Chương 2: Bị phạt đi đánh canh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Anh Đào
Beta: Mò Mẫm

“To gan!”

Thịnh An Hoài quát một tiếng, khiến cả hai người Kỷ Hành cùng Điền Thất đều giật mình.

Kỷ Hành phất tay, Thịnh An Hoài lập tức im lặng.

Điền Thất mở to mắt, đập vào mắt là một miếng vải thượng hạng đang nắm chặt trong tay, là loại gấm hoa lau màu trắng, bên trên còn thêu hoa văn màu xanh lam. Loại gấm này có xuất xứ từ phủ Tùng Giang, hơn mấy lượng bạc một thước, nàng có điên mới lấy loại gấm thượng hạng này làm khăn lau mặt.

Trong lòng nàng khẽ kêu lộp bộp, ánh mắt dõi theo miếng vải chậm rãi hướng lên trên. Trên làn sóng biển xanh lam là một tầng mây trắng, trong mây trắng có một con rồng lượn quanh, đếm đi đếm lại mấy cái móng vuốt của nó, chắc chắn là năm chứ không phải bốn. Nàng vẫn không nản lòng tiếp tục di chuyển con mắt, ánh mắt xẹt qua bên hông của Kỷ Hành, rồi ngừng ở trên thắt lưng của hắn. Đai lưng màu xanh đậm, thêu họa tiết tối màu, ở giữa còn đính một viên ngọc quý, nhìn không ra là thuộc cái giống gì.

Có lẽ là do nàng nhìn quá chăm chú, Kỷ Hành chỉ cảm thấy ánh mắt tên này giống như một cánh tay to, sờ soạng từ dưới lên trên người hắn vậy.

Cuộc đời này Kỷ Hành trêu chọc vô số người vậy mà lần này lại có cảm giác bị người đùa giỡn, mà đối phương còn là một tên thái giám. Hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng cơ mặt vẫn thản nhiên, hai tay chắp ra sau lưng, cúi đầu nhìn nàng.

Cuối cùng ánh mắt Điền Thất cũng bò qua lồng ngực của hắn, dừng lại trên mặt hắn. Đây là một nam nhân đẹp vô cùng, giữa hai hàng lông mày là quý khí bức người nhưng trong giờ khắc này quý khí đều bị uất khí trấn áp, hắn đang nhíu mày âm thầm đánh giá nàng.

“A A A A! ! !”

Điền Thất khiếp sợ, thất thanh thét lớn, ngay sau đó lộn nhào một vòng ngã sang một bên.

Kỷ Hành bất giác sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ đáng sợ đến vậy sao.

Điền Thất đã ý thức được mình gây ra họa lớn– hình như, vừa nãy, nàng giằng áo của Hoàng đế lau nước mũi?

Mẫu thân ơi! ! !

Nàng lập tức xoay người quỳ sụp trước mặt Kỷ Hành, liều mạng dập đầu xuống đất, cái trán đập xuống nền nhà vang lên từng tiếng bốp bốp nặng nề, quanh quẩn khắp linh đường, nghe có phần quái dị.

“Là nô tài vô lễ trước thánh giá, xin Hoàng thượng tha mạng! Xin Hoàng thượng tha mạng!” Điền Thất vừa ra sức dập đầu, vừa mở miệng, vì quá sợ hãi mà giọng nói trở nên run rẩy, mấy lời về sau chỉ lắp bắp nghe được “Hoàng thượng tha mạng”. Nàng cảm giác mình bây giờ thật sự gặp nguy rồi, không cần cái gì khác, chỉ cần giữ được cái mạng, cho nên quan trọng nhất vẫn là bốn chữ này.

Thịnh An Hoài đứng một bên nghe âm thầm suy nghĩ, tiểu tử này tưởng có thể gỡ tội cho mình sao. Hiện tại ngươi đang khinh thường Hoàng đế bệ hạ đấy!

Ông ta có ấn tượng rất sâu sắc với Điền Thất. Thịnh An Hoài là thái giám chủ quản của Nội Quan Giám, tất cả chức vị thái giám bên trong Tử Cấm thành đều do ông ta quản. Điền Thất muốn tiếp cận làm người hầu hạ bên cạnh Tống Chiêu nghi, phía ông ta, tất nhiên là phải chuẩn bị thật chu toàn, vì thường xuyên qua lại nên cũng quen mặt. Mà quan hệ giữa Thịnh An Hoài và sư phụ của Điền Thất không tệ, ông ta cảm thấy nhân phẩm tính cách Điền Thất cũng coi được, đầu óc cơ trí, cho nên cũng thường xuyên đề bạt. Bây giờ lại chứng kiến Điền Thất ngu ngốc đụng tới thánh giá, ông ta cũng có chút bất ngờ. Thế nhưng Hoàng thượng rõ ràng đang không vui, vì vậy ông ta cũng không dám xin tha cho Điền Thất, chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên làm người tàng hình.

