Bé đừng khóc vì anh (st)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé đừng khóc vì anh

1.Minh Minh tung tăng nhảy từng nhịp trên đường, con đường mùa hạ thoảng một mùi hương ngòn ngọt, mà đến mãi sau này nó mới biết là hương hoa sấu. Đôi má phúng phíng ửng hồng trong nắng gió, hôm nay, ngày đầu tiên nó đi học. Đó là khi bảy tuổi...

Mười năm sau, cũng trên con đường đó, mùa hạ ập đến bất ngờ không báo trước, những cơn mưa rào dập tắt cái nóng bỏng của mùa hạ trong phút chốc..., mưa mang theo cả hương hoa sấu thỏang qua, như những dải mây lơ thơ lạc lõng trên nền trời xanh trong veo. Minh nhìn lên bầu trời, hai má vẫn phúng phính hồng như năm nào, nó vừa chợt nhớ lại những kí ức xa xăm, thời thơ ấu vụt trôi qua trước mắt nó giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Minh bước chầm chậm y như trong đầu nó lúc này, cứ vương vấn vài ý nghĩ vẩn vơ, nó thở dài, ba lô trên vai bỗng dưng nặng trĩu, đôi mắt buồn bã xa xăm, đôi mắt vẫn to tròn, thơ ngây nhưng lúc này nó đầy cảm xúc, nó đang yêu...

Minh chưa bao giờ thử định nghĩa về tình yêu, như lúc này, đã hai tiết học trôi qua nhưng tất cả những gì nó nghe thấy chỉ là con số không, và Minh nhận ra, tình yêu làm người ta mụ mẫm. Minh cứ nhìn lên bàn trên, nơi có một người làm trái tim nó loạn nhịp, Minh như bị một ma lực nào đó lôi kéo, nó cứ ngóng chờ và thỉnh thoảng lại mỉm cười khi anh ấy quay xuống, nếu ánh mắt đó biết nói, có lẽ nó sẽ nói: Em yêu anh...

Đó là người đầu tiên cho nó biết tình yêu là gì. Hắn ngồi trên nó hai bàn, khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc; trước đây, hắn là kẻ mà Minh căm ghét, khuôn mặt câng câng của hắn khiến ai nhìn mà thương cho nổi, lại còn cái tính coi trời bằng vung giúp hắn kiếm thêm được nhiều kẻ thù. Rồi một ngày Minh yêu hắn, nó cũng chẳng biết đó là ngày nào, bởi vì tình yêu luôn lẻn vào trái tim bạn những lúc bạn lơi lả nhất, nó chẳng trừ một ai ngoài chính nó. Hắn không không học giỏi, nhưng hắn thông minh; hắn nghịch ngợm nhưng hắn mạnh mẽ, hắn manly, và nam tính, tất cả những thứ đó lôi cuốn Minh, khiến nó không thể kiềm chế được lòng mình, cho dù biết hắn không thuộc thế giới của nó..., nhưng phải làm cách nào? Cách nào đây?

- Tùng...tùng...tùng...

Hồi trống báo hiệu buổi học kết thúc. Trên đường về, Minh đã nghĩ ra một cách để được ở gần hắn. Về đến nhà, Minh lấy điện thoại, soạn một tin nhắn rồi gửi đi:

- Bình có hôm nào rỗi không? Minh sang học với.

Chưa đầy một phút nó đã nhận được hồi âm:

- Lạ nhỉ sao hôm nay mi lại có ý định học chung với tau? Hết trò à? Không đùa đâu, tau đang bực mình. Thế thôi nha.

Minh hơi buồn khi nhận lại tin nhắn như vậy, nhưng nó vẫn cố nhắn tiếp:

- Minh nói thật mà, thấy Bình học kém, Minh chỉ muốn giúp Bình không có ý gì đâu. Chiều mai Minh rỗi, Minh qua nhà Bình học nha.

Minh sốt ruột chờ tin nhắn đến, và rồi kết quả y như nó mong đợi, tin đến vỏn vẹn chữ: "Uk".

