Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hyo bước rất nhanh,những bước đi như chạy.Cô không dám quay đầu lại vì cô biết anh vẫn còn đứng đó và nhìn theo cô.Cô không biết nếu mình quay đầu lại thì lý trí có còn đủ mạnh mẽ để ép đôi chân cô bước đi hay không nữa!Cô thật sự không dám tin nổi điều gì khi nhìn vào con người ấy!Cô không dám tin những điều đã xảy ra trong quá khứ,cũng không dám tin những điều trong hiện tại.Cô biết cô thật vô lý bởi có lẽ cô đã nhầm tưởng những hào nhoáng trong sự huyễn hoặc anh dành cho cô là tình yêu.Những cử chỉ âu yếm,những lời nói ngọt ngào và sự kết hợp hoàn hảo giữa cô và anh là những điều không thể giả dối....!Sự lầm lẫn tai hại làm cô chìm đắm trong ảo tưởng mù quáng về một tình yêu chân thực ở anh...và đau đớn hơn nữa....cô đã để sai lầm đó lấn át tâm trí,thôi miên cô và vạch ra những điều vọng tưởng!Để giờ đây,chính cô cũng không thể giúp mình rút chân ra khỏi mộng tưởng phi nghĩa đó!Và.....cũng bởi vì....cô đã để trái tim mình....YÊU ANH!!!

Cô không bao giờ dám để lộ ra điều đó!Vì cô biết sự thực anh chỉ là bạn trai cô trên truyền hình!Tất cả những điều anh làm đều có mục đích.Vậy nên cô không bao giờ,không bao giờ hi vọng anh và cô có thể yêu nhau!Bởi vì....cô biết,và cô cũng rất hiểu: Giữa tình ảo và tình thực là làn ranh giới rất mong manh.Chính bản thân cô đôi khi còn hồ nghi và lo sợ cảm giác đang lớn dần trong mình!Đó cũng chính là lý do cô đồng ý làm "vợ" của anh mà không hối tiếc,không hề hồ nghi và đòi hỏi.Cô luôn luôn tự bảo vệ mình,tự lừa dối mình bằng lý do tiền bạc!Luôn tự thôi miên mình rằng cô không có tình cảm với anh,rằng tất cả chỉ là ảo ảnh!Cô luôn tạo cho mình sự tỉnh táo ít ỏi và giả tạo khi ở bên anh,luôn để mình chủ động trong mọi chuyện....nhưng sâu thẳm trong cô hiểu:Đó là vì...cô muốn ở bên anh ấy!Cô muốn được anh yêu thương,được anh chăm sóc,yêu và được yêu dù chỉ là nghĩa vụ,là hợp đồng vô cảm,là điều khoản trao đổi sòng phằng lạnh lẽo!Cô chấp nhận lao đầu vào cuộc chơi đầy rẫy rủi ro và thiệt hại một cách ngu ngốc và ngây ngất trong cảm giác vừa hưng phấn,vừa lo sợ!Nhưng trong tình yêu,nhất là khi đã yêu đủ sâu đậm,trái tim có những lí lẽ riêng khiến lí trí cũng phải câm lặng!

Và cô hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc ngất ngây khi những ngày qua khi ở bên anh,nghiễm tưởng anh thật sự thích cô,thật sự cần cô!Nghiễm tưởng cô và anh rất có thể có biến chuyển tốt khi cả hai ở bên nhau,có khi đó lại là một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của mình!Rằng có khi anh làm điều này cũng vì anh có tình cảm với cô,cũng có lẽ anh cũng có cảm nhận giống như cô....

_Ôi trời!

Ji Hyo cười thống khổ khi dựa lưng vào bức tường khuất bên ngoài toà cao ốc!Cô mặc kệ rằng mình đang ở ngoài đường,mặc kệ rất có thể tâm trạng bất thường này của cô sẽ bị ống kính nào đó vô tình (hoặc cố tình) lia tới....cô mặc kệ tất cả!Cô chỉ biết đôi chân của cô không còn chút sức lực nào,cô cần dựa vào điều gì đó để khỏi ngã.Cô không thể hiểu nổi tại sao cô lại hành động bộc phát và thiếu suy nghĩ đến như vậy,thậm chí còn hỗn láo với cả các oppa!Cô tự huỷ hoại đi những điều tốt đẹp mà cô vất vả lắm mới có thể gây dựng nên...Hôm nay thì đốn củi ba năm thiêu một giờ!Những ánh mắt ngạc nhiên và thất vọng cứ bủa vây lấy cô làm cô không chịu đựng được!Trái tim 4 ngăn chật hẹp và nhỏ bé,làm sao chứa đựn quá nhiều nỗi đau to lớn dồn dập như vậy?Cảm giác như bóp nghẹt lấy cô,làm cô không thể thở được!Nỗi tủi hờn oán giận khi nãy đã sớm trở nên nguội lạnh trong cô,nhưng nỗi đau đầy cay đắng lúc này thì khi nào cũng hiện hữu,cũng rõ rệt vô cùng...!

Ngửa mặt lên trời,cô ước gì trời lập tức đổ mưa...để không ai nhận ra những giọt nước đang lăn trên mặt cô là nước mưa...hay là nước mắt!

.........

Eun Gi nhanh chóng bước vào trong quán cà phê quen thuộc và đảo mắt tìm kiếm một cách sốt sắng.Cách đây 20 phút,cô bỗng nhận được điện thoại của Ji Hyo khi đang làm một số việc dang dở.Hôm nay Ji Hyo có lịch quay RM,lại nói rằng sẽ tự đi,cô không cần mất công cùng đến.Eun Gi cũng không thắc mắc gì và dành thời gian rà soát lại lịch trình cũng như tiếp nhận một số hợp đồng nhỏ sắp tới của Ji Hyo.Không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại đầy ý tứ đó liền gạt bỏ hết mọi thứ và lao thẳng đến đây nay.Cô tại cửa ra vào ngó nghiêng xung quanh và phát hiện Ji Hyo đang ngồi tại một chiếc bàn tách biệt ở góc phòng.Thở nhẹ một hơi,cô xốc lại túi xách và nhẹ nhàng tiến lại phía Ji Hyo.

Từ phía sau,cô em gái rũ vai xuống và co mình lại,dáng ngồi buồn bã cô đơn.Eun Gi đặt nhẹ tay lên bờ vai thon gầy đó,cảm nhận sự bất ngờ nhói lên từ Ji Hyo.Cô giật mình quay lại,nhận ra đó là Eun Gi thì thờ phào nhẹ nhõm .Cô mỉm cười với người quản lý của mình và nói:

_Chị ngồi đi!Chị uống gì để em gọi!

_Cho chị như em đi!_Eun Gi kéo ghế ngồi đối diện với Ji Hyo và chỉ vào cốc sữa chua đánh còn nguyên của Ji Hyo.Cô gật đầu và hướng mắt đến nhân viên.Một nhân viên nữ dáng người thanh lịch tiến lại,cúi đầu chào Eun Gi và nói:

_Xin hỏi chị muốn dùng gì?

_Cho tôi một cốc sữa chua đánh đá!Cảm ơn!_Ji Hyo thấp giọng với cô nhân viên.

Cô gái gật đầu: "Xin chị chờ cho một lát" rồi quay vào trong và rất nhanh chóng trở ra với ly đồ uống mát lạnh trên khay.Cô đặt cốc sữa chua trước mặt Eun Gi rồi cúi người đưa đến phía Ji Hyo một cuốn sổ và một chiếc bút bi màu xanh,ngại ngần nói:

_Bọn em đều rất hâm mộ chị!Chị...chị có thể cho em xin 7 chữ kí được không ạ?

_Được chứ!

Ji Hyo mỉm cười hiền lành và cầm lấy chiếc bút.Cô tận tình hỏi tên từng người và ghi lời tặng cẩn thận vào từng trang giấy rồi đưa cho cô nhân viên trẻ.Cô gái cầm lấy cuốn sổ,cảm ơn Ji Hyo hết lời rồi vội vã đi về phía quầy bán,nhường lại không gian riêng tư cho cô và Eun Gi.

Eun Gi kín đáo nhìn Ji Hyo và thầm đánh giá sắc mặt của cô.Dạo này tâm trạng của cô rất thất thường,lúc vui,lúc buồn không có định hướng.Hơn nữa đầu óc tâm trí rất hay để đi lung tung,làm mọi chuyện thường không đến nơi đến chốn.Eun Gi nhấc cốc nước lên môi để che đi nụ cười ẩn ý của mình.Ji Hyo này....không phải lại bắt đầu yêu rồi đấy chứ?

Ji Hyo nhìn Eun Gi im lặng uống nước,điềm tĩnh đến vô thường thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.Cô nhìn quản lý của mình với ánh mắt lạ lẫm:

_Chị!

_Ừ!_Eun Gi thoải mái trả lời,vẫn tiếp tục uống cốc nước của mình._Sữa chua đánh đá ngon lắm đó!Em mau uống đi để tan đá là không ngon nữa đâu.

_Eun Gi à!_Ji Hyo bị chọc đến nỗi đang buồn bực cũng phải bật cười vì câu nói chẳng phù hợp với hoàn cảnh của Eun Gi.

_Em gọi chị ra đây mà!Em không nói gì thì chị còn biết làm gì ngoài uống nước đây?Em mà cứ chần chừ như vậy thì chị uống hết đồ uống trong quán này đấy!_Eun Gi nhún vai điềm nhiên và vô tư tu sạch cốc nước.

Ji Hyo mỉm cười nhợt nhạt rồi nụ cười đó cũng nhanh chóng biến thành gượng gạo.Cô nhấc cốc nước của mình đưa lên môi,cảm thấy vị nhạt thếch.Không biết do cô để quá lâu nên đá tan ra làm mất vị của sữa chua hay do vị giác của cô trở nên tê liệt nữa đây?

Eun Gi nhìn gương mặt của Ji Hyo liền thu lại nụ cười của mình,cô im lặng đặt cốc nước xuống bàn.Tâm trạng Eun Gi lập tức trở nên nghiêm túc,vẻ đùa cợt trong giọng của cô biến mất:

_Là lão CEO ấy đến gây khó dễ với em à?Đàn ông gì mà.....em đã chấp nhận không tuyên bố chia tay với gã ta với truyền thông để giữ thể diện cho công ty của gã rồi mà gã còn muốn gì nữa?

_Không phải!Anh ta và em đã không còn liên hệ gì nữa từ khi...._Ji Hyo vội vã phủ nhận và ngập ngừng bỏ lửng giữa chừng.Sự việc đó,cô cũng không tiện nói ra chỗ đông người thế này.

_Không phải gã thì là ai?Chẳng lẽ là....._Eun Gi nhìn Ji Hyo đột nhiên trở nên hốt hoảng.Cô nheo đôi mắt lại và chậm dãi nói_Gary?

_Chị...Eun Gi à!Chị có thể đừng hỏi gì được không?_Ji Hyo cúi đầu xuống và nhanh chóng chặn mạch suy nghĩ của Eun Gi.Cô không muốn để Eun Gi cứ như vậy mà đi guốc trong cô,đọc làu làu hết tất cả bí mật của cô ra như vậy.Cô thật sự dễ đoán như vậy sao?Không có chút gì sâu sắc trong cô sao?Tại sao chuyện gì cũng bị người ta dễ dàng đọc ra như vậy cơ chứ!Aaaaa!!!

_Được!Chị sẽ chỉ nghe và trả lời nếu em hỏi thôi!Nhé!_Eun Gi gật đầu,tựa tay lên vai ghế,chờ đợi.

Ji Hyo nhìn Eun Gi cắn cắn môi.Cô thở dài,nói một cách xa xôi:

_Chị này!Chị biết trên đời này điều gì là đau khổ nhất không?

_Đối với chị có lẽ là khi cản thấy mình không nên sinh ra trên đời này!_Eun Gi nhẹ nhàng đáp.

_Còn điều gì nữa không?_Ji Hyo vô hồn hỏi lại.

_Là khi cảm thấy quá tự ti,cái tôi bị chà đạp và xúc phạm một cách không khoan nhượng và thương xót!_Eun Gi tiếp tục,đôi mắt vẫn quan sá biểu hiện gương mặt Ji Hyo.

_Còn gì nữa không?_Ji Hyo lại hỏi lại,đôi mắt vẫn nhìn rất xa xôi.

_Là khi thấy bố mẹ phải rơi nước mắt vì mình!_Eun Gi hướng đôi mắt lên,một màn sương mờ chợt hiện lên trong mắt cô.

_Đúng vậy!Thật sự rất đúng!_Ji Hyo bật lên luồng hơi lạnh lẽo và đôi mắt ấng nước.Cô nhớ đến những tháng ngày trước đây,những kí ức đau xót kinh hoàng ám ảnh cô trong những giấc ngủ,trong mọi nơi cô đến,mọi thứ cô nhìn...Thật sự là rất sợ hãi,rất đau khổ,rất tuyệt vọng!

_Chính là vậy!Em là vậy đấy!Em đã để mẹ em phải khóc vì em rất nhiều,để bố em phải suy nghĩ đến đổ bệnh,để mọi người xấu hổ vì em,để gia đình phải đau khổ,rạn nứt vì em!Em thật sự rất kém cỏi!Rất vô dụng!Rất bất hiếu!Phải không?_Ji Hyo bật khóc và vội vã lấp liếm nó khi hướng đôi mắt đến Eun Gi.

_Em đừng tự bi luỵ như vậy!Cũng không nên quá tự ti như vậy!Em phải hãnh diện về mình đi chứ!Em là một diễn viên xinh đẹp,thông minh và tài năng!Em hiền lành,thân thiện,dũng cảm và mạnh mẽ!Em là người con gái tốt!Tại sao em lại e sợ mình như vậy?_Eun Gi cau mày và gắt lên với Ji Hyo.

_Em không đúng đâu!Không ai yêu em hết!Ngay cả gia đình của em cũng không thể yêu thương được em!_Ji Hyo lắc đầu thật mạnh,những hạt nước mắt rơi xuống bàn theo cử động của cô.

_Em nói gì vậy?Tại sao lại không có ai yêu em!Em nói như vậy là độc ác đấy!Em biết không?_Eun Gi mắng cô và nắm chặt lấy tay Ji Hyo._Em xứng đáng được yêu thương mà!

_Ai có thể?Với một người như em?_Ji Hyo cay đắng hỏi cô,đôi mắt đầy đau xót oán hờn.

_Ý em là.....tình yêu nam nữ?Ôi Ji Hyo!Em như vậy...ai cũng muốn yêu em!Tin chị đi!_Eun Gi bật cười khi nhận ra ý tứ trong mắt Ji Hyo.Cô nắm chặt tay Ji Hyo hơn và nhẹ nhàng nói.

_Chị à!Em đó!SONG JI HYO!A FLOZEN FLOWER!!!Ai có thể?_Ji Hyo mỉm cười thống khổ.

_Trời đất ơi!!!Ji Hyo à!Hoá ra từ trước đến giờ em vẫn mặc cảm về điều này sao?_Eun Gi cau mày và hét lên.Cô không biết nên khóc hay cười nữa khi nhận ra điều này.Cô em gái của cô hoá ra từ trước đến giờ luôn luôn bị bộ phim này ám ảnh.Luôn tự ti vì vai diễn trước đây của mình!Trời ạ!Eun Gi lắc đầu quầy quậy và mạnh mẽ nói_Em nghe này!Chuyện đó xa lắm rồi em!Cách đây rất rất rất lâu rồi!Em đừng để bụng chuyện đó nữa!Em tự tin lên Ji Hyo!Đó là nghệ thuật!Còn những người không đủ trình độ để hiểu thì đừng để tâm!OK!

_Vậy chị nói đi!Ai sẽ chấp nhận?_Ji Hyo lắc mạnh tay Eun Gi làm cả người cô rung lên,cái cô cần là câu trả lời của Eun Gi.

_Cái gì?Ý em là sao?_Eun Gi khó hiểu hỏi lại.

_Một cái tên!Em cần một cái tên!Chị nói đi:Ai là người ngủ với đàn ông ngang nhiên như vậy mà vẫn được chấp nhận,vẫn được hạnh phúc cơ chứ?Chị mau nói đi!!!_Ji Hyo hét lên vơi Eun Gi và suýt vỡ oà ra.

Eun Gi nuốt nước bọt."Một cái tên!".Cô đờ ra để tập trung suy nghĩ.Bộ não sắc sảo của Eun Gi hoạt động mạnh mẽ cố lục tìm ra cái tên mà cô cần.Bất chợt,mắt Eun Gi sáng lên.Nở nụ cười nửa miệng đầy tự mãn,cô vung bàn tay còn lại lên và chậm dãi nói,không dấu nổi sự tự hào của mình:

_NÀNG-BẠCH-TUYẾT!!!

Ji Hyo cứng người!Cô há hốc miệng nhìn Eun Gi đang toe toét với cô.Chính Eun Gi cũng bất ngờ vì câu trả lời tinh tế đột xuất của mình.Để khẳng định lại một lần nữa,cô nhắc lại với Ji Hyo:

_Nàng Bạch Tuyết!Đúng không?

Rồi Eun Gi thu nhỏ niềm vui của mình lại.Bằng một động tác khẽ khàng,cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen tuyền của Ji Hyo,quan tâm và âu yếm:

_Em đừng buồn nữa!Cũng không nên cứ mãi hồ nghi bản thân như vậy!Em tuyệt vời!RẤT TUYỆT VỜI!Vậy nên vui lên đi nhé!Rồi sẽ có người nhận ra vẻ đẹp của em!OK?

Eun Gi nháy mắt với cô rồi bật cười vui vẻ.Ji Hyo cũng cười,nụ cười hạnh phúc trong nước mắt cảm động.Cô bám chặt lấy tay Eun Gi và nhỏ giọng nói,chất chứa thật nhiều biết ơn:

_Cảm ơn chị!Chị yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net