Quyết định đắng cay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gary bước ra từ phòng tắm,anh lau khô cơ thể rồi vứt chiếc khăn vào chiếc rổ đan bằng mây ở bên cạnh máy giặt.Hoàn toàn không bận tâm đến cơ thể trần trụi của mình,anh bước vào bếp,mở tủ lạnh lấy hộp nước ép táo.Gary vặn nắp chai và tu một hơi dài,chợt nhận ra cơn khát dữ dội của mình.Hộp nước cạn trơ đáy chỉ trong tích tắc và bị anh bóp bẹp dúm lại trước khi yên vị trong thùng rác.Gary tặc lưỡi và mở một chai nữa,rồi lại nốc cạn.Cái cổ họng bỏng rát của anh cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Lấy tay vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm nước rồi ngáp dài,nhận thấy tình trạng không được lịch sự cho lắm của mình,anh đi từ trong bếp ra phòng khách,chỉnh điều hòa tăng lên 2 độ rồi vào phòng ngủ.Nhìn cơ thể với những nét rắn rỏi nam tính của mình,anh gật gật đầu kèm theo một cái bĩu môi.Gary mặc quần thể thao rồi thắt dải rút chặt lại,chòng áo phông vào cổ rồi lột ra,rồi lại chòng vào,rồi lại ngáp.Dư chấn của việc tối qua thức quá muộn làm đầu óc anh cứ như căng như dây đàn,lại mệt mỏi kinh khủng.Hơn nữa dạo này RM toàn chơi những trò vận động mạnh nên làm anh cũng gặp chấn thương không ít.Nhưng anh không thể vứt bỏ công việc dồn đống như vậy mà đi nghỉ ngơi được,một loạt sổ sách,chứng từ hóa đơn 4 nhà hàng của anh tập hợp lại đang chờ anh xem xét.Gary thở hắt ra và đi vào phòng làm việc,bê một tập giấy tờ,một cái ipad và một chiếc laptop ra phòng khách và để lên bàn.Làm một động tác vươn vai,anh bắt đầu công việc của mình.

Anh chìm trong im lặng với các con số và máy tính.Giở từng trang sổ,gạch rồi chú thích rồi lại gạch.Anh nhìn vào chiếc ipad rồi lấy bút nhớ miết một dòng dài ở chỗ tổng chi tiêu.Đôi lông mày đậm hết nhíu lại rồi lại dãn ra...Quá trình đó tuần hoàn liên tục trong một thời gian dài rồi kết thúc bằng tiếng đóng nắp bút hưng phấn.Anh thở phào nhẹ nhõm,gập hết giấy tờ lại và dẹp gọn sang một bên.Gary bật người dậy và vào trang trực tuyến của ngân hàng X kiểm tra tài khoản,hài lòng khi dãy số với 9 con số hiện ra trước mặt.

Trong phòng ngủ,chiếc điện thoại anh bất chợt réo inh ỏi,Gary không vội vã trả lời.Anh bình tĩnh đứng lên và chậm chậm bước vào bên trong.Cầm lấy vật ầm ỹ trên đầu giường,anh mở máy và nói:

_Jong Huyn!

Từ phía bên kia đầu dây vọng ra tiếng nói.Gương mặt của Gary căng cứng và cau lại.Anh im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng gật đầu nhẹ trong những lần ngắt quãng.Bỗng nhiên,anh thoáng nở nụ cười nửa miệng và chậm rãi nói:

_Đưa cô ấy đến cho tôi đi!Còn vấn đề đó......tôi lo hết!

10h sáng tại công ty Z

Ji Hyo im lặng uống cốc cà phê lạnh trong lúc chờ quay phân cảnh 2.Đôi mắt vô hồn của cô nhìn chằm chằm vào chiếc cốc,lòng bàn tay thì tứa mồ hôi.Ji Hyo cảm nhận được vị đắng của nỗi tủi nhục và sợ hãi đang lớn dần lên trong cô,thậm chí cô còn cảm thấy nó như hiện hữu xung quanh cô.Trong từng ánh mắt,từng cử chỉ,từng lời nói của mọi người.Cô cắn chặt răng,cố gắng khống chế biểu cảm khuôn mặt.Cô không thể để cho ai biết được điều mà cô sắp sửa làm tối nay.Ji Hyo cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng,cô kinh tởm chính bản thân mình.