2.Chiều thứ năm yên bình và dịu mát Minh vừa hít một hơi dài vừa bước thật nhanh, những cành hoa sấu đung đưa trong gió, cho dù đã bị rụng đi rất nhiều nhưng hoa sấu vẫn kiên cường, những bông hoa bám trụ cuối cùng đang toả hương ngào ngạt, Minh rất thích hương hoa sấu, những trưa mùa hè nóng bỏng, mùi thơm dịu ngọt của nó khiến bạn như được ăn một miếng dưa hấu mát lạnh vậy. Minh chưa đến nhà của Bình lần nào nên nó đã lạc bốn năm lần trước khi tìm đúng địa chỉ, "nhà Bình đây sao? To quá nhỉ.", Minh gọi vọng vào trong:

- Bình ơi.

Nó không bất ngờ khi nhìn thấy một thằng con trai từ trong nhà bước ra, Bình ở trần, hình như vừa ngủ dậy, hắn dụi mắt để nhìn kĩ xem người kia là ai.

- Sao mi qua sớm vậy?

Minh chỉ cười và cũng không trả lời câu hỏi của hắn, nó đang mải chăm chú cái body hút hồn kia, nó yêu Bình quá mất rồi. Minh thản nhiên dựa lưng vào sôpha, mắt quan sát khắp căn nhà, ở đây rộng lớn và tiện nghi quá mức.

- Uống không?

Bình giơ trước mặt Minh hai lon Heiniken còn bốc khói, nó lắc lắc đầu.

- Manly chút coi nào. Uống đi.

Bình đẩy một lon ra trước mặt nó, nhưng không phải Minh không muốn uống, mà thực ra nó không biết uống bia, nó đẩy trả về vị trí cũ.

- Không uống thật à? Vậy tau uống.

Hắn nói rồi cầm lon bia lên nốc cạn.

- Sáng đi học về, mệt quá nên tau ngủ luôn đến bây giờ, mi qua thì báo trước chứ, sao không nhắn tin?

Minh cũng chẳng biết sao nữa, lúc đó nó đang rất vui, rất hào hứng, cứ như đứa trẻ lần đầu tiên được đi thăm vườn bách thú vậy, nên nó chẳng còn nhớ gì nữa, việc làm sáng suốt nhất lúc đó chắc là không để quên tập vở ở nhà. Minh cười cười, nó thúc giục:

- Đi học đi Bình, ngồi đây chơi như thế này mãi à?

Thực ra không phải nó sốt ruột, chỉ là nó sợ cứ ngồi đối diện với hắn mãi thế này, cứ ngắm khuôn mặt người nó yêu thương mãi thế này, nó sợ sẽ không kìm chế nổi. Rồi Bình đứng dậy, ngoắc tay gọi nó đi theo.

- Ừ, đi nào.

Minh theo bình lên tầng hai, rồi vào căn phòng ngay lối cầu thang đi lên, phòng của hắn. Vừa vào phòng, nó đã nhận ra một mùi quen thuộc, mùi của đàn ông, hoà lẫn với mùi của loại nước hoa mà bình hay dùng, thật thơm quá mà, nó muốn hít cái mùi này mãi không thôi.

- Sao vậy? À. Phòng hơi bừa bộn, con trai mà.

Minh đã đơ ra mất mấy giây khi bước vào phòng, nên bây giờ nó mới để ý, căn phòng đúng là bừa bộn thật, sách vở, quần áo vứt lung tung trên sàn, trên giường, ngay cả trên bàn học cũng có quần áo, Bình đang vơ vội đống lộn xộn đó để tống vào tủ, Minh cũng không đứng nhìn, nó chạy qua lăng xăng phụ giúp, gì chứ riêng khoản dọn dẹp này thì không bao giờ nó ngại. Sau năm phút, căn phòng trông có vẻ sạch sẽ hơn đôi chút.

- Thế được rồi, bắt đầu thôi.

Minh lại chỗ bàn học, nó bày sách vở lên bàn, hôm nay nó định sẽ học toán.