Kỷ Hành bị tiếng dập đầu và cầu xin của Điền Thất văng vẳng trong đầu thì cảm thấy rất phiền phức, “Đứng lên đi.”

Lỗ tai Điền Thất dựng đứng chú ý từng phản ứng của Kỷ Hành, nghe thấy hắn nói như vậy, nàng liền nhanh chóng ngừng lại: “Tạ Hoàng thượng khai ân.” Nói xong liền đứng lên, cung kính cúi đầu thật thấp nghe Hoàng thượng giáo huấn.

Kỷ Hành nhận ra tên thái giám này, hắn là người gần đây hay đi theo hầu hạ bên người Tống Chiêu nghi, miệng ngọt rất biết cách nói chuyện, trừ điểm đó ra thì chẳng được thứ gì khác. À, còn có, dáng hắn rất đẹp nữa, thái giám có bề ngoài xinh đẹp không phải chuyện lạ gì nhưng tên này không giống với đám thái giám xinh đẹp kia, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, không giống một tên thái giám.

Suy nghĩ của Kỷ Hành bay đến tận đâu đâu, hắn thấy Điền Thất cúi thấp đầu, liền nói một tiếng: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Điền Thất rất nghe lời ngẩng đầu, chỉ còn kém thưa một câu “Tuân chỉ” thôi. Mặc dù ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn không dám nhìn thẳng mặt Kỷ Hành, mí mắt vẫn như cũ rũ xuống, đôi mắt to lấp lánh ánh nước vì vừa khóc nên còn sưng đỏ hiện lên trước mắt Kỷ Hành.

. . . Thật là khó coi.

Kỷ Hành cảm thấy mình thật nhàm chán, hắn chắp tay ra sau lưng, lại mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi khóc lóc như vậy?”

Đây rồi! Điền Thất biết cái mạng nhỏ của mình có giữ được hay không đều là nhờ câu nói này. Nàng hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi thật dài, đôi mắt nhiễm một tầng bi thương: “Chủ tử xinh đẹp tao nhã như vậy, lần này lại hương tiêu ngọc vẫn, đừng nói là nô tài đã từng chịu ân đức của chủ tử, ngay cả người bình thường, bất ngờ nghe thấy thế cũng đau lòng. Huống chi còn có một Tiểu Hoàng tử, cả hoàng cung ai mà không muốn tiểu chủ tử ra đời, ai mà ngờ tới. . .” Nàng nghẹn ngào nói xong, còn đưa tay áo lên chấm chấm nước mắt, liếc trộm sắc mặt của Kỷ Hành rồi nói tiếp: “Chủ tử rất khoan dung với chúng nô tài, đối xử với nô tài có ân như cha mẹ, người vừa ra đi, nô tài đau khổ giống như mất đi người thân vậy.”

Thịnh An Hoài đứng một bên nghe mấy lời này, thầm mắng trong lòng, tiểu tử này đúng là không biết xấu hổ! Ta thích!

Mấy lời dài dòng này, không lợi dụng cơ hội thể hiện mình trung thành với Tống Chiêu nghi cỡ nào mà chỉ nói nàng ta chết đáng thương ra sao, khiến Hoàng thượng nổi lên lòng thương xót. Còn nói nàng ta đối với hắn bao nhiêu là khoan dung, bao nhiêu là tốt — Chả lẽ ngươi lại ở trước quan tài người cũ mà giết chết nô tài nàng ta yêu thích?

Kỷ Hành nheo mắt nhìn tên thái giám đã khóc thành con cóc ở trước mắt nhưng không biết hắn đây là rất trung thành hay là quá thông minh.

Điền Thất nói xong, lại quỳ xuống thỉnh tội.

Tưởng tượng lại cảnh tên nô tài này kéo y phục của hắn lau nước mũi, tâm trạng Kỷ Hành vừa mới dịu xuống lại trở nên không tốt.

Thôi thôi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

Cuối cùng Điền Thất bị phạt tới phòng trống canh đánh canh trong một tháng.

Phòng trống canh là nơi mà nội quan phạm tội tới nhận hình phạt. Mỗi ngày đến buổi tối phải tới lầu gác của cổng Huyền Vũ đánh canh, chuyện này cũng không có mệt mỏi, chỉ là đi vào đêm khuya, nên không có ‘chất béo’ gì để mò.

Hình phạt này vẫn còn coi là nhẹ, Điền Thất thầm cảm thấy vui sướng. Hoàng thượng quả nhiên là một vị quân vương nhân từ bác ái, rất có phong thái của một bậc đế vương.

Kỷ Hành sở dĩ phạt cho có như vậy vì hắn vẫn cảm thấy tên nô tài kia nửa đêm ngồi khóc một mình là thật tâm, xem ra nội tâm thật sự là trung thành.

Cả hai người, ấn tượng đối với nhau ngay từ đầu đã sinh ra một chút sai lệch.

***

Ngày thứ hai, Điền Thất tới Nội Quan Giám ghi danh công việc một tháng tiếp theo của mình — đánh canh, sau đó liền trở về sở Thập Tam.

Sở Thập Tam xây dựng ở bên ngoài Tử Cấm thành, là nơi ở của thái giám. Phần lớn thái giám trong hoàng cung đều sống trong sở Thập Tam này, chỉ có thái giám trực đêm hoặc những thái giám thường xuyên hầu hạ cạnh chủ tử mới có tư cách sống trong Tử Cấm thành. Điền Thất dọn vào Tử Cấm thành mới hơn nửa tháng, đã phải dọn ra ngoài, nhắc tới lại thấy mất mặt nhưng mà không sao, da mặt nàng đủ dày rồi, nên không để vào mắt.

Điền Thất trở lại sở Thập Tam, phát hiện cái ổ của mình còn chưa bị chiếm, rất tốt rất tốt. Trong phòng có tổng cộng ba người, hai người kia đều không có ở đây. Nàng về đến phòng liền trùm chăn kín mít chỉ dành riêng cho việc ngủ, nhanh chóng ngủ bù vào ban ngày, để buổi tối còn có sức đi chịu phạt.

Vừa tỉnh ngủ, mở mắt đã thấy tấm rèm tím bằng vải bông treo trước cửa lay động, một lát sau, bên cạnh rèm đã nhô ra một cái đầu.

Điền Thất: “. . .”

Hình như nàng quên buộc cửa.

Cái đầu trông thấy Điền Thất tỉnh ngủ, nhe răng cười một cái: “Cẩu tiểu tử!”

Điền Thất vội vàng bò xuống giường mời ông ta vào, mở miệng nói: “Sư phụ! Hôm nay ngọn gió phương nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài không hầu hạ ở bên cạnh Đức phi nương nương sao?”

“Ta ra ngoài có chút việc, vừa lúc qua đây xem ngươi một chút.” Người nọ được Điền Thất dìu đỡ ngồi xuống, Điền Thất vội vàng châm trà cho ông ta, ông ta nói: “Ngươi đừng gấp, ta nán lại không lâu, ta và ngươi nói chuyện một lát.”

Người này tên là Đinh Chí, khi mới vào cung Điền Thất đã đi theo ông ta và nhận làm sư phụ. Đinh Chí vốn tên là Đinh Chí Viễn, về sau lại làm thái giám, cảm thấy cái tên này rất là ngứa mắt trêu người, cho dù chí hướng có cao xa đến đâu thì vẫn là một gã thái giám, thế là ông ta dứt khoát sửa tên thành Đinh Chí.

Đinh Chí hiện tại làm thiếu giam ở Ngự Dụng Giám, tòng tứ phẩm, cách thái giám chỉ có một bước ngắn.

“Thái giám” là tên gọi của đám hoạn quan, ở trong cung cũng là tên gọi của quan chức. Hoạn quan mà được thăng cấp, chính là thái giám, quan tứ phẩm.

Tuy phần lớn trong nội quan là do hai mươi bốn nha môn thống lĩnh, đều có các cấp bậc cùng chức trách khác nhau nhưng cũng thường xuyên kiêm luôn công việc sai vặt cho phi tần, chức trách ban đầu cũng dần bỏ quên, ai kêu phi tần thưởng nặng túi vậy làm chi. Đương nhiên, không phải tất cả chủ tử đều có tiền, không có tiền tất không có ma nào bám lấy, chỉ có thể tới Nội Quan Giám sai khiến. Điền Thất và Đinh Chí đều một thân mà kiêm hai chức, còn lợi hại hơn là Thịnh An Hoài, một người mà kiêm luôn mấy chức.

Đinh Chí bây giờ đang hầu hạ cho Đức phi. Đức phi còn lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi, bề ngoài cũng không phải đẹp nhất, lại lớn tuổi, nên đổi qua chọn con đường hiền đức. Tuy rằng dưới gối không có đứa con nào nhưng Hoàng thượng lại nhớ rõ nàng, cứ một hai tháng lại đến chỗ của nàng ta.

Điền Thất sai một tiểu thái giám xách một ấm nước nóng tới, rồi pha trà bưng cho Đinh Chí.

Đinh Chí mở nắp trà nhìn, nước trà trong veo một màu xanh nhàn nhạt, tựa như một chén phỉ thúy trong suốt, trong phỉ thúy còn chìm nổi lá trà đã bị ngâm nở ra, mảnh lá thật dày, xanh biếc tươi ngon. Ông ta nhắm mắt hít sâu một hơi, hương thơm ùa vào mặt, nhất thời cảm thấy vui mừng.

“Trà Vân Vụ Lư Sơn." Đinh Chí mở mắt: “Đồ tốt! Tiểu tử ngươi đúng là cái cây cào tiền, thứ gì tốt cũng không bỏ qua, cái này lại lấy ở đâu thế?”

Điền Thất gãi gãi đầu, cười nói: “Thì cũng là Chiêu nghi chủ tử thưởng cho con, con biết ngài thích thứ này, tính đưa từ lâu rồi. Đáng tiếc Chiêu nghi chủ tử gặp chuyện không may, con nhất thời quên mất.”

Đinh Chí mở nắp trà chậm rãi đảo mặt nước, nhẹ nhàng thổi khí, ông ta còn đang đắm chìm trong cảm giác khoan khoái thư thái của trà Vân Vụ mang tới, nên thuận miệng đáp: “Xem ra ngươi ở bên Tống Chiêu nghi lăn lộn không tệ nhỉ?”

“Không tệ, rất không tệ, đáng tiếc tiệc vui nhưng chóng tàn.” Điền Thất mất mát đáp lời.

Đinh Chí nghe vậy, đặt chén trà xuống, khuyên nàng: “Theo ta thấy, ngươi không nên nhụt chí, người này chết thì còn có người kia. Chắc chắn trong hậu cung sẽ có người hợp ý, tiểu tử ngươi hiểu chuyện, lại có tiền đồ, chỉ cần đáp được cái thuyền tốt, vững vàng bám chắc, sẽ có ngày ngóc đầu dậy.”

Điền Thất lắc đầu: “Sư phụ tốt của con à, ngài còn không biết, con đáp xuống thuyền nào là thuyền đấy lật.” vừa nói, vừa giơ ba ngón tay về phía Đinh Chí: “Ba người rồi. Nói thật, con rất nản lòng.”

Đinh Chí suy nghĩ lại một chút, đúng thế thật, ông ta nhất thời đồng tình với Điền Thất, bắt đầu nghĩ ra chủ ý cho nàng: “Nếu không ngươi thử đi xem bát tự đi? Lão Lưu ở trù phòng hình như biết xem cái này, ngươi đi thử một chuyến coi sao?”

“Đừng nhắc tới nữa, con sớm đã qua đó rồi, ông ta nói bát tự của con quá cứng, mệnh khắc chủ.”

“Vậy thì làm sao bây giờ?” Đinh Chí cũng sốt ruột thay tên đồ đệ này: “Có cách phá giải không?”

“Không sao đâu.“ Điền Thất lắc đầu: “Thực ra, lời lão Lưu nói cũng không thể tin được, ông ta còn nói con có mệnh nương nương đấy.”

Đinh Chí nghe xong bật cười ha ha đứng lên: “Tên này đúng là giỏi bịa chuyện. Nếu như ngươi là cung nữ thì còn coi được, cái bộ dạng này của ngươi cố gắng thế nào cũng chỉ trở thành tiểu chủ tử thôi nha.”

Nhắc tới cung nữ, đề tài nói chuyện của Đinh Chí lập tức lệch lạc hẳn. Cung nữ nào đẹp, người nào thưởng tay, ông ta thuộc như lòng bàn tay. Điền Thất đứng nghe mà tê cả da đầu, dứt khoát kể cho Đinh Chí chuyện hôm qua nàng đụng phải Hoàng thượng, bị phạt đi đánh canh.

Đinh Chí quả nhiên kinh ngạc hỏi: “Là thế nào?”

Điền Thất liền kể toàn bộ câu chuyện ngày hôm qua cho Đinh Chí, đoạn lau nước mũi giấu đi, chỉ nói mình mải khóc nên không nhìn thấy Hoàng thượng.

Đinh Chí lại một phen thông cảm với nàng, an ủi nàng một hồi, sau đó muốn rời đi. Điền Thất bọc một nửa túi trà Vân Vụ Lư Sơn cho Đinh Chí, dụ vị sư phụ này cả khuôn mặt tươi rói như đóa cúc.

Tiễn sư phụ đi rồi, Điền Thất cũng không ngủ được, cả buổi chiều nằm trên giường ngây ngẩn nửa ngày, đến tối ăn cơm thật sớm, rồi tới trực ở phòng trống canh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net