Chương 18: Furuichi chỉ hợp đi lừa đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Furuichi cả đêm không ngủ, đến tận 2, 3 giờ sáng mới lim dim. Bởi vì y đang hưng phấn nên miệt mài học cách khống chế quỷ khí. Không ngờ y lại có thể thấy và điều khiển được nó nhanh như vậy. Cái này là... thời tới cản không kịp?

Không, Furuichi không tin vào may mắn. Vì thế nên y nhận định cái này là do bản thân là thiên tài, những lý do khác đéo quan trọng ┐ ( ̄∀ ̄) ┌.

Nhưng mà...

Thế đéo nào tỉnh dậy thấy hai thằng "cháu" đang ôm mình ngủ. Ủa gì kì vậy ba? Phòng trống có đầy không ngủ sang chui vào giường tao:))

(Con của chị gái gọi là cháu phải hơm???)

"Kuro, bỏ tay ra eo của tôi cái nào." Furuichi thấp giọng thầm thì. Nói thật y không biết nên gọi anh như thế nào, anh em kết nghĩa nhưng là cậu cháu nuôi?

Izana "ưm" một tiếng khó chịu, nhưng tay cũng thả lỏng. Kakuchou sớm đã tỉnh lại, nhìn qua Izana diễn so deep mà không khỏi rùng mình. Sự đáng sợ của Izana lại nâng lên một bậc nữa trong lòng của Kakuchou.

Hảo hán!

Đấy, mới sáng ra đã có chuyện để trầm cảm rồi!

Kakuchou và Izana lại đến phòng riêng để tập luyện cái gì đó mà y không rõ. Lão Behemoth luôn khó đọc vị mà.

"Ủa mà sao tự nhiên lại đau cổ thế nhỉ?" Furuichi vươn vai, khẽ ngáp dài một tiếng. Tay y giơ ra, đùa nghịch quỷ khí của bản thân. Dòng quỷ khí như có ý thức riêng vậy, nó quấn quanh bên người y giống một con thú cưng đang nũng nịu với chủ nhân.

Đáng yêu ghê cơ!

 "Furuichi!!!" Đột nhiên một đám ác ma sồng sộc vào phòng, dáng vẻ lo lắng cực kì.

"Chuyện gì thế?"

"Ngươi bị sao thế?"

"Cái gì vậy?"

"Đó là... quỷ khí hả?"

Cả đám không dám tin vào mắt mình.

Furuichi đang nằm trên giường, hai chân buông thả dưới sàn nhà. Dòng quỷ khí như đang theo chuyển động của y mà di chuyển quanh căn phòng.  Quan trọng là... nó lại tăng lên tiếp!!! 

"Sao thế?" Furuichi khó hiểu nhìn bọn họ. 

Chưa hiểu gì thì cả đám kéo y xuống sân tập. 

"Không ổn!"

"Dở lắm rồi!"

"Nhanh không nó nổ mẹ luôn thì chết!"

Nghe mấy người lầm bầm như thế, Furuichi có chút vô ngữ. Y chỉ cười gượng chứ không nói gì.

Shinichirou nghe tin quỷ khí của Furuichi lại tăng lên cũng lo lắng chạy tới. Thành ra cả mấy chục thành viên Sư Đoàn tụ tập dưới sân luyện tập. Chỉ để tìm cách cho Furuichi điều khiển hoàn toàn quỷ khí của y.

Dù sao thì cơ thể của Furuichi cũng là của họ (???).

Thế là Furuichi bị bắt phải tập luyện, tăng cường thể lực, sức mạnh. Tối đến ép khô không còn tí sức nào mới được lết về phòng. 

Nhưng đám "ắc quy" kia vẫn không tha. Mang sách đến để y đọc.

Trong lòng Furuichi không nhịn được chửi rủa.

Đờ mờ! Đám khốn nạn! Vô nhân tính!

Cũng may, Izana và Kakuchou về phòng nên đám kia cũng vẫy vẫy tay ý bảo "Mai cưng lại tiếp tục nhé!".

Furuichi mệt đến mức chẳng buồn phản kháng, cũng chẳng nói gì khi Kakuchou và Izana đến ngủ chung. Nhưng nửa đêm, tự nhiên hai ông tướng lên cơn cắn người. Furuichi mệt mỏi, mắt cũng không mở, hỏi với giọng uể oải, "Hai ông nội của tôi ơi, lại cái quần gì nữa?"

"...Cắn yêu?" Izana và Kakuchou đồng thanh trả lời sau mấy giây ngẫm nghĩ. Vậy nên Furuichi đành phải vỗ "bép" một cái lên mặt hai thằng dở để chúng nó tỉnh ra.