- Học gì đây?

Bình vỗ vai nó, trên tay cầm một quyển tập, không ngừng xoay.

- Học toán đi. Bình học toán kém. Để Minh chỉ cho.

- Ừ, gì cũng được.

- Bình ngồi xuống đây đi.

Minh nhường cái ghế nó đang ngồi cho bình rồi chạy đi kiếm cái khác, nó đặt xuống và ngồi ngay bên cạnh.

- Bây giờ học phần bài toán phụ của hàm số trước nhé...

Minh ngồi cạnh Bình, nó ngây ngất trước mùi đàn ông tỏa ra từ cơ thể hắn, tuy miệng giảng nhưng đầu vẫn không thôi mơ mộng.

- Cái này tính delta, cho delta lớn hơn không, chứng minh đạo hàm luôn có hai cực trị...

Bình vẫn gật đầu sau mỗi câu nói của Minh, ánh mắt hắn cho biết những kiến thức đó hắn đã hiểu.

- Tiếp tuyến có hệ số góc bé nhất với đồ thị hàm bậc ba có hệ số a dương sẽ...

- Đi qua điểm uốn phải không?

- Ừm, Bình thông minh quá mà.

Hai đứa cười vang khi câu nói của Minh chấm dứt. Rồi thời gian cũng trôi qua mau chóng, cuối cùng buổi chiều cũng đã chấm dứt để nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh.

- Nhanh quá, 7 giờ rồi, Minh về đây. Bye Bình.

- Gì mà tha thiết vậy? Thôi về đi.

Trước khi về, Minh còn nhớ vẫy vẫy tay tạm biệt Bình, nhưng không kịp, hắn đã vào trong nhà; trái tim Minh hơi hụt hẫng, nhưng ngay sau đó đã lại được lấp đầy bằng tình yêu. Bình thật dễ thương, nó yêu Bình quá đi mất.

.........Mặt trời lặn rồi mặt trời lại mọc..........

3.Mùa hạ chẳng khác nào một cô nàng đỏng đảnh, cứ sớm nắng chiều mưa; Minh vừa định ra ngoài, nhưng giờ đây cơn mưa rào đã dập tắt kế hoạch của nó. Trở vào nhà, Minh bật máy tính, mắt tự tìm dòng chữ: Rain of the next night, trên Windows media player, rồi nó đến ngồi thu lu cạnh cửa sổ, Minh cũng chẳng buồn đóng cửa, nó muốn để vậy mà nghe tiếng mưa rơi. Kể cũng lạ thật, Minh đã ngắm mưa rơi rất nhiều, nhưng hầu như lần nào nó cũng thấy những cơn mưa khác biệt, không hiểu mưa khác hay lòng nó thay đổi? Mưa tầm tã rơi lộp độp trên mái hiên, mưa phả vào mặt nó mát rượi, Minh xoè tay ra để cảm nhận mưa vào lòng bàn tay, đôi lúc, Minh ước mưa hãy trở thành người bạn để tâm sự với nó...; từ bộ loa máy tính cũ mềm, những âm sắc trong bài hát của Jaychou không ngừng bay bổng, đơn giản bởi vì Minh thích nghe nhạc khi ngắm mưa. Minh cứ nhìn xa xăm, màn mưa mịt mù trắng xoá phía trước nãy giờ đã che lấp con đường, cũng giống con đường tương lai giữa nó và Bình, mịt mù và xa xăm quá..., à không, nó và Bình làm sao có thể có tương lai được, tự dưng lại đi nghĩ viển vông những thứ không đâu. Mặt Minh nhoè nhoẹt nước, mưa ư? Hay chính nó đang khóc?...

