Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc cả nhà nghỉ lễ vv, hẹn mai quẩy tiếp nhó🤸‍♂️✨
___________________

Khung cảnh trong phòng bệnh VIP số 01 đang diễn ra rất đáng sợ. Một thân ảnh lớn đang khoang tay ngồi trên giường nhìn người nhỏ hơn lúng túng vò áo. Lục Xuyên Thời đang rất khó chịu nhìn bé con nhà mình.

"Sở Tinh"

Lục Xuyên Thời lần đầu gọi cả họ cả tên cậu lên như vậy khiến trái tim bé nhỏ của cậu sợ hãi. Sở Tinh rụt rè ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng mà cậu vẫn chưa biết mình sai ở đâu mà, huhu ai cứu cậu với, tiên sinh nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm kia nãy giờ rồi, bé cưng muốn ôm ôm thơm thơm cơ.

"Em có thích chơi với Hạ Minh không?"

Lục Xuyên Thời nheo mắt nhìn cậu. Tay khoanh trước ngực rồi chằm chằm nhìn cậu đợi câu trả lời. Sở Tinh nghe xong thì thỏ thẻ gật đầu, chơi xếp hình với bác sĩ vui lắm, cậu thích.

"Em có thích ở cùng cậu ấy không?"

Sở Tinh gật gật đầu. Bác sĩ thơm mùi chanh man mát, cậu thích.

"Em có muốn bác sĩ khám tiếp cho em không?"

Sở Tinh gật gật đầu. Bác sĩ bôi thuốc cho cậu nhẹ nhàng lắm, không đau xíu nào cả, vết thương cũng sắp khỏi rồi nè.

"Em có sợ bác sĩ chạm vào người không?"

Sở Tinh lắc đầu. Tay bác sĩ mềm, bác sĩ còn quan tâm cậu nữa, không như những người kia, cậu thích lắm.

"Ài.. Vậy khéo vị trí của bác sĩ Hạ phải ngang chồng em rồi nhỉ? Dạo này chơi với người ta nhiều hơn nên đến chồng em em cũng không quấn lấy nữa..

Thôi được rồi, vậy anh gửi bé con sang ở với bác sĩ nhé, có vẻ em thích cậu ấy ngang anh, không có anh thì em vẫn ổn khi ở cùng bác sĩ đúng không?"

Vừa nói hắn vừa tiến đến túi đựng bánh mì ngọt và sữa của cậu ở trong tủ, có vẻ là định lấy cho bé con của hắn mang theo rồi. Sở Tinh sau khi được dưỡng thương gần 1 tháng, thuốc cũng đã phát huy tác dụng, cậu không còn phản ứng chậm hay ngốc ngốc như hồi trước nữa, đã tốt lên nhiều rồi nhưng bé con vẫn rất bám chồng lớn của mình đó nha. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra là chồng lớn của mình ghen rồi, đành nhảy tót xuống giường, chạy đến ôm eo hắn.

Sở Tinh giữ đôi tay đang định vận chuyển hết đống bánh mì kia vào túi đựng đồ, đầu cậu dụi dụi lên ngực hắn, rồi lại ngước mắt lên, mếu máo lắc đầu với hắn. Bé con không muốn đi đâu mà. Tim Lục Xuyên Thời nảy lên một cái, hắn muốn cắn bé cưng này quá đi, nhưng phải kìm lại, hắn còn chưa tròn vai mà.

"Anh cho em qua đó ở mấy ngày, rồi khi nào chán em về cũng được mà, anh không muốn bé con phải chịu chán cùng anh đâu mà. Anh biết ở cùng anh bé con chắc cũng không thích đâu nên anh cho bé con qua đó ở vài hôm. Anh chấp nhận việc khoảng cách tuổi tác sẽ khiến bé con chán ghét mà."

Lục Xuyên Thời thở dài, tay vẫn tiếp tục với lấy từng bọc bánh mì u na ú nần nhét vào túi, giả bộ rất buồn rầu mà cụp mắt xuống, hắn còn cố tình làm lơ người trong ngực mà làm chuyện của mình. Sở Tinh vừa sợ hãi vừa tức giận, nước mắt chảy tanh tách, cậu ôm eo hắn, dụi hết nước mắt lên ngực hắn, ra sức lắc đầu trong vòng tay chồng lớn. Thấy hắn không quan tâm mình khiến cậu càng tủi thân, nước mắt càng chảy ra dữ dội, cậu kiễng lên hôn hôn lên khóe môi hắn, lại bị Lục Xuyên Thời đẩy ra, tiếp tục buồn rầu mà xếp đồ.

Sở Tinh cuống lên, kéo hắn ra giường ngồi, thút tha thút thít ấn người xuống không cho hắn đứng lên, cậu ngồi lên đùi hắn rồi hôn hôn liên tục lên môi hắn với mong muốn hắn có thể hiểu lòng mình.

"Thôi được rồi, được rồi đừng hôn nữa, bé con muốn gì phải nói ra thì anh mới biết chứ."

Hắn lau lau khuôn mặt ướt nước mắt, Sở Tinh đã được tháo băng từ 2 hôm trước rồi. Ở bệnh viện 3 tuần được hắn vỗ béo cho khiến Sở Tinh trông trắng trẻo mềm mụp rất gợi người bắt nạt. Cậu khụt khịt với lấy điện thoại của hắn, mắt sưng do khóc nên híp vào, trông vừa buồn cười vừa thương. Cậu dùng hai tay ép mặt hắn cho ngay ngắn rồi giơ điện thoại lên trước mặt để mở khóa. Xong xuôi thì lúi húi ngồi gõ chữ trên điện thoại.

"Em yêu tiên sinh nhất mà, không thích bác sĩ nữa đâu, tiên sinh đừng bỏ em"

Cậu vừa giơ điện thoại lên trước mặt hắn vừa lau nước mắt.

