Chap 24: Bức ảnh đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Kha Vĩ khá hài lòng với sự chuyên nghiệp của Thái Điềm Điềm vốn anh định về tới văn phòng sẽ khen cậu vài câu khích lệ, nhưng khi mở cửa ra đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn như bãi rác...

Trước khi đi Vương Kha Vĩ đã lạnh mặt cảnh cáo Vương Tiểu Ân không được đụng vào bất cứ thứ gì ở đây, thế mà nha đầu này ngược lại thích chọc anh tức điên, đem cái văn phòng của Vương Kha Vĩ lật tung luôn, Thái Điềm Điềm đứng phía sau lưng anh thế là bị anh che tầm nhìn, cậu nhích người một chút, liền bị khung cảnh trước mắt làm cho đóng băng mấy chục giây...

Tiểu tổ tông của tôi ơi!!! Chúng tôi vừa đi vài tiếng cô liền lật trời rồi, đây không chỉ là chọc giận Tổng tài thôi đâu, mà là gián tiếp tìm việc cho cậu thu dọn hậu quả mà...

"Cái...cái này, tôi lập tức gọi người đến dọn dẹp!" phản ứng đầu tiên của Thái Điềm Điềm là chuồn trước rồi tính sau, cậu không muốn ở lại đây hứng chịu cơn thịnh nộ của ác ma chung với tiểu quỷ này đâu...

Nhưng suy nghĩ thì đơn giản mà hành động thì căn bản không thành, vừa xoay người đã bị Vương Kha Vĩ tóm lại, lực tay anh không mạnh không nhẹ, lôi cánh tay cậu đi vào trong, cửa tự động khép lại, Thái Điềm Điềm như có thể thấy được cửa sống của bản thân cũng đóng lại theo, cảm nhận được sự lạnh lẽo đang bảo chùm từng tế bào của cậu!

" Ha...Tiểu Ân Ân, có phải ở nhà ba mẹ chiều em quá, nên bây giờ em muốn lật trời liền lật đúng không?"

Vương Tiểu Ân nhìn thấy anh cả của mình áp tới, liền cảnh giác trốn sau sofa giữa phòng
" Anh! Anh cả...em...em..."

"Thế nào!" Vương Kha Vĩ là người bề ngoài đã chẳng dễ gần gì, lúc nói chuyện bình thường đã cho người khác áp lực tồn động không nhỏ, đừng nói đến bây giờ trước mặt Vương Tiểu Ân anh rõ ràng không che giấu cảm xúc, trên mặt viết mấy chữ " Anh mày muốn giết người" vô cùng rõ ràng...

Thái Điềm Điềm khóc lớn trong lòng, chuyện gia đình các người, lôi tôi đứng ở đây hưởng khí lạnh làm gì chứ!!!

" Anh cả! Em thật sự bị ép đến đường cùng rồi mới dám làm chuyện nghịch thiên thế này!!!"

Vương Tiểu Ân biết nếu bây giờ không vuốt lông hổ thì cô nhất định bị anh cả nhà mình đánh bầm dập sau đó đóng thùng gửi về nơi sản xuất cho mà coi

"Anh biết đó! Khó khăn lắm em mới tìm được một thú vui vừa an toàn cho bản thân vừa không làm hại người khác!"

"Lại nói đến...lượng...lượng tiêu thụ của mấy tấm hình kia vô cùng khủng, nếu có thể phát triển..." vốn định nói tiếp nhưng phát hiện ánh mắt của Vương Kha Vĩ đang dần chuyển sang chế độ khát máu nên đành dừng lại

"Không không! Không phát triển gì hết, ý là nếu có thể dùng thêm 1,2 tấm hình khác tạo hiệu ứng quảng cáo là đủ rồi!"

" Em...em chỉ muốn mượn anh chụp mẫu thêm 1 lần, đúng 1 lần duy nhất thôi! Nhất định, nhất định không phiền tới anh nữa!!!"

"Chỉ cần anh chấp nhận cho em 30 phút, em thề sau 30 đó em lập tức biến khỏi tầm mắt anh!"

Vương Tiểu Ân nói đến khô cổ họng, cuối cùng nhận về một cái hừ lạnh và một chữ "KHÔNG" của Vương Kha Vĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net