Cứ mỗi cơn mưa qua, cô nàng mùa hạ lại già đi một chút, cô tức giận soi gương và muốn công việc của mình trôi qua thật nhanh để đẩy nó sang cho mùa thu, còn cô, cô sẽ trốn ở một nơi nào đó, để tu sửa lại chính mình và có một diện mạo mới hoàn toàn sang năm... Khi những tiếng ve kêu rầm rĩ trên cây phượng đỏ, cũng là lúc kì nghỉ hè đến sát với học sinh, nhưng đối với Minh, đó lại là khởi đầu của cuộc đua vào đại học, những cuộc chơi sẽ mau chóng chấm dứt và thay vào đó là việc học. Trong buổi tổng kết cuối năm, không ngờ lớp Minh lại xảy ra một vụ lộn xộn...

- Cút, tao đã không đụng đến mày thì thôi, đừng tưởng tao không làm gì được mày.

Thằng Sơn túm cổ áo thằng bạn ngồi bên cạnh, mắt đỏ ngầu.

- Thả ra, tao cho mày ba giây. Một..., hai,... ba.

Thằng Sơn vung nắm đấm, trúng ngay cằm Bình, không chịu thua, Bình dúi đầu nó xuống, lên gối ngay giữa mặt.

- Thôi đi, các bạn sao vậy, học chung lớp mà lại đánh nhau như thế à?

Minh chạy vào, nó đẩy Bình ra khỏi thằng Sơn.

- Không được, mi tránh ra đi, tau phải cho nó biết phép tắc.

- Thôi mà Bình.

Minh ôm lấy hông thằng bạn trong khi Bình đang ra sức vác cái ghế gỗ để phang thằng Sơn.

- Sơn, tránh đi.

Minh la to để đuổi thằng Sơn ra chỗ khác.

- Việc gì phải thế? Tao đứng đây xem nó làm gì được nào.

Nghe thằng bạn nói thế, Bình hung lên, nó toan cầm ghế đập xuống, nhưng Minh bỗng dưng chạy vụt ra trước mặt, chắn không cho nó đánh.

- Minh, tránh ra, việc này không liên quan đến mi, ra đi.

- Không được, không được đánh.

- Mi sao vậy? Tránh ra đi.

Bình đẩy Minh qua một bên rồi lao vào chỗ thằng Sơn đang đứng,

- Đừng, Bình........

Tiếng la thất thanh của Minh khiến cả lũ bạn chạy vào....Buổi tổng kết kết thúc, đứa nào về nhà đứa nấy; Bình vẫn còn hậm hực, nó bước thật nhanh trên đường, cho dù biết Minh đang đuổi theo phía sau.

- Bình, chờ mình với.

Minh gọi với theo, nhưng Bình làm ngơ không nghe thấy, nó vẫn cứ đi để mặc thằng bạn giữa trời nắng. Minh thôi không đuổi theo nữa, nó đứng nhìn Bình cho đến khi hắn chỉ còn là một cái bóng đổ dài trên mặt đường. Rồi nó quay bước ra về..., đến nhà, nó nhắn tin cho Bình ngay:

- Chiều Minh qua nhà Bình.

..............

- Thôi, không phải qua đâu.

..............

- Sao vậy? Giận Minh à?

..............

- Không. Tau chỉ sợ sẽ trút giận lên người khác...

Buổi chiều, Minh đến nhà Bình sớm hơn thường lệ, nó gọi cửa, cứ tưởng Bình không ra, nhưng vẫn bộ dạng như mọi khi, Bình bước ra chậm rãi từ trong nhà.

- Đã bảo đừng qua mà.

- Minh không để Bình như thế được, nếu đánh Minh mà Bình có thể bớt giận thì Bình hãy cứ đánh Minh đi.

Bình không nói gì, nó mở cửa cho thằng bạn vào, cũng chẳng hiểu tại sao Minh lại tốt với nó như vậy? Hay là...

Minh lên phòng Bình trong khi thằng bạn đang loay hoay khoá cửa, mấy gjây sau, Bình cũng có mặt ở đó.

- Mi sang đây làm chi? nhìn thấy mi tau chỉ bực thêm thôi.

Minh không để ý lời nói của hắn, nó chỉ để ý thấy mấy vết bầm trên người Bình do vụ đánh nhau sáng nay.

