Chap 30: Nhạy cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì nên xảy ra thì cũng xảy ra, không nên xảy ra thì liền xảy ra luôn, Thái Điềm Điềm trực tiếp bổ nhào vào người Vương Kha Vĩ...mặt thì nhắm thẳng vào nơi không tiện nói của Vương Kha Vĩ mà úp xuống

"A..."

Cậu có A nữa chứ! Vương Kha Vĩ thật sự bị Thái Điềm Điềm chọc đúng huyệt đạo rồi!

Anh đem cái người vừa tiếp xúc thân mật với em trai mình xách lên, đặt cậu về vị trí ban đầu! Rõ ràng là Thái Điềm Điềm vẫn chưa hết bàng hoàng lẫn sợ hãi, hai mắt vô hồn...

"Trợ lý Thái!"

...

"Trợ lý Thái!"

...

"Thái Điềm Điềm!"

Đã kết nối lại

"Dạ vâng!"

"Mũi...mũi của cậu chảy máu rồi!"

Đúng vậy Thái Điềm Điềm hoảng tới mức ngay cả máu mũi cũng chảy ra!
Quá xấu hổ đi!!!! Cậu muốn tìm một cái lỗ lập tức! Lập tức chui xuống đó, hay có cái công tắc nào ấn vào là cậu biến mất khỏi đây không?

Nhưng Vương Kha Vĩ lại nghĩ thành là do cú va đập vừa rồi khiến mũi cậu bị tổn thương vì thế bắt đầu lo lắng, bảo tài xế xoay đầu xe đến bệnh viện

Lần nữa Thái Điềm Điềm phản ứng lại thì đã muộn, cậu cố gắng xua tay giải thích với Vương Kha Vĩ bản thân chỉ cần lau sơ qua là được, nhưng anh không cho cậu cơ hội đó, mắt thấy bệnh viện ngay trước mặt, Vương Kha Vĩ dùng điện thoại của mình ấn gọi cho viện trưởng...

"Đúng, đúng vậy! Là trợ lý của tôi! Được!"

"Tổng giám đốc...thật sự không" xe dừng lại, cậu bắt đầu lo lắng sốt ruột, nếu để người ngoài biết được cậu vì úp mặt vào em trai của Vương Khá Vĩ sốc tới mức chảy máu cam còn đi bệnh viện kiểm tra...thì thật sự là không còn hố nào đủ lớn để cậu chửi xuống nữa đó!

"Còn không mau ra đây!" Mở cửa xe bước xuống trước, nhưng nhìn Thái Điềm Điềm cứ lưỡng lự không đi ra thì bắt đầu hoài nghi...có khi nào đụng hư cả não rồi không?

"Tới đây, tôi giúp cậu cố định vết thương!"  Vương Kha Vĩ lại chui vào xe, một tay giúp Thái Điềm Điềm giữ khăn giấy đang chặn máu ở mũi, một tay giữ vai cậu đem người lôi ra ngoài!!!

Sức lực của Vương Kha Vĩ rất lớn, tất nhiên Thái Điềm Điềm không phản kháng được mà cậu cũng không có lá gan đi phản kháng ông chủ mình đâu!

Suốt dọc đường đi đến phòng khám, Thái Điềm Điềm hết ngó đông rồi nhìn tây, ngay cả Vương Kha Vĩ đi trước cũng phát giác ra điểm khác thường ở cậu " Làm sao vậy? Rất khó chịu hả?"

Từ lúc nãy tới giờ, máu mũi của Thái Điềm Điềm như cái vòi nước nhỏ được mở ra vậy, chảy chảy mãi không ngừng, Vương Kha Vĩ phải liên tục giúp cậu thay khăn giấy mới!

"Không có..." nhưng tôi nghĩ sắp có rồi đó! Thái Điềm Điềm trong lòng gào thét, hết gào thét lại tự trấn an bản thân

"Tổng giám đốc...thật ra, anh ..."

"Muốn nói cái gì sao?"

Gật gật đầu!

"Chờ sau khi bác sĩ xem xét vết thương xong rồi nói"

Lắc đầu! Không được! Xử lý xong thì cậu cũng đã nhục đến mức muốn cắn lưỡi tự tử rồi!

"Không được cãi mệnh lệnh!" Vương Kha Vĩ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu trợ lý nhỏ của mình! Anh chỉ thấy cậu hiện tại giống như một đứa vì không thích bệnh viện nên bắt đầu quấy phá thôi!

Trong hồ sơ có ghi chú, Thái Điềm Điềm trước nay sức khỏe không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, vì thế nên Vương Kha Vĩ mới trở nên lo lắng thái quá như vậy, nhìn cậu mà xem, thân thể quá mong manh, nếu lỡ vì một cái sự cố nhỏ này mà để lại hậu quả không đáng có!

Vương Kha Vĩ sẽ tự trách vì không chăm sóc được cậu mất! Vì thế dù biết cậu bài xích bệnh viện nhưng anh không còn cách nào khác, ngừa bệnh vẫn tốt hơn trị bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net