10. Kế hoạch bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nghe đây"

"Chủ tịch, ngài nghe rõ con nói chứ?"

"Rõ, con cứ trình bày"

"Theo con nhận thấy, điều ta nên làm bây giờ là làm hỏng camera trong dinh thự, như vậy mới may ra có thể vào trong. Vì con đã quan sát rất kỹ, mọi ngóc ngách động tĩnh gì đều bị camera bắt lấy, như vậy thật bất tiện"

"Ý kiến khá tốt, nhưng làm sao để có thể đột nhập vào làm nội gián? Đây mới là dấu chấm hỏi lớn đối với chúng ta"

"Chuyện này... hãy cho con một chút thời gian, sớm thôi. Con sẽ tìm mọi cách"

"Được, ta trông cậy tất cả vào con"

Cúp máy điện thoại, Jisoo vò đầu bức tóc trong đóng rối ren này, phải tìm được cách đột nhập vào dinh thự mà không bị phát giác bởi camera, luôn có người túc trực ở camera 24/24. Để vào túc trực thì phải né tránh hết đống camera vào dinh thự. một bài toán cứ ngoằn ngoèo khó giải. Jisoo dự tính bỏ cuộc đi cho xong

"Bình tĩnh, đúng rồi. Mình cần cà phê"

Đến quán quen thuộc, cô vẫn gọi món nước cũ, hôm nay không mang theo sách hay laptop. Cô chỉ ngồi yên vị ở vị trí gần cửa sổ, để ngắm nhìn con phố mà cô yêu. Nếu cuộc sống không khó khăn thì không còn gọi là cuộc sống nữa, nhưng có cần khó khăn đến mức này không cơ chứ?

Chuyện rằng Kim Jisoo vốn là cháu của chủ tịch Kang, chỉ là khi nhỏ ít khi gặp mặt nên cô không ấn tượng gì cho lắm. Hoàn cảnh Jisoo rất đáng thương, cha cô mất, mẹ cô không lâu sau đó cũng mất khi Jisoo vỏn vẹn 10 tuổi. Nỗi đau diễn ra với một đứa nhỏ, lập lại đến tận hai lần. Jisoo sống cùng bà mình đến lớn, khi cô đến tuổi 18, bà qua đời vì bệnh. Cô dựa vào số tài sản còn lại mà tìm thêm thu nhập, sau đó vào đại học dễ dàng vì tài giỏi.

Khoảng thời gian Jisoo học năm nhất, người chú đến tìm cô, tự nhận là chú của Jisoo, có ngỏ ý muốn Jisoo đi theo ông học việc quản lý công ty, cũng như dễ săn sóc cho cô để bù đắp khoảng thời gian đau buồn mà cô đã trải qua. Và Jisoo đã đồng ý, biết rằng chú có xích mích với tập đoàn Manoban, nên khi nghe tin Lisa đứng đầu tập đoàn đó, Jisoo không biết phải ứng xử thế nào, nhưng rồi cô lại chọn theo người chú của mình

Từng dòng chảy kí ức trôi về, rồi tiếng sét đánh đã kéo cô trở về thực tại. Trời đã mưa rồi, rất lớn. Lúc mẹ mất, trời cũng mưa to như thế này, nhưng có lẽ...trong lòng cô mới chính là cơn mưa to nhất ngày hôm đó

"Ê, tao đậu rồi mày ơi. Người ta nói sẽ mời tao vào dinh thự vào ngày mai nè, lương ở đó cao lắm. Nghe nói có người gác cổng nữa đó, phải chuẩn bị tươm tất một chút mới được, tuyệt vời quá đi aaa... hả? Tao làm công việc túc trực camera, sẽ có ca thay xoay chuyển liên tục, nên cũng hời lắm hahaha"

Cô nghe cuộc đối thoại của thanh niên ngồi bàn bên, cũng hiểu ra được sự việc đang diễn ra như thế nào. Ông trời có lẽ đang cho cô cơ hội, mau chóng đi đến bàn cậu thanh niên đó, cô ngỏ ý

"Cậu gì ơi"

"Tí tao gọi lại sau. Tôi hả? Có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi, việc cậu vừa nhận được ấy... là ở đâu nhỉ?"

"Dinh thự ở khu phố X, sao vậy?"

"Tốt quá, thật xin lỗi vì tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cậu và bạn... nhưng chức vụ có lẽ chỉ là túc trực camera?"

"Ừm, có chuyện gì không? Tôi chỉ làm khoảng một tuần thôi, cô chủ về tôi sẽ nghỉ. Là nhân viên tạm thời, nhưng chỗ đó hết tuyển rồi, tôi vừa được nhận"

"Tôi có chuyện muốn thương lượng"

"Gì chứ? Có phải ý cô là...muốn chiếm hữu slot hiếm hoi đó không hả?"

"Không hẳn, tôi chỉ muốn cùng anh hợp tác một chút thôi, tiền trả sẽ rất hậu hĩnh đó, không biết là anh có hứng thú không?"

"Nó có khó không?"

"Sẽ khó, cũng sẽ dễ"

"Vậy ý cô là thế nào"

"Anh có biết nhiều về công nghệ không? Đại loại là fix máy móc khi bị lỗi?"

"Chuyện này thì tôi rất tự tin nha, cô muốn tìm người sửa máy tính sao?"

"Không, tôi cần anh phá hư hệ thống camera, anh làm được chứ?"

"Sao chứ? Nếu làm nó ngừng hoạt động trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng tôi sẽ bị sa thải đó"

"Nếu anh bị sa thải, tôi hứa sẽ đền bù gấp đôi số tiền lương của anh, nhưng tôi hứa sẽ khéo léo, anh không bị phát giác đâu"

"Tôi..."

"Xem như anh giúp tôi được chứ? Chỉ vỏn vẹn 2 tiếng thôi cũng được, tôi cần anh làm điều đó"

"Hmm, thôi được, dù sao tôi cũng không mất mát, may cho cô đó"

"Được rồi, vậy mời anh theo thôi về công ty, chúng ta ký hợp đồng thoả thuận"

"Được"

————————————————-———————

"Lisa, Chaeyoung, xuống đây dùng trái cây đi nào"

"Nae, Lisa, ba mẹ gọi xuống nhà này"

"Được"

Phòng khách của nhà nàng rất đặc biệt, nó được trang trí theo tông màu tím nhạt xen kẽ màu trắng, kèm theo hoạ tiết đơn giản. Tuy không bày vẽ nhưng lại khiến người ta thấy lòng mình nhẹ nhàng đi phần nào, và họ cũng khó quên đi sắc tím đằm thắm này nữa

"Aigoo, Lisa ngồi đi cháu"

"Cháu xin phép, dạo này hai bác vẫn khoẻ chứ? Công việc kinh doanh vẫn tốt chứ ạ?"

"Rất tốt đó Lisa à, nhờ có cháu hết lần này đến lần khác giúp đỡ, Park thị bây giờ thật sự đồ sộ haha"

"Nếu cần giúp đỡ thêm bác cứ gọi nhé, cháu rất sẵn lòng"

"Thôi mà, cháu nhiệt tình nhiều quá ta cũng rất ngại, không biết lấy gì đền đáp. Nhưng nhà ta có con bé Chaeyoung xinh đẹp, cháu thích nó thì ta gả cho cháu luôn, haha"

"Ba àaaa"

"Cháu thích, ngày mai bác gả cho cháu luôn được không ạ?"

"Được, gả đi cho nhanh, ở nhà con bé ăn hao cơm quá"

"Ba à, đừng như vậy chứ"

"Ta đùa thôi mà, Lisa cháu sẽ ở chơi lâu chứ?"

"Nếu công việc không nhiều, cháu xin phép ở đây khoảng một tuần sau đó đưa Chaeyoung về, nếu công việc không thuận lợi lắm thì cháu sẽ về giải quyết trước, sau đó cho người đưa Chaeyoung về sau"

"Thôi mà, Chaeyoung lớn rồi, nó sẽ tự về được, không nên phiền cháu đưa người sang rước nó"

"Dạ không được, cháu chỉ muốn em ấy được an toàn nhất thôi, đây cũng là điều cháu muốn mà, nên bác đừng khách sáo nhé"

"Thật ngại quá, dù sao cũng cảm ơn cháu. Nhưng mẹ cháu, dạo này có về Hàn không?"

"Thưa không ạ, bà ở Mỹ cũng đã lâu rồi, công việc có lẽ rất bận rộn, chắc cũng khá lâu mới về lại Hàn"

"Ừm, nếu gặp mẹ thì cho ta gửi lời hỏi thăm tới mẹ của cháu"

"Vâng, cháu biết rồi ạ"

Tối đến, Lisa thì ở phòng khách bàn công việc với ông Park, mẹ Park lại tranh giành rửa bát, nàng thì chơi với Lucky ngoài vườn

Vườn nhà nàng xinh lắm, không chỉ có những ngọn đèn nhỏ ướm màu vàng nhạt, mà còn là vườn rau củ được mẹ Park chăm sóc rất tỉ mỉ, ngoài bộ bàn ghế gỗ màu trắng, còn có cả hai chiếc xích đu đặt bên hông khu vườn, nơi đây đơn giản mà thơ mộng, vì vậy mà nàng yêu nó rất nhiều

"Lucky ah, em nhớ chị lắm đúng chứ?"

"Gâu"

"Nhưng chị không ở đây lâu, em có buồn vì điều đó không?"

"Gâu gâu"

"Haha, mặc dù không hiểu em nói gì, nhưng có lẽ em rất buồn. Lucky à, chị đã có người yêu rồi, nhưng khác với lần trước, người này đối với chị rất tốt, chị rất quý cô ấy"

"Gâu"

"Chị đã vẽ một bức tranh tặng Lisa rồi, nhưng không biết nên đưa ngay hay có dịp rồi sẽ đưa nhỉ? Hmm chắc là sẽ đưa vào lúc tròn 1 tháng tụi chị quen nhau, em thấy được chứ?"

"Nói chuyện gì một mình vậy hả cô nương?"

"Một mình lúc nào chứ, em nói chuyện với Lucky"

Lisa đi đến xích đu ngồi cạnh nàng, âm thầm nhìn nàng đùa giỡn với Lucky. Công chúa của cô thật sự xinh đẹp, đôi mắt to tròn, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ xinh nữa. Cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã có nàng là người thương

"Lisa, em hỏi điều này, chị không muốn trả lời cũng không sao"

"Sao?"

"Chị...thích em từ lúc nào? em chỉ tò mò thôi"

"Thích em á? Lúc được cử đến bảo vệ em"

"Sao nhanh vậy?"

"Thì thích em từ lúc đó, còn yêu em...là khoảng một năm kể từ lúc đó"

"Vậy sao lúc trước không thổ lộ cho em?"

"Công việc còn rắc rối, vừa giải quyết chuyện tập đoàn vừa giả làm sinh viên, tôi sợ nói ra chỉ thêm phiền cho em, với cả...em đang là mồi ngon của những tập đoàn đối thủ. Điều quan trọng nhất, tôi sợ em không có tình cảm với tôi"

"Cho chị biết một bí mật, em thích chị từ lúc chị đến nhà an ủi em khi em vừa hay tin bị cắm sừng"

"Thích thôi sao? Vậy em có yêu tôi không?"

"Có, sao lại hỏi vậy?"

"Tôi cũng cho em biết một bí mật, em chắc chắn đã hết tình cảm với giảng viên kia rồi, trước khi em hay tin bị phản bội"

"...sao chị biết điều đó?"

"Tôi hiểu em hơn ai hết, 5 tháng đối với em quá dài, và em dễ nhàm chán, lúc em khóc nức nở vì bị lừa dối, tôi tin là em chỉ vì uất ức và tức tối khi bản thân bị trêu đùa thôi"

"Thật sự rất đúng, Lisa, chị đi guốc trong bụng em?"

"Thôi không thích mang guốc, chỉ thích mang giày thôi"

"Vậy cũng nói được, bây giờ mới biết chị có khiếu hài hước"

"Chaeyoung à, tôi sợ em sẽ chán tôi"

"Hửm?"

"Như những người trước"

"Em không thề được, nhưng chị rất đặc biệt đối với em"

"Tôi hôn em được chứ?"

"Khồnggg, ba mẹ thấy thì sao?"

*chụt

"Thì kệ, bị tra khảo thì tôi cưới em"

"Haiz, chị thật là. Nhưng nãy đến giờ chị cứ nhắc đến thích và yêu, thật sự em không phân biệt được hai thứ đó"

"Mỗi người sẽ có mỗi cảm nhận, em không cần đặt nặng vấn đề"

"Vậy cảm nhận của Lisa như thế nào?"

"Khi tôi nói thích em, là tôi quý em, đem lòng mến mộ em, có cảm tình và cảm thấy em có gì đó đặc biệt"

"Còn yêu em thì sao?"

"Khi tôi nói yêu em, là khi tôi nguyện đem cả cuộc đời này đánh đổi nếu em cần, sẽ luôn ở cạnh và chăm sóc cho em, và lần này tôi không cảm thấy em đặc biệt nữa, vì trong trái tim tôi chỉ có mỗi em"

"Vậy trước đến giờ chị có đem lòng thích và yêu ai chưa?"

"Đã đem lòng thích và yêu một người, đang ngồi cạnh tôi"

"Nhớ lúc trước chị rất kiệm lời, tại sao bây giờ lại là người dẻo miệng như vậy?"

"Khi yêu, con người ta luôn muốn mình đặc biệt hơn"

Bà Park qua khung cửa kính, nhìn thấy Lisa và nàng nhìn nhau trìu mến như vậy, bà cũng hiểu ra chút chuyện, điều bà mong nhất không phải là Lisa, mà là con gái của bà... sẽ trân trọng người đã làm tất cả vì nàng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net