- Bình bị thương kìa, để Minh tra thuốc cho.

- Không cần, tau tự tra cũng được, thôi, mi về đi.

Mặc kệ thằng bạn, Minh chạy đi tìm hộp thuốc, mãi nó mới thấy ở tủ trong bếp.

- Bình ngồi xuống giường đi, để Minh tra thuốc cho.

Không hiểu sao, Bình cũng nghe lời nó, ngoan ngoãn ngồi xuống giường. Minh mở lọ thuốc, nó đổ một ít ra tay rồi xoa lên mặt Bình, rồi lại đổ một ít xoa lên ngực Bình; khi rờ lên ngực hắn, Minh không kiềm chế nổi mình, bàn tay nó run run, tim nó như muốn vỡ ra trong ***g ngực, tay nó đang sờ lên cơ thể người mà nó yêu thương, nó không cầm lòng được, rồi bỗng nhiên Minh ngước mắt lên, nó thấy ánh mắt Bình đối diện, ánh mắt có gì đó rất khác thường..., hai đứa nhìn nhau rất lâu, rồi bỗng dưng, Bình xô ngửa Minh ra giường, lọ thuốc trên tay rơi xuống đất đổ tung toé, Bình áp người mình lên cơ thể Minh, làm nó ngây ngất trước mùi đàn ông quyến rũ từ cơ thể của hắn. Trong tư thế, Bình chống hai tay hai bên, mặt đối diện với Minh, nó nhìn Bình bằng ánh mắt bỡ ngỡ nhất có thể, làm sao có thể thoát khỏi gọng kìm này đây? "Bình muốn làm gì? Anh ấy vốn không phải...". Minh nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, hình ảnh nó thấy cuối cùng là đôi môi Bình đang ghé sát môi nó, ngây dại. Rồi bỗng nhiên, lực ép lên cơ thể Minh biến mất, cả hơi thở ngọt ngào của Bình cũng không thấy đâu nữa, nó mở mắt ra, bình đang đứng cạnh cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực. Sau đó, không khí chìm trong im lặng rất lâu, Minh hơi do dự, rồi nó cũng tiến lại gần nơi Bình đang đứng.

- Thì ra mi là gay à?

Minh chững lại, nó giữ một khoảng cách với Bình, khoảng cách đó hình như chỉ vừa mới hình thành vài giây trước đây.

- Minh...Minh...

- Thôi, không cần giải thích. Lúc trước, tau tưởng mi chỉ yếu đuối, nhưng bây giờ thì...

- Minh không có ý gì đâu, Minh chỉ muốn giúp bình học khá hơn thôi.

- Ừm, biết rồi. Thôi, không sao đâu.

- Bình đừng giận Minh nha.

- Đã bảo không sao mà. Mà thôi, mi về đi, tau phải đi có chút chuyện.

- Bình đừng gây gổ, đánh nhau nữa nha.

Bình chỉ khẽ gật đầu, không biết cái gật đầu đó có phải là một sự đảm bảo không hay chỉ là một cử chỉ bâng quơ.

4.Mùa hè đầy nắng chỉ vừa mới bắt đầu một thời gian, trên tán những cây ven đường ve còn kêu rầm rĩ những bản giao hưởng hằng đêm - những bản giao hưởng bất biệt của mùa hạ, và cuộc sống vẫn trôi tảng lờ như một điều tất yếu của nó.

Minh đã ở cùng Bình không biết bao nhiêu thời gian; những buổi học vẫn vậy, tuy không còn được vui vẻ như trước, những nụ cười tự nhiên không còn, ánh mắt cũng trở nên gượng gạo, Minh cảm thấy có lỗi với Bình, chỉ có Bình là vẫn vậy, dườg như không thay đổi gì cả. Ngày thi đại học đang đến gần, Minh lo sợ đến lúc sẽ phải chia tay với người mà nó yêu thương...

