Chap 15: Ra mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Điềm Điềm giương mắt nhìn người vừa nói xong đã lướt qua cậu đi ở đằng trước, dáng người Vương Kha Vĩ to lớn như một pho tượng, bờ vai rộng săn chắc dù nằm dưới lớp tây trang trong có vẻ nghiêm túc đó nhưng lại khó giấu được sự quyến rũ, chân dài thẳng tấp, tóc đen được vuốt ngược ra sau nhìn gọn gàng lịch lãm, tây trang là hàng thủ công được đặt riêng may theo đúng từ milimet cơ thể anh, bình thường trên người của Vương Kha Vĩ đã mang một loại khí chất tôn giả khiến cho người ta không rét mà run thế nhưng lúc nãy khi anh cúi người nói ở bên tai cậu nói ra câu " Không sao đâu, có tôi ở đây" kia

Thái Điềm Điềm liền không tự chủ được mà tim lệch đi vài nhịp...cảm giác an toàn thoáng qua đó thật sự rất dụ người.

Thái Điềm Điềm tuy chỉ là một sinh viên mới ra trường, nhưng cậu vốn trưởng thành trong giới thượng lưu, từ nhỏ gặp mặt xã giao tiếp xúc qua không biết bao nhiêu là loại người, tuy nói là có tý căng thẳng nhưng không đến nỗi làm cho cậu sợ hãi, thế mà Tổng tài đại nhân bình thường nhìn như xa cách lạnh nhạt lại quan tâm trấn an cậu...

Thái Điềm Điềm như được tiêm một mũi amphetamin, những mệt mỏi vì ngủ không đủ, sự cồn cào vì ăn không no lúc sáng, hay cả sự căng thẳng lúc dùng cơm trưa với Vương Kha Vĩ cũng lập tức biến mất thay vào đó năng lượng như được hoạt hoá cơ thể tràn đầy sức chiến đấu !

Buổi đàm phán xem như kết thúc hoàn hảo, lúc rời khỏi phòng họp, phía đối tác còn khen Thái Điềm Điềm đôi câu, làm cho cậu cảm thấy giống như là đi trên mây vậy, Vương Kha Vĩ tất nhiên nhìn ra cái mũi sắp phình ra như cái loa của cậu

Lúc từ buổi sáng Vương Kha Vĩ vẫn luôn chú ý đến từng hành động cử chỉ của Thái Điềm Điềm, anh phát hiện Thái Điềm Điềm chính là vẫn còn là một cậu nhóc mà thôi...

Tuy bề ngoài Thái Điềm Điềm giống như tên của mình vậy, an tĩnh điềm đậm, có chút ngốc manh nhưng làm việc rất cẩn thận lại rất thông minh, biết cách quan sát sắc mặt người đối diện, ở độ tuổi này của cậu có thể làm được nhiều việc cùng lúc như thế quả là tìm không được mấy người, Vương Kha Vĩ không tự chủ mà tò mò, không biết Thái Điềm Điềm rốt cuộc là trưởng thành trong môi trường thế nào mà có thể trở thành một "ông cụ non" sớm như vậy

Hai người trở về công ty, ai làm việc người nấy, bận rộn đến hơn 7h tối, Thái Điềm Điềm nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, đứng lên cầm tài liệu cậu mất cả buổi chiều hoàn thành chuẩn bị mang vào phòng của Vương Kha Vĩ

Nếu không còn vấn đề gì nữa, thì coi như sự nghiệp trợ lý kiêm luôn bảo mẫu của cậu sẽ kết thúc tại đây, ngày mai có thể an nhàn trở về làm phiên dịch viên rồi!

Nhưng đời đâu như mơ...

Lúc Thái Điềm Điềm nghe được câu " Mời vào" của Vương Kha Vĩ, cậu đẩy cửa bước vào trong thì phát hiện thư ký Alex người vốn phải đang ở trên máy bay để bay về tới đây vào trưa mai bây giờ đang thu xếp bàn làm việc của mình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net