chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hi mơ màng thức dậy dạo chơi trong hoa viên thì gặp một đám thiếu nữ đẹp tự thiên tiên làn da trắng nõ lông mày thanh tú , dáng vẻ cân đối , từng đàn ong bươm bay lượn dập dờn tựa như tiên cảnh. Bỗng dưng Một ngươì phát hiện ra nó và dùng cái dọng the thé mất hết hình tượng để nói:
- Chả phải là yên tỷ Nhà ta đó sao cơn gió nào thổi nàng qua đây vậy
Nó nghe thấy thế vẫn tiếp bước đi đến gần cùng tỳ nữ A nguyên,a nguyên nhanh miệng đáp tiếng chào Hỏi.
-Ngọc tiểu thư ,kim tiểu thư, Lan tiểu thư....
Nó thờ ơ nhìn bọn ả ,mong bọn họ nói những câu có não hơn những câu sáo rỗng vớ vẩn
Một người có khuôn mặt lạnh lùng nhìn nó yến Nhi mơi có 3 tháng mà đã không coi ai ra gì rồi không để ý gì đến chúng ta nữa
Nó nhìn bọn họ với vẻ mặt thờ ơ .
-Tỷ nghĩ nhiều rồi ta chỉ suy tư về một chút thôi
Vị Ngọc tiểu thư đó lại cất lên cái giọng the thé của mình
-Bọn ta cũng đang định qua thăm muội thấy muội khỏe như vậy ta cũng thấy yên lòng.Nhưng cũng mong muội không vì bệ tật mà quên điều mình cần làm ngày kia là sinh thần ( sinh nhật) của Nhu tỷ đó .
-Ta phải làm gì cơ?tưởng các người muốn dặn dò điều gì thì ra chỉ nhắc nhở sinh thần của một người nào đó.Mà từ Nhu hình như có vần với từ Ngu thì phải.
Vị Ngọc tiểu thư kia thấy nó nói vậy gằn giọng dận dữ :
-đúng là cóc ghẻ mà còn đòi so với thiên nga , đến cả sinh thần của Nhu tỷ mà ngươi cũng không coi ra gì đừng tưởng Du huynh yêu thương ngươi thì muốn làm càn trong nhà này cha mới là người làm chủ . Đợt sa Ngự sắp tới ngươi.... ngươi sẽ chết , được đi cùng tỷ ấy ngươi chính là vũ Nhục tỷ ý...
Nó ... trầm tư một hồi rồi nghĩ không biết vị Nhu tỷ mà họ nói đến là ai.

Bỗng có một Người trong đám tỷ muội đoa lại nói
-muội đừng nói nữa .Chúng ta không có quyền phán xét nếu Nhu tỷ đã đòng ý thì muội cứ kệ đó đi
-Nhưng t...
Đang nói chuyện thì vị Ngọc nhi đó nàng đã vận công làm một chuỗi các động tác gì đó! Làm nó nghĩ nàng định nhảy múa cùng khỉ nữa cơ! Bất chợt không khí ngày một lạnh xuống .Những người bên cạnh nàng ta tỏ vẻ thờ ơ người thì hỉ hửng chờ xem trò vui nhưng A Nguyên đứng bên cạnh nó cũng làm một chuỗi các động tác hóa giải đòn tấn công của vị Ngọc tiểu thư đó. Nàng ta hận nghiến răng ngươi dám bảo người đánh ta , ta sẽ không để yên chuyện này đâu!ta sẽ đi mách lão gia !ngươi chỉ là một kẻ vô sỉ không có mẹ dạy dỗ...