Một buổi chiều thứ bảy tẻ nhạt và vô vị, trên một con đường vắng chẳng mấy ai qua lại đang bị nắng nung nóng đến mức những đứa bé chơi bắn bi bên lề đường cứ chốc chốc lại kiễng chân lên nhảy loi choi cho khỏi bị cái nóng làm bỏng bàn chân. Cho dù đã bốn giờ chiều, nhưng nắng vẫn còn gay gắt, tuy nhiên, ở phía cuối con đường, tiệm bánh kem: Cây sồi, vẫn tấp nập khách mua bán. Tiệm bánh của một bà lão, Minh nhớ tiệm bánh đã ở đó từ rất lâu rồi, từ khi minh còn bé tí teo mẹ đã hay dẫn nó ra đây mua bánh ga tô, và hồi lên năm tuổi nó vẫn còn hay ra đây mua bánh.

- Bà ơi, bà cho cháu xem chiếc bánh kem kia với.

................

- Vâng, cái đấy ạ.

................

- Bà ơi! Cái này bao nhiêu tiền ạ?

................

- Vâng, cháu cảm ơn bà.

Minh nhét số tiền còn lại vào bóp, nó xách cái bánh trên tay, tung tăng nhảy từng nhịp trên con đường quen thuộc, lâu lắm rồi bà lão mới gặp một đứa trẻ lễ phép như vậy, cố gắng nheo đôi mắt kèm nhèm già nua, bà nhìn theo vị khách vừa nãy, cái sự nhí nhảnh của cậu bé làm đầu óc bà như quay về một khoảng thời gian cách đây khá lâu, khi đó bà cũng đã từng bắt gặp cái hình ảnh này ở đâu rồi thì phải, mà có khi trên chính con đường này cũng nên...

Gió chiều lồng lộng trên bầu trời quang đãng, Minh ngửa mặt trên trời nhìn một đàn chim di cư, thói quen của nó là vậy, cứ khi nào vui, nó lại muốn tìm kiếm một thứ gì đó tự do, mênh mông; nó ước gì, mình cũng được bay như loài chim ấy. Hôm nay là sinh nhật Bình, chính vì vậy Minh đã mua sẵn một chiếc bánh kem nhỏ, trên đó có hình mặt trời rực rỡ và những thảm cỏ xanh, nó còn tự tay viết lên dòng chữ chúc mừng sinh nhật, đây là món quà ý nghĩa nhất mà nó từng dành cho ai đó sau người mẹ đã mất của mình, món quà để chúc mừng sinh nhật Bình, cũng là để chia tay trong chuỗi ngày chúng nó ở bên nhau, chuẩn bị cho kì thi đại học. Minh cười tủm tỉm và chân bước thật nhanh đến nhà Bình...

Rẽ vào một lối đi tắt ở đầu ngõ, Minh đã đứng ở trước cửa nhanh chóng, nó muốn cho Bình một sự bất ngờ, cứ nghĩ đến cảnh nó và Bình ngồi ăn bánh Minh lại thấy thật vui. Minh mở cổng, cửa nhà không khoá như mọi hôm, hôm nay cửa để hé, thật là đúng lúc mà, có lẽ Bình đang ở trong nhà. Minh bước vào phòng khách, nó cố gắng đi thật nhẹ, nó rón rén từng bước lên cầu thang, và rồi Minh nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra từ phía phòng ngủ của Bình: những tiếng rên nho nhỏ cùng với tiếng da thịt va chạm nhau, không lẽ...

Minh lao nhanh trên cầu thang đến trước cửa phòng Bình, cảnh tượng đập vào mắt nó khiến Minh chết lặng: Bình đang cùng với một người con gái khác, cô bé sung sướng trong vòng tay lực lưỡng của Bình, biết Minh đến nhưng Bình vẫn không dừng lại, sự sung sướng dâng trào mãnh liệt khiến con người ta mụ mẫm, cơ thể Bình cứ dập xuống đều đều từng nhịp, nhưng ở nơi Minh, cũng từng nhịp đó là các vòng cơ tim siết chặt lại, đau đớn đến kinh người, cơ thể nó dại đi, chiếc bánh kem trên tay rơi bịch xuống đất, "Bình đang làm gì thế này, hắn đang ** một con bé trên giường trong khi nó đã mất cả buổi chiều để lựa chọn cái bánh kem cho sinh nhật hắn ư? Sao nó lại cứ ngu ngốc đi tin vào thứ tình yêu vớ vẩn ấy, nó thật ngu ngốc..."

