Chap 9: Đặt biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Điềm Điềm nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại vài vòng cũng hồi phục lại được phần nào sức lực đã tiêu tốn trong buổi tiệc hôm nay, nhưng đất mới là vấn đề đáng lo nhất!

Không chỉ có Vương Kha Vĩ mắc bệnh sạch sẽ, cả Thái Điềm Điềm cũng bị, thậm chí cậu còn bị OCD mức độ trung, nhưng thứ vật dụng đồ đạc trước nay đều phải tuân theo sự sắp xếp của cậu thì Thái Điềm Điềm mới cảm thấy thỏa mái được, vốn dĩ bình thường đã hay mất ngủ ...bây giờ lại ở một chỗ lạ, nơi đây còn là nhà của Tổng tài cậu, Thái Điềm Điềm là người hiểu lễ nghi tất nhiên sẽ không tuỳ tiện quậy phá nhà người ta...vì thế Thái Điềm Điềm không tài nào đi vào giấc ngủ được!

Thái Điềm Điềm trở mình không biết bao nhiều lần, cuối cùng hạ quyết tâm sẽ đi dạo một vòng, dù gì nhà cũng lớn thế này đi vài vòng mệt rồi về sẽ dễ ngủ hơn. Nói là làm, cậu khoát áo choàng xỏ dép mở cửa đi xuống lầu, động tác nhanh nhẹn làm một mạch...

Ở cách đó không xa Vương Kha Vĩ sau khi được người hầu đưa về phòng, nhận lấy một bát canh giải rượu, lại ngâm mình trong bồn nước lạnh một lúc đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc nãy cũng may là anh phát hiện điểm lạ chỉ nuốt xuống một ngụm nhỏ, còn liền phun ra ngoài hết mới thoát được một nạn...

Vương Kha Vĩ choàng khăn tắm, như thường lệ sẽ ra ban công hút một điếu thuốc rồi sẽ trở lại phòng làm việc xử lý giấy tờ, đây là thói quen của Vương Kha Vĩ, tuy là thức khuya không tốt chút nào nhưng hiệu quả khi làm việc đêm của anh là đặc biệt kinh người...

Vốn dĩ Vương Kha Vĩ nghĩ hôm nay cũng sẽ giống như những ngày lạnh kẽo khác, thứ anh nhìn thấy sẽ vẫn là một màn đêm tăm tối hiu quạnh...nhưng không!

Vương Kha Vĩ vừa cúi đầu liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé linh hoạt vừa đi vừa nhảy nhót hướng về phía vườn hoa, đi một lúc cậu lại nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai mới vui vẻ thỏa mái bước tiếp, đi đến chiếc xích đu gần hồ nước thì dừng lại, không biết từ đâu lôi ra một túi khăn giấy, cậu kỹ càn lau hết chiếc xích đu một lượt, lau rất lâu cũng rất cẩn thận sau khi chắc chắn sạch sẽ mới chịu ngồi xuống...

Vương Kha Vĩ bị từng hành động nhỏ của cậu làm bật cười, còn có người dám chê bai xích đu vườn nhà anh bẩn cơ đấy!

Cậu nhóc này nhìn thế nào cũng cảm thấy đặc biệt thú vị...lại rất đáng yêu!

Bởi vì khoảng cách quá xa, Vương Kha Vĩ không biết Thái Điềm Điềm đang làm gì, anh chỉ thấy một thân ảnh nhỏ lắc lư trên xích đu, nơi cậu ngồi ánh trăng đặc biệt sáng, bóng của Thái Điềm Điềm phản chiếu dưới mặt hồ lấp lánh, cả người cậu như phát quang... Vương Kha Vĩ càng nhìn càng say mê...anh không biết bản thân đã đứng đó bao lâu, đã ngắm Thái Điềm Điềm bao lâu...mãi cho đến khi người đi mất rồi anh mới hoàn hồn...

Tiểu yêu tinh Thái Điềm Điềm vào giây phút đó đã câu mất hồn của Đại ác ma Vương Kha Vĩ đi mất rồi...

Thái Điềm Điềm bị gió lạnh đuổi cho chạy trở về, dù biết bây giờ về phòng cậu cũng không tài nào ngủ được, nhưng còn hơn là chết cóng ngoài kia...
"A..azzz cảnh đêm ở vườn nhà Tổng tài đại nhân quả thật rất mê hồn nha! Ước gì cậu đem theo giá vẽ...đáng tiếc khoảnh khắc quý giá thế này chỉ có thể lưu giữ trong kí ức!"

Thái Điềm Điềm trên đường trở về vừa đi vừa cảm thán, nhưng ông trời chính là trêu đùa cậu nha! Lúc Thái Điềm Điềm đi qua cầu thang, thì phát hiện có một bóng người xẹt qua ở đằng xa...

" Không phải lúc nãy Thiệu quản gia đã nói buổi tối ở trong nhà chỉ có cậu và Tổng tài thôi sao?"
"Chẳng lẽ là TRỘM!"
Thái Điềm Điềm bình thường phi thường nhát gan, không biết lúc này là bị ai nhập rồi, cậu rón rén đi theo cái bóng đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net