- Này này nhé, các người quá đáng vừa thôi. Ngày đang lành, đừng khiến chúng bị vấy đục bởi cái tư duy đầy nghèo nàn của mình nhé. Bảnh mắt ra đã đi gây sự, vậy nhưng còn đổ hết mọi lỗi lầm lên ta. Rõ ràng là ngươi tấn công ta trước. Còn chưa có kiện ngươi vì tội mất dạy dám tấn công cả tỷ tỷ của mình, lại còn dám đổ vạ trên đầu ta. Từ khi nào mà lại thiếu ý thức đến vậy, có phải trong đầu chỉ có bã không, hay do chỉ biết sài tay chân mà não thiếu đi vài cái nếp nhăn cần thiết. Có tin ta khiến cho ngươi ngủ cũng phải mở mắt canh chừng không. Còn nữa, ngươi có cái quyền gì mà đòi lên giọng mắng tỳ nữ của ta, ngươi không cần mắng, để ta tự mắng.

Nói đặng, nó đứng đằng sau, vì không cao bằng, nên lanh lẹ ngoắc đầu qua bên dưới nách nàng, nhìn từ dưới lên, chạm vào ánh mắt đang nhìn xuống đầy ý vị của nàng, cất cao giọng:

- Tại sao ngươi lại đánh như vậy. Đáng lý ra nên đánh nàng ta ngất xỉu luôn mới phải, nếu ngươi đánh ngất xỉu luôn có phải sẽ đỡ bao nhiêu rồi không. Nàng ta lắm mồm như vậy, ngươi là vì rất ghét ta cho nên mới cố tính đánh cho nàng ta tỉnh táo nhưng chỉ có thể thều thào hả? Tai ta sắp rụng vì phải cố lắng nghe nàng ta đó. Ngươi thật xấu tính. - Xong rồi chứ gì, muốn méc thì cứ việc méc, tụi bay ở đây ý kiến cái gì, không giải quyết được cái gì đâu, mau tránh ra đi cho nước nó trong, thiệt tình hà. Còn nữa, mau ngậm mồm lại, khí CO2 không có ích cho việc hô hấp của ta. Hết việc rồi ta đi nhé, mới sáng sớm....

Nói rồi nó nhanh nhẹn quay người, tiện tay còn kéo luôn ống tay áo của tỳ nữ đi theo. Cứ như vậy không hề quan tâm tới biểu cảm hay suy nghĩ của đám người sau lưng.

Về đế khuê phòng, nàng ngước nhìn tỳ nữ, miệng cười giả lả:

- Cái kia,... thương ngươi ghê, ahihi.

Nàng nhảy lên ôm chầm lấy người tỳ nữ, đầu ngúc ngắc lắc lư, cảm giác hôm nay thật vui.

Mặc dù mới sáng sớm đã gặp chuyện khó ưa, nhưng có hề chi đâu. Nó đã được chứng kiến Võ công tuyệt diệu đó, thứ mà chỉ có thể xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết hay những bộ anime nhiều màu. Woo, thích quá đi mất.

Vậy là cả ngày hôm đó, cho đến tối muộn, vị tỷ tỷ tỳ nữ kia bị nó làm phiền không ngớt, thậm chí là trong lúc mồm đầy ắp cơm nó cũng phải ư ử hỏi chuyện nàng ấy. Sự tò mò khiến nó muốn biết hết mọi chuyện. Không biết vì lí do gì, nó từ lúc xuyên vào thân thể này vẫn luôn tự nhiên cho rằng mình và thân thể này là một. Cái cảm giác quen thuộc với mỗi động tác cử chỉ, thói quen, sự hòa quyện này, cảm giác đây vốn là thân thể mình. Trong 3 tháng nhàn rỗi, cũng có lúc nó nghĩ về chủ thể, nhưng chưa có một lần nào nó thật sự hiểu ra điều gì. Cứ như thế, nó sống vì chính mình, hoàn toàn không có khái niệm vì thân thể này mà phải sống thật tốt.

Còn vị tỳ nữ kia, nàng ta tính tình khó đoán, rất rất ít nói. Chỉ khi nó hỏi mới mở miệng, khuôn mặt ngoại trừ nhìn chằm chằm vào đối phương thì không có một chút sắc thái biểu cảm nào cả. Đối với người này, nó có chút không quen nhưng lại cảm thấy rất hòa hợp, cảm giác rất giống người nào đó nó đã từng gặp qua vậy.

Nhớ ngày nào, sau khi tĩnh dưỡng no đủ, bởi vì suốt ngày phải nghe khóc đến loạn đầu, còn thường xuyên phải chịu cảnh thịt ních lên não, nó đã rất vô tư hỏi người tỳ nữ:

Và khi nàng ta nói xong, nó đã ngủ tự lúc nào. Bây giờ mới cảm thấy thật thiếu sót khi không nghe nàng ấy nói.

Nó ngước nhìn vị tỳ nữ mặt lạnh nào đó đang lúi húi dọn điểm tâm cho mình.

- Này, ngươi nói xem, những người ban sáng là ai vậy.

Không biết vì sao, nhưng nàng ta chưa bao giờ thắc mắc vì sao nó lại quên mọi người, cũng không báo cáo mọi chuyện lại với ai cả. Chỉ cần nó hỏi, nàng ta sẽ rất tự nhiên mà trả lời hết:

- Vị tiểu thư đi đầu sáng nay là Ngọc tiểu thư, là nhi tử của Nhị phu nhân, trên nàng ta còn có là Nhu Nhiên tiểu thư, chính là người được nhắc đến sáng hôm nay. Người động thủ với   Kim tiểu thư  , là nhi tử của Nhị bá. Sau lưng họ cũng đều là con cháu của nhà họ Đại.

- Không phải đều nói ta rất đanh đá sao, bọn họ không là không biết sao, hay là không sợ?

- ... Tiểu thư thực ra trước đây đều chỉ ra ngoài mới hách dịch, còn khi ở trong nhà đều là chịu nhiều uất ức - nàng ta ngập ngừng mới nói .

- Như thế nào a! - nó bất mãn lên tiếng.

- Nơi đây, đều phải dựa vào nắm đấm mới có quyền lên tiếng. Còn chưa kể tới, người vốn không được sủng, những kẻ kia đều lấy cơ hội này mà bắt nạt người. Lúc nào tiểu thư cũng rất cố gắng để mạnh mẽ hơn, có những lúc bị thương đến không còn nhận ra người ngợm, nhưng mọi nỗ lực của người đều là vô ích khi Nhu tỷ luôn được ưu ái hơn. Nàng ta bất luận tại cuộc tỉ thí trong họ nào cũng đều đứng đầu, đem đến danh vọng về tài năng cho cả họ Đại trong các cuộc tỉ thí tầm cỡ đất nước. Tính tình thì nhu mì, tài năng xuất chúng, vẻ ngoài cũng là yêu nghiệt. Cho nên khi tiểu thư từ kẻ chuyên bị bắt nạt lại vươn lên cùng hàng ngũ với Nhu tiểu thư trong cuộc tuyển chọn vừa rồi để tham dự Xa ngự tiên sắp tới, bọn họ đều không vui.

Nó.....

- Có phải vì cuộc tuyển chọn ấy mà ta bị thương không?.

- Quả thật có chút cực nhọc. Tuy nhiên, người bị thương nặng đợt rồi là do bị tập kích bất ngờ.

- Ồ..... Còn nữa, còn nữa, ta đã thấy rồi, cái gọi là tiên khí á. Ta có thể giống như vậy được hay sao.

- Đấy không phải là tiên khí - nàng ta lắc đầu - chúng ta đều gọi là công lực chi phối, tất cả mọi người từ lúc bé đã đều có thể sử dụng thành thục như khả năng bẩm sinh, tùy vào năng lực mỗi người mà mạnh yếu khác nhau, không quan hệ tới độ tuổi. Có những cấp bậc gì, nô tỳ cũng đã nói cho người nghe từ trước. Ngọc tiểu thư nguyên là năng lực hàn, loại 3. Nô tỳ năng lực phong, loại 7. Còn như Ngọc tiểu thư là Thủy, loại 4 .

- Thế còn Nhu tỷ?

