Lời mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẢNH BÁO: Những ai bị bệnh có vấn đề về tim không nên đọc. Trẻ nhỏ, phụ nữ có thai đang cho con bú không nên đọc. Người già không nên đọc

Những ai không thuộc trong phạm vi trên mời đọc fic ^_^

Truyện có sử dụng nhiều ngôn ngữ, câu trữ được lấy từ truyện khác. 

----------------------------------------------------------------------------

Giai đoạn cuối thế kỷ 18 được coi là thời đại nhảy vọt của lịch sử khoa học kỹ thuật loài người, trong khoảng thời gian một trăm năm ngắn ngủi đó, con người liền một hơi đã vượt qua những lĩnh vực văn minh mà trước đó họ đã tiêu tốn hàng nghìn năm cũng không có cách nào bứt phá được.

Bởi vì, đầu máy chạy bằng hơi nước đã được phát minh, lò đốt than tỏa ra khí nóng mầu trắng có thể cung cấp cho máy móc toàn thành phố vận hành liên tục. Đúng thế, đây là thời đại lớn mà " Cách mạng công nghiệp" đã lên ngôi, là thời đại của hơi nước và máy móc, cũng là thời đại của văn minh và cường quyền.

Chính trong một trăm năm này, nữ phù thủy và pháp thuật cổ xưa bị ruồng bỏ, những câu truyện về những sinh vật li kỳ dần bị nhạt nhòa vô nghĩa, tiếng cầu kinh, tiếng chuông ngân đã bị âm thanh vận hành liên tục của máy móc, những cỗ máy nặng nề che lấp.

Nhưng thật sự những gì bị lãng quên đã biết mất? Chúng thật sự không hề tồn tại nữa? Người sói, ma cà rồng,......và vô số các loài vật kì dị khác có thực sự biến mất không? Hay phải chăng chúng đang đợi một thời cơ? Một thời khắc thuận lợi để chúng có thể tái xuất giữa cái thời đại đang là đỉnh cao khoa học này?

------------

Cách Luân Đôn - Anh 1000km về phía Bắc, một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ nổi trên biển, xung quanh tòa lâu đài được bao bọc bởi vô số cây cối, cho nên nó có tên là St. Michael Mount - Hòn đá màu xám trong rừng, được đặt bởi những người dân xung quanh. 

St. Michael Mount chỉ được người dân nhìn thấy mỗi khi thủy triều xuống, khi đó lâu đài này sẽ nổi lên khỏi mặt nước và khi đó người ta sẽ được chiêm ngưỡng " hòn đá" này. Tương truyền rằng, người xây dựng tòa đài này là một người hết sức thần bí, đến đây vào lúc mà Luân Đôn đang phồn thịnh nhất, cũng đang là nơi đầu tiên khởi nguồn của nền khoa học phương Tây. Không một ai biết người đàn ông này đến từ đâu, tên ông ta là gì, họ chỉ biết rằng, ông ta có rất rất nhiều của cải, nhiều đến nỗi mà họ liên tưởng nếu vua Solomon có sống lại đi chăng nữa thì của cải của vị vua này cũng chỉ bằng 1/3  so với người đàn ông kia.

Người đàn ông thần bí này thuê tất cả những người đàn ông khỏe mạnh, thuê những thợ xây giỏi nhất, mời những người có tay nghề bậc nhất từ khắp nơi đến để xây dựng lâu đài trên hòn đảo nổi. Không một ai có thể tin rằng lâu đài sẽ xây dựng được tại đó, nơi mà khi thủy triều xuống sẽ nhìn thấy và ngược lại, nhưng họ không ngờ rằng tòa lâu đài đã xây thành công và ngoài sức tưởng tượng hơn cả là lâu đài xây xong chỉ trong vòng một năm, đúng là một kì tích, cứ như chúa trời đã làm chứ không phải do con người. 

Lâu đài xây xong là một chuyện, nhưng ai lại có thể sống bên trong nó? Làm thế nào có thể sống được? Đó là câu hỏi của tất cả nhưng ai nhìn thấy tòa lâu đài.

Khi xây xong, tất cả những người hoàn thiện nó đều lần lượt từng người một biến mất, không để lại một dấu vết, cứ như thể họ biến thành bọt nước và khi mưa xuống quấn trôi tất cả, hoàn toàn sạch sẽ. Và tất cả người nhà của họ, chỉ trong một đêm duy nhất sau khi họ biến mất đều nhận được một lượng tài sản vô cùng lớn kèm theo một lời nhắn mà không một ai dám nhắc đến nó và cũng từ đó, không một ai trong gia đình nhắc đến người đã biến mất kia, họ cũng coi như chưa từng có.

Năm tháng dần trôi qua, người đàn ông kì bí sau khi xây xong lâu đài cũng không còn xuất hiện nữa, người dân chỉ truyền tai nhau về những gì ly kì bên trong lâu đài, biến nó thành những câu chuyện dọa trẻ em, những đứa trẻ không chịu nghe lời. Và khi người ta đang hả hê với những câu chuyện bịa đặt vớ vẩn xung quanh tòa lâu đài bí ẩn, cho đến một đêm, những cơn gió lạ bất chợt ập đến, mạnh mẽ đến kinh người, cuốn theo cả bao nhiêu của cải vật chất do con người vất vả tạo dựng lên, rồi sóng lớn bất chợt ập đến. Người ta kể lại rằng, vào đêm đó, tòa lâu đài phải chịu đựng những con sóng to lớn đập vào, những đợt gió thét gào đem theo bao đồ vật đập vào thành tường tòa lâu đài, người ta còn thấy rõ, tòa lâu đài bị chìm nghỉm vào trong làn nước, rồi lại bị hất tung lên. Giống như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang chơi đùa với hòn đá của mình. Rồi một đợt sóng kèm theo gió mạnh nhất, đó cũng là lần cuối cùng, cả tòa lâu đài lẫn hòn đảo đều bị chìm xuống xưới biển sâu, hồi lâu sau cũng không thấy nổi lên. Cứ ngỡ rằng hòn đảo đã biến mất, đã bị đập tan thành từng mảnh, nhưng rồi đến sáng hôm sau, người ta lại thấy nó đứng sừng sững ở đấy, như thể chuyện tối ngày hôm qua không hề có. Và điều đáng ngạc nhiên nhất là, thời tiết mùa thu đẹp đẽ ở đó, giữa tháng tám, tuyết bắt đầu rơi............. Nhưng người ta cũng chẳng bận suy nghĩ nhiều, họ phải thu dọn lại tất cả sau chuyện vừa xảy ra.

Đêm hôm đó, khi mọi người đã quá mệt và chuẩn bị ngủ, họ nghe thấy một tiếng khóc của trẻ con, " Oa........oa.......oa........" vô cùng thánh thót, len lỏi vào tất cả các ngõ ngách, đập vào tai của tất cả mọi người, nó như một tiếng chuông ngân vang giữa đêm, như một lời tuyên bố trừng phạt, khiến ai cũng phải run sợ, và khi biết được nơi phát ra tiếng khóc, mọi người càng sợ hãi hơn, đó chính là lâu đài St Micheal Mount.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#soona