Tối hôm thứ 3 định mệnh đó,cô đã chấp nhận bán chính thân thể của mình qua một đường dây cao cấp chuyên môi giới cho những kẻ lắm tiền và lắm quyền.Và thứ họ môi giới chính là nhan sắc của những người nổi tiếng như cô.Ji Hyo nhếc mép cười khẩy.Một người như cô thật đúng là không ra gì.Ngoài sử dụng bản thân của mình để kiếm tiền,cô chẳng làm được gì hết.Khi đóng bộ phim A Frozen Flower,đạo diễn và quay phim đã sử dụng những thủ thuật để cô vẫn giữ được sự trong trắng của mình.Cô vẫn nghiễm tưởng cuộc đời của cô vẫn còn một chút tươi sáng....Nhưng thật không ngờ....!Cuối cùng thì vẫn là câu nhân tính không bằng trời tính.Dù cho cô có tự lừa dối mình bao nhiêu đi nữa,rằng cô làm điều này là vì bố cô,là vì gia đình cô thì rút cuộc sự nhơ nhớp vẫn là sự nhơ nhớp!Cô có gột rửa ngàn lần cũng không thể thay đổi được.Rồi sau này,cô sẽ phải đối diện với bố mẹ cô như thế nào đây?Sẽ phải đối diện với mọi người như thế nào đây?Nỗi đau đớn và tủi hổ cào xé trong cô,hút hết sinh lực và cả những giọt nước mắt.Tồi tệ đến nỗi cô không còn nước mắt để mà khóc!

Ji Hyo không nói cho bất kỳ ai về biến cố trong gia đình của mình.Cô vẫn tỏ ra bình thường và cố gắng hết sức để không làm kinh động đến dư luận.Sau buổi hôm đó ở bệnh viện,mẹ cô đã không cho cô lui tới nữa để tránh mọi cặp mắt tò mò của bất kỳ ai.Bà không muốn chuyện riêng của gia đình bị bới móc lên mà đàm tiếu,mà dị nghị.Đây là chuyện đau buồn,làm ầm lên sẽ không hay.Vậy nên theo bà tạm thời cô cứ tránh đi chỗ khác,tất cả thông tin về bố cô,bà sẽ thông báo cho cô khi nào cần.Quan trọng nhất bây giờ là tìm được ra khoản tiền để lo cho bệnh tình của ông.

Eun Gi tìm thấy Ji Hyo đang ngồi một mình trong phòng thay đồ thì nhẹ nhàng tiến lại gần.Hôm nay cô gái này có vẻ rất mệt mỏi,bất an và lo lắng.Cô đã cố gắng gặng hỏi mấy lần mà nhận lại chỉ là nụ cười tiều tụy kèm theo cái lắc đầu không mấy dứt khoát của Ji Hyo.Chỉ cần những biểu hiện như vậy cũng đủ để Eun Gi chắc chắn Ji Hyo đang gặp rắc rối và nhất định cô sẽ phải hỏi cho ra lẽ.Eun Gi dịu dàng đặt bàn tay lên vai của Ji Hyo.Cô nhỏ thoáng giật mình vì bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ gì đó;

_Hôm nay em làm tốt lắm á!Đạo diễn hết lời khen ngợi em kìa!Còn giám đốc Marketing thì đang vui mừng lắm đấy!_Eun Gi mở đầu câu chuyện một cách rất tự nhiên.

_Thế à chị!Tốt quá!_Ji Hyo vô thức trả lời câu nói của Eun Gi.

_Nhưng chị thấy sắc diện của em hôm nay không được tốt lắm đâu!Chị biết xem tướng đấy!Để chị đoán cho nhé!_Eun Gi buông lời trêu ghẹo,nhận thấy phản ứng của người đối diện chẳng có lấy một chút hưởng ứng thì liền cảm thấy bất an.Cô quay trở lại vẻ nghiêm túc,cầm lấy tay Ji Hyo,giọng ân cần:

_Cô gái à!Em có chuyện gì vậy?Nói cho chị nghe xem?

Ji Hyo vẫn lắc đầu,cắn chặt lấy môi dưới và nhìn xuống đất.

_Thôi nào!Nói cho chị nghe đi!Giữa chị em ta đâu còn khoảng cách gì mà em cần khách sao như vậy nữa?_Eun Gi cảm thấy lo lắng liền nói vội.Nhưng Ji Hyo vẫn như vậy,chỉ im lặng rồi lắc đầu.Tuyệt nhiên một lời cũng không nói!

Eun Gi ngắm gương mặt của Ji Hyo.Gò má đã trôi bớt phấn lộ ra màu trắng nhợt,đôi mắt buồn bã và quầng sâu do mất ngủ còn đôi môi thì khô ráp.Chắc chắn là phải xảy ra việc gì nghiêm trọng lắm mới làm một cô gái mạnh mẽ như Ji Hyo trở nên như vậy."Có lẽ...gia đình của em đang gặp chuyện gì phải không?"_Cô thầm hỏi.Rồi Eun Gi chợt nhớ đến có lần Ji Hyo đã kể cho cô nghe về xích mích giữa cô và bố của cô,là do chuyện về bộ phim ngày đó nên đến giờ vẫn không thể hàn gắn được.Nghĩ đến đây,Eun Gi buột miệng hỏi:

_Là chuyện của bố em phải không?

Ji Hyo giật bắn người,quay lại sững sờ nhìn Eun Gi_"Sao chị ấy có thể đoán ra được?".

_Nói đi!Có phải là chuyện của bố em không?_Thấy Ji Hyo chỉ nhìn mình hốt hoảng,Eun Ji liền thúc giục.

_Sao....sao chị biết?_Ji Hyo ấp úng hỏi lại.

_Em đừng để chị phải thúc giục nữa!Mau nói cho chị nghe đi!_Cô nóng vội hỏi,phớt lờ thắc mắc của Ji Hyo.

Ji Hyo cuối cùng cũng quỵ ngã.Cô không kìm chế được chính mình nữa liền ôm chầm lấy Eun Gi như bám vào điểm tựa.Trong cơn thổn thức,Ji Hyo nói hết tất cả cho quản lý của mình nghe,tất cả như trút nỗi lòng của mình.Giờ đây cô không biết chia sẻ,biết bấu víu vào đâu nữa!Eun Gi giống như một luồng sáng nhỏ nhoi chiếu vào bóng tối nơi cô.Ngoài mẹ cô ra,Eun Gi chính là người hiểu cô nhất.Vì vậy Ji Hyo không giấu nổi nữa,đem hết tất cả mọi điều nói ra giống như trút giận.Duy nhất chỉ có một điều là Ji Hyo che dấu,không nói ra.

Eun Gi im lặng ôm lấy Ji Hyo và nghe những giãi bày của cô em gái nhỏ.Cô cảm nhận được nỗi đau của Ji Hyo trong lòng mình,cảm nhận được những lo lắng,mệt mỏi và sợ hãi của cô.Eun Gi chỉ ngồi đó và thỉnh thoảng vỗ vỗ vào vai Ji Hyo khi giọng nói của cô bị tiếc nấc nghẹn nuốt chửng.Ji Hyo tiếp tục nói và nói,giống như đang cố giải thoát sự hoảng loạn trong người vậy.Eun Gi chỉ ngồi yên đó và vỗ về Ji Hyo,rất lâu sau tiếng của Ji Hyo nhỏ dần rồi thay vào đó là những run rẩy trên vai của cô.Và chính Eun Gi cũng không nhận ra,gương mặt của cô đã đẫm nước từ khi nào.Đưa tay quẹt nhanh những giọt nước mắt trên mặt,cô đẩy Ji Hyo ra đối diện mặt mình:

_Em đã lo được số tiền đó chưa?Đó không phải là một số tiền nhỏ đâu!

_Em đã lo được tương đối....có lẽ....nội trong nay mai em sẽ có đủ!_Ji Hyo ngượng ngùng nói,không dám nhìn vào Eun Gi.Nếu để cho cô ấy biết việc của cô làm để có tiền thì.....

_Thế này nhé Ji Hyo!_Eun Gi nhẹ nhàng nói và mở túi xách của mình,rút ra một chiếc thẻ_Trong tài khoản của chị còn hơn 40 triệu.Em cứ lấy mà lo cho bác nhé!

_Không!_Ji Hyo vội vàng từ chối_Em không làm thế được!Chị mau cất đi!Em không nhận đâu!

_Ji Hyo!_Eun Gi nghiêm nét mặt và gọi tên cô_Em coi chị là gì của em hả?Nếu thật sự coi chị là người trong nhà,em không nên làm thế!Chị coi bác cũng như bố chị!Chẳng lẽ một chút tấm lòng này em cũng không coi là gì sao?

_Nhưng....

_Em đừng nói nữa!Chị đã quyết rồi!_Eun Gi giả bộ cau mày và ngắt lời Ji Hyo,ấn chiếc thẻ vào tay của cô_Em đã lo được 60 triệu rồi,nếu thêm chỗ này nữa hi vọng sẽ được ngót nghét 100 triệu.Còn 70 triệu nữa liệu em có kiếm được không?Hay để chị tìm giúp nhé!

_Không đâu chị ơi!Chị giúp em như vậy là quá nhiều rồi!Em không thể nhận thêm thứ gì nữa!Em lo được mà chị yên tâm!Nhất định em sẽ tìm cách trả tiền nhanh cho chị!_Ji Hyo cảm động nói.Thật sự lúc này cô mới cảm thấy sự ấm áp của tình bạn,sẵn sàng hi sinh cho nhau.Tấm chân tình này,cả đời nhất định cô sẽ không bao giờ quên.

_Đợi bác khỏe lại rồi tính tiếp.Khi bác khỏe lại rồi hãy báo tin cho chị ngay nhé!_Eun Gi nắm chặt tay Ji Hyo rồi vui vẻ nói.

Ji Hyo nhìn người chị gái của mình và gật đầu!Trong lòng đau đớn nhen lên một cảm giác ấm áp dễ chịu,khóe mắt vì thế cũng đã sớm lao xao...!

8h tối tại nhà riêng của Ji Hyo

Cô ngắm mình lần cuối qua gương,nhìn lại cô là một hình ảnh vô cùng xa lạ.Mái tóc xoăn dài đen tuyền vắt trước ngực.Khuôn mặt trang điểm đẹp với chiếc váy ôm sát đắt tiền.Ji Hyo cười khẩy!Cả đời này cô chưa bao giờ nghĩ sẽ trang điểm và ăn diện để đi làm cái chuyện băng hoại đạo đức như vậy!Nắm chặt tay lại,cô cắn răng xách túi lên và bước ra cửa.Con Golden nhìn cô đầy ngạc nhiên.Cô ôm lấy đầu nó và thơm nhẹ vào trán Golen.Môi son đỏ đậm màu của cô in lên bộ lông vàng óng ả.

_Ở nhà ngoan nhé!Tao sẽ về ngay!Sau này chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện đấy nữa nhé!_Ji Hyo thủ thỉ với con chó rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Bên dưới đã có một chiếc xe chờ sẵn cô ở đó.Ji Hyo hạ quyết tâm bước vào trong.Người tài xế không hỏi gì thêm và nhấn chân ga,chiếc xe êm ru hòa vào dòng người tấp nập.Ji Hyo im lặng nhìn ra ngoài cửa xe nhưng cô cũng không biết chính xác mình đang nhìn thấy gì.Cảnh vật cứ tiến tới rồi lùi ra xa nhanh như chạy.Mọi người hối hả và tấp nập,không hề có biết rằng có một tâm hồn đang tan nát!

Vậy hóa ra đây sẽ là lần đầu tiên của cô sao?Không hoa!Không nến!Không có sự thiêng liêng...và không phải dành cho người cô yêu!Cô lại cười một cách cay đắng.Cô trách được ai bây giờ,là cô tự tìm đến cách này thôi!Muốn đau khổ hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.Cảm giác ghê tởm lại một lần nữa dấy lên trong cô.Cô đặt tay lên ngực để vuốt cơn buồn nôn xuống.Ji Hyo nhắm mặt lại và hít một hơi thật sâu cổ vũ chính mình,cố gắng để không tự khinh rẻ bản thân.Cô lẩm bẩm trong miệng:"Không sao!Chỉ một lần thôi!Sau này sẽ không bao giờ nhắc lại nữa!Không bao giờ nhớ lại nữa!Cứ coi như đây là ác mộng!Chỉ là ác mộng thôi!Chỉ cần tỉnh dậy....mọi chuyện sẽ chấm dứt!"

Bởi vì.....ngày mai là một ngày mới!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net