- Nhu tiểu thư khá đặc biệt, có thể điều khiển 8 loại nguyên tố tất cả,tuy nhiên chỉ là Nhân 5, cũng vì lí do năng lực mà có thể tùy lúc linh hoạt thay đổi, khống chế đối phương. Không biết vì lí do gì mà dạo gần đây nàng ta mới có năng lực này. Nghe nói nàng ta mới chỉ đột phá nguyên lực cách đây 2 tháng, còn ngay trong ngày hôm đó đem đến sự kinh hỉ cho tất cả mọi người.

- vậy còn trước đây...?

- Nàng ta chính là phế vật của nhà họ Đại. 2 tỷ muội bọn họ ngày trước thường xuyên bị người khi dễ.

Nàng ta vừa nói gì cơ, phế vật, khi dễ, Xa tiên ngự, họ Đại..... Không thể nào, có phải quá trùng hợp rồi hay không. Lật đật giơ bàn chân lên, bắt gặp vết ấn hình cánh hoa, nó lắp bắp hỏi:

- Có... có.. phải..i hay không, cây đại thụ kia là do mẫu thân ta trồng,còn có.. có.. ta còn có vị ca ca yêu chiều hiệu Nguyên Du.

Nàng ta gật đầu xác nhận cho câu hỏi khiến nó bất chợt cảm thấy chao đảo. Vậy là đúng rồi, nó đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, hơn nữa còn là xuyên vào vai nữ phụ dễ chết. Chết chắc rồi, chết mất thôi, nó có ước muốn là được quay về với đống đam mỹ của mình ơ đây buồn chết mất thôi...
Nó ngỡ ngàng bỗng dưng nhớ đến điều gì đó liền hỏi a Nguyên
Du huynh thương yêu ta như vậy sao 3 tháng ta bị thương lại không đến thăm ta.?
Trong lòng nó một dấu hỏi nặng nề !trong trang gặp toàn nư nhân có chút âm thịnh dương suy nên có chút chống vắng nay biêta đến mình có vị huynh trưởng hết mưc thương yêu mình nó không khỏi háo hức với một lòng nghi vấn
A Nguyên lai ân cần giải thich nhưng mặc dù vậy vẫn không khỏi nghi hoặc vị chủ tử này dốt cuộc bị làm sao vậy
Du thiếu gia ngoài ở trong phủ ra còn bên ngoài còn được lão gia phân phó nhiều việc quan trọng !nhưng nghe noi gần đây không được lão gia tin nhiêm cho lắm vì là con tra duy nhất trong gia đình mà lại đi bao dưỡng một kẻ không ra gì chả biết là người ở đâu về mà còn ngang nhiên thuê nhà mà đôi khi có đêm không về nên bị lộ ra, làm lão gia tức giận thiếu chút nữa là đuổi ra khỏi nhà nhưng , thiếu gia là con trai duy nhất của minh mà lão gia đã từng này tuổi lại không thể sinh thêm con nối dõi cho nên đã giam lỏng thiểu gia trong thư phòng không cho ra ngoài nữa bước. Nghe nói thiếu gia rất không yên phân nhiều lần chạy chốn nhưng đều bị lão gia cho người đuổi theo bắt về. Nhưng cuối cùng lão gia cũng phải chịu lui một bước là trong một năm phải lấy vợ và sinh cho ông một đứa cháu trai con đâu sau này cứ thiếu gia muốn như thế nào thì tùy.Thiếu gia chỉ đành chấp nhận dù sao lão gia đã chịu lui một bước muốn lão gia lui thêm bước nữa là không có khả năng đi .
Nghe thấy tình cảnh cua vị huynh trưởng chưa gặp mặt nay làm nó nổi lên hứng thú muốn dược chứng kiến tận mắt xem các cảnh cao trào , chỉ đành vậy không có bộ chuyện đam mỹ nào thì đành tự tạo cặp đôi tự mình chứng kiến có phải hơn không... nghĩ thôi mà Tiểu Hi manh đén múc suýt chảy máu mũi :(
///////Nó không biết quết định này của nó đã khiến cho nó sau này ân hân không thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net