chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Niệm dậy rất sớm, khi mặt trời vừa lên cậu đã mang ghế ngồi trong thư phòng, bắt đầu vẽ tác phẩm mới.

Mục Ngộ lặng lẽ dựa vào cửa, nhìn thanh niên thành kính dùng bút than miêu tả hình dạng từng cánh hoa trên giấy. Trên mỗi một sắc màu đều lưu lại bút tích của Mục Văn, Vu Niệm không phân biệt được màu sắc, trước kia đều là Mục Văn chọn cho cậu.

Vu Niệm vẽ từng nét từng nét, chờ tới khi cậu vẽ xong bản thảo, Mục Ngộ mới nhìn ra, dưới bó hoa nằm một người đàn ông đang nhắm mắt.

Anh rót một ly nước cho Vu Niệm, hỏi: "Bức tranh tên là gì?"

Vu Niệm cười cười với anh, kéo tay anh lại, viết vào lòng bàn tay anh [mơ]

Mục Ngộ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, đang muốn rút tay về, Vu Niệm lại thần sắc nghiêm túc viết một chữ [anh]

Người đàn ông trong bức tranh, là Mục Văn.

Mưa liên tiếp rơi vài ngày, Mục Ngộ cảm thấy may là Vu Niệm không thích xem TV, cũng không dùng điện thoại di động, tin tức kia tuy rằng trên tiêu đề, nhưng sẽ không truyền đến tai Vu Niệm.

Anh nghĩ tới giấu tin tức em trai chết là không công bằng với em trai, nhưng đồng thời anh cũng tự nhủ, tuổi thọ con người vốn có hạn, không cần phải đem chân tướng đẫm máu này bày ra trước mắt Vu Niệm.

Cô bé dưới lầu tên là Nhan Nghiên, khi nhìn thấy anh xuống lầu, thường thường sẽ hỏi tình huống của Vu Niệm.

Mục Ngộ uống ngụm sữa đậu nành, sắc mặt bình thản nói: "Em ấy vẫn chưa biết."

Cô nói với anh rằng trước đây Vu Niệm từng sinh bệnh rất nặng, cho nên không thể nói chuyện, mắt cũng có chút vấn đề nhỏ, nhìn không rõ lắm.

Cô không đổ lỗi cho những gì anh đang làm bây giờ.

Mục Ngộ mang theo bánh bao nóng hổi trở lại trong phòng, phát hiện Vu Niệm tựa người vào tường thư phòng ngủ thiếp đi.

Đáy mắt thanh niên có chút xanh đen, đại khái mấy ngày nay cũng ngủ không yên. Mục Ngô đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ vểnh lên của thanh niên, học theo giọng điệu của em trai mình, nhẹ giọng nói: "A Niệm, anh về rồi."

Các loại thống khổ, vui sướng cùng bi thương cực độ trộn lẫn với nhau mà thành sóng lớn, ở thời khắc Vu Niệm mở mắt liền ập đến bên người Mục Ngộ, anh cảm giác được hít thở không thông trong nháy mắt, phảng phất như mình bị cuốn vào biển sâu.

Anh bỗng nhiên cảm thấy Vu Niệm biết, biết tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng anh không nói ra miệng, Vu Niệm cũng không nói gì cả.

Vu Niệm nhếch miệng cười rộ lên, giang cánh tay gắt gao ôm lấy Mục Ngộ.

Cổ họng cậu không nói được, chỉ có thể a a phát ra vài tiếng, Mục Ngộ nghe cậu a thật lâu mới phát giác ra cậu muốn nói "Mục Văn".

"Anh ở đây.", Mục Ngộ cứng ngắc ôm lấy cậu, thấp giọng nói, "Mua bánh bao cho em nè, thêm trứng sốt cà chua nữa. Em có đói không?"

Đều là Nhan Nghiên nói cho anh biết.

Anh giống như một diễn viên vụng về, giả vờ là em trai của mình.

Lúc Vu Niệm ra ngoài rửa tay, Mục Ngộ liền một mình tựa vào thư phòng nhìn bức họa kia.

Người đàn ông trong bức tranh mang theo nụ cười ôn hòa ngủ say, được những cụm hoa ôm vào lòng, có lẽ là có được một giấc mộng đẹp.

Anh hít sâu một hơi, đem mặt che giữa hai tay, nghĩ thầm mình rốt cuộc là đang làm cái gì, đã gần ba mươi tuổi, còn có thể bởi vì chút đồng tình không đáng kể mà làm ra chuyện lừa gạt thế này sao?

"A" tay Vu Niệm cầm bánh, ngồi xổm trước mặt anh lo lắng nhìn anh, "A a"

"Không sao, anh chỉ làm việc hơi mệt mỏi." , Mục Ngộ miễn cưỡng cười cười, nói.

Vu Niệm cầm bánh đưa cho cậu.

Mục Ngộ lắc đầu, nói: "Mua cho em ăn, anh không ăn."

Lát sau, Mục Ngộ ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên thấp giọng nói: "A Niệm, anh bị anh em làm việc chung bảy tám năm lừa mấy triệu, công ty phá sản."

Tay anh còn che lại hai mắt, nước mắt nóng bỏng tràn ra từ giữa kẽ tay.

Vu Niệm lại ôm lấy anh, đem đầu anh ấn lên vai mình, ôn nhu vuốt tóc anh.

"Anh phải làm gì đây... Anh không còn cách nào khác..."

Vu Niệm vỗ vỗ lưng anh, lại cầm lấy tay anh.

Lòng bàn tay bé tóc xoăn như đang ẩn giấu ánh mặt trời, làm cho thân thể lạnh lẽo của anh lại ấm áp trở lại.

-

Đọc truyện vui vẻ nhé ( ‾́ ◡ ‾́ )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net