"Anh có bỏ em đâu, là em thích vậy mà"

Sở Tinh run rẩy gõ chữ vào điện thoại

"Không mà, em không muốn, không cho chồng bỏ em đâu"

Lúc cậu giơ điện thoại lên cũng là lúc cậu òa lên khóc, cậu quăng điện thoại lên giường, úp mặt vào vai hắn, đấm đấm lên ngực con người này vài cái cho bõ tức. Lục Xuyên Thời biết mình trêu người ta quá đà rồi nên đành xuống nước xin lỗi

"Bé con ngoan, không khóc mà, anh xin lỗi, anh không nên trêu bé con như vậy, anh thương bé con lắm mà, sao nói bỏ là bỏ được."

Sở Tinh khụt khịt chiếc mũi hồng hồng do mới khóc, tay choàng lên vai hắn, đu người bám như con lười nhỏ.

"Nhưng mà bé con hư lắm, em thân thiết với người khác như vậy anh ghen. Anh còn chưa hết giận em đâu."

Sở Tinh ngước đôi mắt sưng húp ướt nước mắt lên nhìn hắn, mếu máo vò áo như muốn hỏi hắn rằng phải làm sao thì hắn mới hết dỗi mình. Lục Xuyên Thời thản nhiên mà bóp lấy bờ mông mẩy, rồi còn vỗ vỗ thêm mấy phát

"Bé hư thì phải bị đánh mông"

Sở Tinh ngại đến nín cả khóc, cậu đỏ mặt nhìn hắn, bẽn lẽn vò áo không biết làm sao đành gục đầu lên vai hắn làm đà điểu

"Vậy là bé con có chịu bị phạt không?"

Chỉ thấy cái đầu cung cúc trong lòng hắn gật nhẹ một cái, cúi xuống còn nhìn được cả đầu tai đỏ ửng.

...

Sở Tinh nằm lên đùi hắn, dưới bụng còn được lót một chiếc gối, mông nâng cao, quần được tụt đến đầu gối, lộ ra bờ mông trắng nõn, cong vểnh.

"Theo bé con tự nhận thì em phải bị đánh mông mấy cái?"

Sở Tinh rưng rưng ngoái lại nhìn hắn, cậu xòe năm ngón tay, ngụ ý chỉ đánh mông năm cái thôi, tay kia còn kéo kéo góc áo của hắn, mong tiên sinh sẽ nhẹ tay với cậu.

"Được rồi, đây là lần đầu vi phạm thì anh nhẹ tay, đánh mông năm cái thôi nhé. Lần sau nếu tái phạm thì tăng gấp đôi."

"Bốp"

Phát đầu tiên còn chưa mạnh lắm, nhưng do da thịt non mềm nên trên mông cậu vẫn hằn rõ năm dấu tay đỏ ửng. Núi thịt rung rung trước mặt khiến Lục Xuyên Thời cảm thấy nóng cả người. Sở Tinh bị đánh một cái mà co rúm cả người lại, run run lén lau nốt giọt nước mắt còn vương trên mi.

Hắn đánh liên tiếp hai phát nữa nên đúng chỗ tay vừa đánh, phát sau phát nào phát nấy đều mạnh hơn lần trước khiến một bên mông đỏ ửng hẳn lên. Đánh xong ba phát thì Sở Tinh cũng rưng rức khóc trong lòng hắn, cậu hít hít mũi rồi lặng lẽ tự lau nước mắt. Lục Xuyên Thời đánh xong còn áp tay lên xoa xoa phần bị đánh đau, lòng bàn tay nóng ấm chạm vào khiến cậu vừa nhói đau vừa thoải mái. Nhưng bên cạnh cái đau vẫn không thể tránh khỏi cỗ khoái cảm nho nhỏ khiến Sở Tinh nhớ đến những lần làm tình bị tiên sinh tét lồn đến cao trào.

Không biết có phải Lục Xuyên Thời cố tình không nhưng mỗi lần hạ tay xuống đánh hắn đều như cố ý mà quệt một vài ngón tay qua lồn cậu. Xúc cảm khi bị đánh mông cộng thêm bị cọ lồn khiến cậu nứng lên, lỗ lồn lặng lẽ khóc thút thít theo chủ nhân của nó. Đến hai cái cuối cùng, Lục Xuyên Thời ra tay rất mạnh.

"Chát", "Chát"

Sở Tinh bị đánh đến run rẩy, nước mắt nước mũi tèm lem, lâu không bị đánh mông khiến cậu có chút không quen nên cảm thấy đau hơn bình thường. Hai lần cuối hắn hạ thấp điểm đánh, cố ý nhắm sát đến mép lồn múp míp, đến khi hạ tay xuống thì gần như nửa bàn tay đã đánh lên mép lồn cùng lỗ lồn.

Xong xuôi hắn nhấc bé con ngồi lên lại, tách chân cậu ngồi lên đùi hắn, hai tay đặt ở mông xoa xoa cho cậu bớt đau.

"Sao lại khóc dữ vậy nè, anh xin lỗi bé con, anh đánh em đau quá hả?"

Sở Tinh lắc đầu, tại đau nên cậu nứng huhu. Sở Tinh chu môi đòi hôn, phải hôn hôn nhiều cái thì mới hết đau cơ. Lục Xuyên Thời cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, hắn hôn bé con kiểu Pháp khiến cậu mềm cả eo, chiếc lưỡi không ngừng giao du, đưa đẩy rồi cuốn hết nước bọt của cậu xuống bụng mình. Con cặc của hắn cũng cương lên chọc chọc cậu từ nãy đến giờ. Đúng là tự hại thân mà...
_____________________
Có ai đợi t đến bây h không;))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net