"Chảy mẹ nó máu rồi còn yêu yêu cái lòn! Nửa đêm rồi buông tha nhau đi! Người chứ có phải chó đâu mà cắn..." Giọng của y nhỏ dần, sau đó chỉ có tiếng thở đều đều.

Izana và Kakuchou thấy Furuichi chẳng có ý phản kháng hay chán ghét thì thâm tâm liền vui vẻ mỗi người một bên ôm y ngủ. 

Sáng hôm sau, Furuichi nhận ra mình lại nhiều ra mấy vết đỏ. 

Furuichi tỏ vẻ: (ಥ﹏ಥ) Định mệnh cuộc đời! Thứ nghiệt súc! Nhìn có khác gì chó cắn không?!!

Nhưng mà vì hôm nay y được học cách sử dụng quỷ khí, nên đương nhiên cũng phi thường cao hứng mà bỏ qua chuyện này. Chỉ là mấy vị nữ sĩ trong Sư Đoàn cứ nhìn thân trên của Furuichi lúc y đang luyện tập rồi cười khúc khích.

Furuichi không mặc áo. Trên người cũng chỉ có quần tập thể thao rộng thùng thình màu đen, cộng với dây thắt lưng vải màu trắng (giống với Fushiguro Toji ở hình bên trên á).

Bởi vì sau khi mất gia đình, Furuichi cũng trầm ổn đi không ít, không mấy khi đi trêu chọc nữ tử. Hơn nữa tính ra y nhan sắc cũng thuộc dạng mỹ mạo, cơ bắp không rõ ràng nhưng nhìn qua rất đẹp mắt. Ở cái trốn toàn đám lưu manh, sứt sẹo này, không nghi ngờ y là một cái mỹ tượng cho bất cứ ai muốn tu bổ thị lực.

Sau khi học xong cách điều khiển quỷ khí, lão Behemoth không kiềm được khen y mấy câu. Với lượng quỷ khí đó mà Furuichi chỉ dùng một buổi sáng để nắm được thì quả thật là thiên tài hiếm gặp. Nhưng mà vì quỷ khí của Furuichi rất kỳ lạ nên y cũng phải tự mình xem xem bản thân rốt cuộc sử dụng nó như thế nào. Riêng việc này thì cả buổi sáng Furuichi không tài nào tìm ra. 

"Ài, tao nên làm gì với mày đây nhỉ?" Furuichi thở dốc sau khi dùng quỷ khí để tăng cường sức mạnh. Trừ cách đó ra, Furuichi chịu thôi chứ có biết dùng cách nào nữa đâu. Quỷ khí của mỗi ác ma đều do họ từ từ khai phá hoặc có ác ma tương tự chỉ dạy. Furuichi có thứ quỷ khí mà trước nay chưa từng có ở một ác ma nào. Vì vậy, Behemoth chỉ cho y mấy lời khuyên rồi để y tự thân vận động.

Y thả người, nằm ra đất ngắm trời. 

Đến giờ Furuichi vẫn còn thấy mọi việc khó tin.

Gia đình mất.

Được ác ma nhận nuôi.

Có thêm một người anh trai và hai người cháu.

Rồi lại điều khiển quỷ khí.

Nhưng rốt cuộc đây mới chỉ là bắt đầu.

 Mảnh của Ẩn... Sau khi tìm ra thân phận của Shinichirou, trong đầu y chỉ quanh quẩn bên cái từ này. Còn rất nhiều những mảnh khác lưu lạc ở trên Nhân Giới, vì thế nên Furuichi không khó hiểu khi bất an trong lòng.

Oga là một thằng ngu, nó sẽ bị cuốn vào việc này và khả năng cao là thua nếu như đối đầu với một bộ não mưu mô như của Ẩn. Bởi vì nó là người kí khế ước với con quỷ mạnh nhất Thất Hoàng Tử Ngục. Đương nhiên, Furuichi cũng vậy, y kí khế ước với toàn bộ Sư Đoàn 34, và là bạn thân (hoặc từ ngoài nhìn vào là tham mưu) của Oga.

Vì vậy, Furuichi phải tìm cách ngăn chặn việc Ẩn hồi sinh. Trước tiên là phải mạnh lên.

Nhưng mà cách mạnh lên như thế nào thì không ai nói.

Mẹ nó chứ!

Furuichi bật dậy, chán nản lim dim đôi mắt. Buồn ngủ quá!

Giờ mà chơi được kiểu phân thân chi thuật như Naruto thì tốt biết mấy.

A!

Một ý nghĩ liều lĩnh chợt lóe lên trong đầu của y.

Furuichi cố điều động những sợi quỷ khí mỏng manh lan trong không gian, phủ khắp sân luyện tập. Nhiều quỷ khí đồng nghĩa với việc điều khiển có chút không ổn định, thời gian phủ bề mặt cũng rất chậm. Nhưng mà cái này để sau, quan trọng là điều y đang nghĩ trong đầu lúc này.

Furuichi cố gắng liên tưởng đến một khu đầm lầy ma ám y xem trong phim kinh dị. Lần đầu, sân luyện tập chỉ ùng ục những tiếng như có một thứ chất lỏng đặc sệt đang di chuyển, không có gì xảy ra. Lần thứ hai, bãi sân hiện ra khung cảnh hoang tàn của đầm lầy trong chốc lát rồi biến mất như màn hình nhiễu sóng của tivi.

Những dòng quỷ khí hóa thành thứ chất lỏng đen ngòm bò lổm ngổm. Khiến người nhìn có cảm giác trong đó là một thứ sinh vật trồi lên khỏi bùn đen sẵn sàng kéo bất kì ai tiến vào lãnh địa của chúng xuống. 

Ầy, tưởng không hay mà hay không tưởng. Làm bừa mà ra được liền mới kinh chứ!

Nhưng mà coi bộ chỉ đánh lừa được thị giác. Quan trọng là  phải tin thứ này là thật, nếu không thì ảo cảnh có thật hơn nữa cũng khó mà khiến kẻ dính phải đi đời.

Nhưng Furuichi ngược lại thấy phấn khích không thôi. 

Ngay từ đầu mà nói, sức mạnh của y, chỉ có lừa đảo. Nghe nó hơi hèn một tí. 

Với theo quyết tâm hoàn thành chiêu thức của mình, y hít một hơi thật sau, giải phóng toàn bộ quỷ khí ra ngoài, bao phủ cả lên tường và tạo thành cái màn chắn ở trên đầu. Nó cứ di chuyển loạn xạ hết cả lên khiến Furuichi phải vật lộn để điều khiển.

 Đờ mờ khó thế! 

Mồ hôi chảy ướt đẫm tấm lưng trần với những vết mực xăm đang lan rộng bằng tốc độ mắt thường khó nhìn ra. Furuichi nhắm mắt, không dám thả lỏng một giây nào mà tiếp tục liên tưởng đến khung cảnh đầm lầy.

Vùng đất ngập nước.

Bề mặt trên chỗ lồi, chỗ lõm, đất khô xen lẫn đất ướt.

Những thân cây trồi lên khỏi lớp bùn đen.

Bầu trời âm u.

Nhiều loài động vật hoang dã hung tợn.

Vùng đầm lầy chết.

Lúc Furuichi mở mắt, không còn sân luyện tập hay bầu trời trong xanh nào cả. 

Trước mặt là bãi đầm lầy đen đúa với những cái cây không chút lá. Bầu trời âm u, những cụm mây xám xịt, gió rít gào từng hồi. Dưới chân Furuichi cũng là mặt đầm lầy với lớp than bùn dưới đáy. Xung quanh gợn lên những đợt sóng từ chân y. Những sinh vật có hình thù như con người trồi lên khỏi lớp bùn. Nó kêu lên những tiếng đầy đau đớn và oán hận, nhưng khi đến bên Furuichi lại cúi đầu, lướt xung quanh y.

Furuichi không những không sợ hãi mà còn thích thú vươn tay ra, thử xem có thể chạm vào nó không. Y không hề liên tưởng đến thứ này. Nó dường như được sinh ra bởi quỷ khí từ một Ác Ma nào đó trong cơ thể y. Bất ngờ là thứ sinh vật này lại chủ động nắm lấy tay y và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.

Mọi thứ rất bình thường vì y là chủ nhân của nó. 

Nhưng mà cái này là lời chào đối với nữ quý tộc mà?!! Ụa alo? Ảo game hở cưng???

Thấy đồng loại làm gương, những sinh vật khác cũng đi đến, hôn lên tay y.

Furuichi: Con mẹ nó! Cư xử bình thường hộ cái!:))

Đột nhiên Shinichirou từ ngoài đi vào, thấy Furuichi bị những sinh vật kia hôn hít các thứ liền tức giận hét lớn. "Súc sinh! Sao mi dám sàm sỡ Furuichi?!!"

Những ác ma khác ở gần nghe tiếng hét, lập tức chạy tới. "Đâu? Con nào?!! Thằng nào yêu râu xanh?!!"

Súc sinh sàm sỡ con nhà lành: ???

Furuichi con nhà lành bị sàm sỡ: ???

Hiện trường bỗng chốc rơi vào một bầu không khí phi thường xấu hổ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net