như cà chua mới chín của mình cũng đã thu trọn vào tầm mắt hắn. Yết hầu hắn khẽ chuyển động, đặc biệt là khi ánh mắt hắn hoàn toàn bị hớp hồn bởi sắc xanh lơ dịu mát và trong trẻo tựa như phủ một lớp băng ấy.

Đây có phải cái gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hoà không ấy nhỉ?

Ice lúc này chỉ muốn đấm vào lồng ngực mình để ngăn trái tim đập mất kiểm soát, cậu ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu. Cậu vội vàng buông tay ra khỏi cà vạt của Blaze.

"Ice...?"

"H...Hả? Cậu...Cậu đứng dậy đi..."

Nhưng mà tớ không muốn.

Một suy nghĩ điên rồ vụt qua đầu Blaze, khiến chàng trai mang cái tên của lửa đỏ bừng mặt. Hắn không biết bản thân có nên bỏ qua lời Ice nói mà tiến tới luôn hay không, nhưng so với việc khiến Ice bất ngờ, hắn muốn chờ đợi sự đồng ý của cậu hơn. Nghĩ vậy, Blaze không nói một lời, nắm lấy tay Ice giúp cậu đứng thẳng dậy.

Bước ra khỏi không gian ngột ngạt của photobooth mà cả hai vẫn có cảm giác tim đập chân run. Blaze ấp úng: "À, ừm...Ice có bị thương ở đâu không?"

Gương mặt Ice vẫn còn đỏ bừng sau sự cố bất ngờ xảy ra ban nãy, đến nỗi cậu chẳng còn tâm trí nào mà nhắc về chuyện tấm ảnh. Cậu trả lời Blaze bằng chất giọng lí rí, lắp bắp: "T...Tớ không sao." Sau câu nói này, sự im lặng ngại ngùng bao trùm lên cả hai.

Ice bặm môi, não bộ vận hành hết công suất để nghĩ ra một chủ đề nói chuyện có thể phá vỡ bầu không khí hiện tại, rồi cậu nói với Blaze trong khi quay mặt đi: "...Cái vòng cổ cậu đeo đẹp thật."

Blaze ngây người, rồi hắn gãi gãi gò má ửng hồng: "Cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net