Minh lặng lẽ đi xuống từng bậc cầu thang, bước chân lê như người mất hồn, mắt nó đờ đẫn, nó không thể khóc, cũng không thể cười, lúc này, nó phải làm sao đây? Đi ra phố, Minh cũng chẳng thèm để ý xe cộ qua lại, đã có mấy cái xe suýt tông vào người nó và cũng không ít tiếng chửi rủa của người ngồi trên xe, nhưng nó mặc kệ, mặc kệ tất cả, nó là gì trên cõi đời này chứ? Nó chẳng là gì cả, nó không quan trọng trong mắt ai đó, nó sống cũng vô nghĩa thôi...

Bước chân đưa Minh lên một cây cầu, cây cầu đó không cao lắm, chỉ cách mặt đất khoảng vài mét, nhưng phía dưới là một đường ray tàu hoả. Buổi tối, cây cầu sáng rực vì ánh đèn, ánh sáng đèn cao áp long lanh trong mắt người trên cầu, nhưng Minh không thấy đẹp, nó chẳng nghĩ được gì nữa. Minh đã quá ích kỉ ư? Nó đã quá ích kỉ khi nghĩ Bình là của nó? Phải rồi, nó đã quá ích kỉ, ích kỉ đến mức hi sinh mọi thứ để yêu một người không yêu nó. Nó thật ngu ngốc, nó thật quá ngu ngốc..., những người ngu ngốc thì không nên sống tiếp nữa, Minh nghĩ: chỉ chút nữa, khi chuyến tàu đêm qua, nó sẽ nhảy xuống kia, vậy là mọi thứ chấm dứt, nó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, và Bình cũng sẽ chẳng còn phải bận tâm vì nó, anh ấy sẽ được tự do yêu người mình thích. Minh ôm lấy thành cầu, bụi bẩn trên thanh vịn làm tay áo nó đen thui, nhưng còn quan trọng gì chứ? Nó cũng sắp rời khỏi đây rồi mà. Minh muốn tận hưởng không khí của thế giới này lần cuối, nó dang rộng hai tay, gió đêm thốc vào mặt, gió mang đến hương vị của một cánh đồng lúa, gió có hơi mặn của biển, gió mang theo mùi khói nhà ai đốt rơm rạ, gió khiến Minh dễ chịu.

Minh lặng đi đã rất lâu, thời gian trôi qua như cả một thế kỉ, mấy giờ rồi? Sao chuyến tàu đêm vẫn chưa qua đây? Cây cầu đã vãn người qua lại, chẳng còn ai nữa, lâu lắm mới có một xe ô tô phóng vụt qua. Minh nhìn màn hình điện thoại, ánh sáng vàng khè hắt lên mặt nó chỉ hai giờ bốn lăm phút sáng; chẳng lẽ hôm nay tàu không chạy ư? Mắt Minh ráo hoảnh, bỗng dưng nó muốn khóc, rồi nó khóc thật, nó khóc dữ dội và nấc lên từng tiếng như một đứa trẻ, tiếng khóc đau đớn trong đêm tối cao vút lên tận tầng mây, Minh gào lên:

- TẠI SAO CHỨ? TẠI SAO LẠI LÀ TÔI? BÂY GIỜ PHẢI LÀM SAO ĐÂY? PHẢI LÀM THẾ NÀO ĐÂY?....

Minh cứ gào khóc thảm thiết, rồi nó yếu dần, rồi nó lả đi, mắt nó nặng trĩu, mắt nó đã sưng húp, Minh không thể gào thêm một câu nào nữa, nó mệt quá...

.................................................. ........

Bình minh đặt lên má kẻ đang nằm trên cầu một nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyện