Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng chuyện này là sao?!"

Yongbok thét lên.

"Yongbok à...bĩnh tĩnh...tôi biết em không chịu nổi cú sốc này nhưng điều này không phải hoàn toàn lỗi do tôi, em hiểu không?..."

Hắn cố gắng trấn an em. Muốn em nghe rõ những gì hắn muốn nói.

"Thật ra...Minho đã bán em cho tôi...nghe hắn nói là vì muốn tranh được quyền thừa kế tài sản gì gì đó của gia đình..."

"Rồi tôi cũng mua thôi chứ tôi vốn không có ý định mua em ngay từ đầu...với cả Minho là người quen, khó mà từ chối"

"Thằng đó bảo tôi giữ bí mật chuyện này..."

"Tôi cũng sợ em buồn nên không có nói sâu hơn..."

Hắn ngập ngừng, vẻ mặt hơi lo lắng.

Phần Yongbok , em chỉ đứng im ra đó. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Hyunjin. Em muốn xé nát cái bản mặt của hắn...rồi moi tim ra cho heo, chó, bò ăn...

Dừng khoảng được đâu đó 5-10 giây, Hyunjin tiếp tục nói.

"T-thôi thì tôi thả em ra...nhưng mà hãy giữ kín chuyện này nhé...được không?"

"T-thả ra?"

Yongbok ngập ngừng. Có nghĩa là em sắp được về nhà với bố và mẹ ư? Thật á??...Em sẽ được đi chơi với các bạn?...

"Ừ, tôi sẽ thả em ra. Nhưng phải giữ kín chuyện này..."

"Yaaaaaa!!!"

Yongbok vui như được mùa. Thế là em sẽ cùng các bạn đi đến rạp phim, trung tâm thương mại, nhà hàng, công viên, thuỷ cung,... cùng bố mẹ đi ăn , đi chơi, đi du lịch,...

Nhìn thấy nụ cười của Yongbok, Hyunjin thấy cũng vui mà cũng buồn...hắn muốn Yongbok ở lại đây với hắn, ngủ chung giường, ăn cơm chung, 'ăn mì' nữa...

Mà lỡ cho ẻm ra ngoài rồi, không lẽ rút lại lời nói? Thôi thì...tiếc quá.

Yongbok ăn vội hộp cơm xong hối thúc Hyunjin chở mình về nhà. Tâm trạng em hưng phấn trở lại.

Sau chuyện này, Hyunjin muốn rút khỏi giới bắt cóc này để trở thành một con người có ích cho đất nước. Hắn bỏ nghề , trở lại làm một người công dân tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net