Dấu lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4h 13' chiều.

Sữa hòa với Son Nẻ dinh dính, trắng đục trên lợi hồng hồng. Dutch lady, Blue ***, Datmaniac và Son Nẻ là một sự kết hợp kì lạ. Nghĩ đến dấu lặng vào buổi sáng.

9h 17' sáng.

Gọi cửa. Nhi đi xuống mở cửa. Mình cuống quít xin lỗi vì sang muộn. Không sao hết.

Những buổi như thế là dấu lặng của mình. Hai đứa lành hiền ngồi với nhau. Đúng thế, cho dù ở ngoài kia, mình và nó có là gì đi chăng nữa, thì khi ở bên nhau thì hai đứa lại thành hai kẻ lành hiền - kể cả khi quát tháo cười cợt nhau - vẫn lành hiền. Vì bầu không khí lành hiền ở nhà nó. Mình cần những dấu lặng như thế, không cắm mặt vào màn hình, không sướt mướt ủ ê. Chỉ là hai người bạn, nói linh tinh về chuyện trường học, chuyện bạn bè, chuyện mạng mẽo, ngồi nghịch đàn, nằm nghịch gối. Vì Nhi không ở trong thế giới hiện tại của mình - trường lớp, bạn bè, bố mẹ. Nhi có thế giới riêng. Hai đứa thậm chí chẳng bao giờ nói chuyện tử tế với nhau ở trên mạng - chỉ khi gặp nhau ngoài đời, gặp nhau ở nhà nó. 

Một đứa con gái truyền thống, khó tính, hài hước, tốt bụng. Kể ra thì cũng hơi mâu thuẫn một chút, "khó tính" và "hài hước" ấy, nhưng khi gặp nó ngoài đời thì rõ ràng là chẳng có gì phải lăn tăn. Mình đến đó không phải để sướt mướt, hay tức giận, hay phát cuồng thái quá, hay trầm tư thái quá. Mình ở đó bình yên, và lành hiền. nói bằng giọng lành hiền. Sự thật là bây giờ khi nhớ lại, mình cũng không nhớ đã nói những gì khi ở đó, đến nỗi không chắc mình đã thật sự nói gì không, nhưng mọi thứ lại chẳng hề vô nghĩa. Đó là một dấu lặng trong nhịp sống, một nốt nghỉ, như khi quạt tay vào không trung trong một nhịp nghỉ lúc chơi đàn. Vô thanh, nhưng cần thiết. Nếu không có những buổi như thế, mình sẽ lệch nhịp, mình sẽ sống không đúng, mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Mình cần những dấu lặng như thế. Cứ sang ấy, chẳng định làm gì cụ thể, chỉ là ngồi, nghe, nói, gì đó, đại loại. 

Hơi rối. *** hết, Dutch Lady hết, Son Nẻ còn dính chút, Datmaniac thì vẫn còn. Buồn buồn. Nãy xem Boyhood, nghe buồn như "Gam màu độc lập" vậy. Trên ngón tay trỏ vẫn còn thơm thơm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC